Chương
Mắt nhìn của các vị công tử với Phượng Khương Trần cũng sâu hơn một phần, chúng thiên kim thì mặt trắng mặt xanh.
Vương Cẩm Lăng đã giành nói tốt, các nàng có thể nói không tốt sao?
Nhưng các nàng cũng không thể phối hợp, một đám sững ra không nói, còn không phụ họa được.
Đó là hậu quả gây tức giận cho nhiều người đấy.
Tạ Tam vội vã đứng ra cười bảo: “Đại công tử, ngươi là đang khen thơ hay, hay đang khen chữ mình đẹp thế?”
Tạ Tam thật sự mừng thay cho Phượng Khương Trần. Không ngờ con người nữ tử chẳng biết chút bậc lễ nghĩa nào này, thật đúng là có thể xuất khẩu thành thơ.
Đối mặt với ánh mắt bội phục của đám người Vương Thắt, Tạ Tam, hai tai Phượng Khương Trần hơi đỏ lên.
Nàng chỉ là đọc một bài thơ thôi, thật sự có phần chột dạ đấy.”
“Tất nhiên là thơ hay, chữ cũng đẹp!” Vương Thất tiền lên, lầy chữ trên tay Vương Cẩm Lăng qua cho mọi người nhìn, cũng dời sự chú ý của mọi người lên người Vương Cẩm Lăng.
Có lẽ là vì trong lòng hơi rối loạn kia, mà một hàng chữ này của Vương Cẩm Lăng đã phát huy toàn bộ tài học, hai hàng chữ thảo kia như rồng bay, múa lượn trên giấy.
“Chữ đẹp!” Tuy là Phượng Khương Trần không hiểu, nhưng nàng có thể nhìn ra được linh khí ẩn trong đó, khiến cho người ta không kìm được vừa nhìn lại muốn nhìn thêm.
“Chữ đẹp, chữ đẹp! Ai ai cũng nói một chữ của Vân gia công tử đáng giá nghìn vàng, nay ta thấy chữ này của Đại công tử còn sâu sắc hơn cả của Vân gia công tử!” Là chủ nhân của thi hội, Tạ phu nhân quyết đoán mở miệng, trong lòng cũng âm thầm thở phào.
Nếu trọng điểm thi hội vẫn đặt trên người Vương Cẩm Lăng, vậy thì mới tốt.
Nếu toàn bộ sự nỗi bật ngày hôm nay đều bị Phượng Khương Trần đoạt mắt, vậy thi hội này thật sự thất bại. Là chủ sự của thi hội, mặt mũi bà ta cũng không đẹp mắt.
Có người nào trong đám công tử thiếu gia ở đây không hiểu được chứ? Một đám tiến lên vây quanh Vương Cẩm Lăng, lại khen hoài khen mãi. Phượng Khương Trần thất tình huống như vậy, cũng lén thối lui ra khỏi đám người.
Tránh khỏi được nỗi bật là ổn rồi. Loại chuyện khách lần át chủ luôn khiến người ta bực tức.
“Phượng Khương Trần, hôm nay đúng là thân y phục này của ngươi đẹp lắm!” Vương Thất cũng theo lui lại đây, lôi kéo Phượng Khương Trần, nhỏ giọng nói thầm.
“Bình thường ta xấu lắm à?” Phượng Khương Trần giận dữ trừng mắt nhìn người này.
Vương Thất vội vã giải thích:”Không phải, nhưng hôm nay cách ăn mặc này của người khiến toàn bộ ưu điểm trên cơ thể ngươi được phô bày ra. Bình thường ngươi chỉ mặc một thân y phục bông vải, trông rất xuê xòa!”
“Bình thường mặc đồ cho tiện, hôm nay đến thi hội, dù sao cũng không thể để mát mặt quá!” Phượng Khương Trần lười nói với Vương Thất, chủ yếu là do trước khi xuất phát, nàng cảm thấy trang sức của mình quá ít, bộ trang sức duy nhất đã được đeo ở Đào Hoa Yến lần trước rồi.
Thường thức tham gia yến hội, nàng vẫn phải có, vậy không thể mặc lại y phục như trước, không thể đeo trang sức giống nhau nữa. Y phục của thiên kim thế gia khi xuất môn, chỉ có thể mặc một lần!
Mặc dù nàng không quan tâm những điều đó, nhưng tham dự buổi tụ hội như vậy, mặc y phụ trùng lặp, đeo trang sức trùng lặp vẫn luôn là không hay.
Nếu người ta phát hiện ra, họ sẽ không bảo ngươi tiết kiệm, chỉ biết nói ngươi không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Vương Thất gật đầu: “Phải đấy! Nhưng hôm nay ngươi cũng lớn lối quá, ta và đại ca còn lo là ngươi đến muộn, sẽ khiến cho Tạ phu nhân không vui, không ngờ vừa quay đầu ngươi đã xuất hiện cùng Cửu Hoàng thúc rồi! Bản lĩnh của Phượng Khương Trần thật sự không phải là bình thường, có thể khiến Cửu Hoàng thúc tiễn ngươi. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta sẽ tuyệt đối không tin được. Ta nói ngươi nghe, sau khi chuyện ngày hôm nay truyền ra, hẳn mười thiên kim quý nữa xuất môn thì xe ngựa sẽ hư đến mười!”
“Vì sao cơ?”