Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Hôm nay Phượng Khương Trần không bẽ mặt, sao bọn họ cam tâm được chứ?
“Phượng tiểu thư!” Lại có kẻ gọi một tiếng, nhưng vẫn không có ai đáp lại như cũ.
“Người đâu rồi? Phượng Khương Trần đi đâu rồi? Không phải là bị dọa sợ chạy mắt rồi chứ?” Nói xong thì cười lớn lên.
Ngươi một lời ta một ngữ, dường như coi chuyện Phượng Khương Trần bị xấu mặt là chuyện tốt lắm.
Hai người Phượng Khương Trần và Vương Thắt vẫn luôn đi sau đám người, căn bản không chú ý đến tình cảnh phía trước. Cả hai đang nói về chuyện gặp lại trong nhà gỗ.
Lần gặp trước ở nhà gỗ, trên cơ bản là do Vương Thất đích tay xử lý. Để tránh tránh đi đường vòng, Phượng Khương Trần bèn tiến lên hỏi một câu trước, thì bị hai người bên cạnh phát hiện, đẩy cả hai ra ngoài.
“Ở đây, ở đây, Phượng Khương Trần ở đây!”
Mọi người khăng khăng bắt Phượng Khương Trần phải ra mặt nói.
Phượng Khương Trần nhíu mày, nhìn thoáng qua Vương Thất: Có kẻ muốn gây phiền phức cho ta, đừng trách ta quá phận đấy!
lại, lén lút cảnh cáo: “Ngươi không muốn sống nữa à, đã quên chuyện ở cửa thành rồi sao? Ngươi muốn trở thành Nghiêm công tử thứ hai sao?”
Nghiêm công tử, hài tử của Tiền nhiệm Phủ doãn hoàng thành, đùa giỡn Phượng Khương Trần, đã bị Phượng Khương Trần một cước đá thành thái giám!
“Phượng Khương Trần, hôm nay ngươi đến muộn!” Ôn gia tiểu thư đứng phía trên bậc thang, nhìn xuống Phượng Khương Trần như đứng ở trên cao, hệt như một đế vương cao cao tại thượng vậy.
“Vậy thì sao?” Phượng Khương Trần hỏi, không cho là đúng, nụ cười trên mặt khiến Ôn gia tiểu thư có phần không được tự nhiên.
Không phải người ở cao, khí thế chỉ có hạn.
Ví dụ như Cửu Hoàng thúc.
Dù là ngươi có đứng trên nóc nhà, thì khi đối mặt với Cửu Hoàng thúc, ngươi cũng cảm thấy mình hèn mọn như đang đứng dưới mặt đất.
“Vậy tất nhiên phải bị phạt!” Ôn gia tiểu thư lúng ta lúng túng nói xong, lại cảm thầy hệt như mình đang bị Phượng Khương Trần nắm mũi dắt đi vậy.
“Phạt? Phạt cái gì?” Phượng Khương Trần sảng khoái đáp lại.
Nàng thầm nghĩ nhanh giải quyết chuyện phiền phức này đi, sau đó tìm một chỗ đợi Tạ phu nhân tâm sự.
Hôm nay người ta thỉnh nàng đến, hẳn phải có chuyện gì đó.
Tất nhiên, nguyên nhân chủ yếu, diễn viên chính của thi hội hôm nay vẫn là Vương Cẩm Lăng, nàng cũng không muốn đoạt mắt sự nổi bật của Vương Cẩm Lăng.
“Phạt thi, phạt phú thi, còn phải phạt rượu, có thi vô rượu cũng không được!” Các vị công tử trở nên kích động, một đám vỗ tay, làm ầm làm ï.
Thi hội, thi hội.
Thật đúng là… không thi không vui.