Chương
“Mổ bụng? Cắt bỏ? Phượng cô nương, ngài chắc chắn chứ?” Đại phu quả nhiên là đại phu, khả năng chấp nhận cao hơn người bình thường rất nhiều, sau khi nghe thấy cách chữa trị của Phượng Khương Trần, Tôn Chính Đạo không những không nhảy dựng lên mà ngược lại còn trầm tư suy nghĩ.
Hắn cũng từng nghĩ đến phương pháp này, nhưng đáng tiếc hắn chỉ nắm chắc một phần thành công.
“Bảy phần.”
“Nếu không mỗ bụng thì sao?” Tôn Chính Đạo hành nghề y, chú trọng bình tĩnh ổn định nhát.
Biết làm sao được, đây chính là khả năng được rèn luyện trong quá trình chữa trị cho Hoàng thượng và người trong hoàng cung, chỉ cần bình tĩnh không cần gấp gáp, đó mới là nền tảng để giữ được tính mạng.
“Có lẽ Tôn đại phu hiểu rõ hơn ai hết, bệnh tình của Tôn phu phân thực sự không máy lạc quan, nếu không mỗ bụng cắt bỏ phần hoại tử bên trong thì tình trạng của ngài ấy sẽ ngày càng càng nặng, cuối cùng ngay cả thuốc và châm cứu cũng không thể chữa được.”
Phượng Khương Trần không hề nói quá, tình hình của Tôn phu nhân không khả quan, cần phải được phẫu thuật càng sớm càng tốt.
Nếu dựa vào đơn thuốc Trung y, bệnh tình của Tôn phu nhân chỉ có thể chữa khỏi nhất thời chứ không thể diệt trừ tận gốc, hơn nữa còn càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, đến khi đó sẽ gây ra các biến chứng như viêm ống mật, viêm tuyến tuy và những biến chứng khác, muốn tiến hành phẫu thuật cũng vô cùng khó khăn vì túi mật sẽ dính chặt với các bộ phận xung quanh nó, không dễ tách rời.
Tôn Chính Đạo vẫn còn đang do dự, nhưng Tôn Tư Hành lại là một người cuồng y thuật, hắn đã từng tham gia vào quá trình điều trị cho Đông Lăng Tử Lãng, được tận mắt chứng kiến phương pháp xử lý hoàn hảo của Phượng Khương Trần nên cảm thấy vô cùng phần khích. Bây giờ lại nghe Phượng Khương Trần nói đến thuật mổ bụng, lập tức trở nên hứng thú, lôi kéo nàng liên tục hỏi đông hỏi tây, bày tỏ hi vọng có thể đích thân tham gia.
Phượng Khương Trần phát hiện ra rằng mặc dù Tôn Tư Hành không có kinh nghiệm về phẫu thuật ngoại khoa nhưng mỗi lần mở miệng đều có thể hỏi đến điểm máu chốt của vấn đề, điều này khiến nàng cũng khá thích thú, không ngần ngại chia sẻ một số kỹ thuật và những việc cần chú ý trong phẫu thuật.
Tôn Tư Hành càng nghe càng khâm phục, trong lòng càng quyết tâm trở thành đồ đệ của nàng, Phượng Khương Trần cảm thấy Tôn Tư Hành cũng có tố chất nghiên cứu Tây y, lập tức nhiệt tình hơn nữa, trong mắt nàng, Tôn Tư Hành đã trở thành trợ lý phẫu thuật dự bị lúc nào không hay biết.
Tôn Chính Đạo lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người họ, càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc, nghe thấy phương pháp khử trùng, dùng dao, cầm máu, xử lý mạch máu và cơ quan nội tạng trong cơ thể người, hắn liên tục gật gùủ tán đồng, thỉnh thoảng còn bỗ sung một vài câu.
Tôn Chính Đạo là ai chứ? Hắn là đại phu Trung y bậc nhát của quốc gia, mặc dù chưa từng nghiên cứu Tây y nhưng trình độ y thuật dày công rèn luyện của hắn không phải là điều mà Phượng Khương Trần có thể sánh được, Phượng Khương Trần càng nghe thích thú, hỏi nhiều câu hỏi hơn nữa.
Ba người, từ một cuộc trao đổi nho nhỏ đã biến thành nơi giao lưu giữa Trung y Trung Quốc và y học phương Tây, khụ khụ, có lẽ đây chính là cuộc gặp gỡ trao đổi giữa Trung và Tây y sớm nhất trong lịch sử, nếu để thế hệ sau biết đến, có lẽ bọn họ sẽ vô cùng cảm kích những cống hiến của Phượng Khương Trần và Tôn Chính Đạo cho nền y học nước nhà.
Cũng chính vì thế mà Phượng Khương Trần và Tôn Chính Đạo đã trở thành huynh muội kết nghĩa, cả ba người trò chuyện say sưa vui vẻ đến mức mãi đến khi người trong cung đến triệu Tôn Chính Đạo vào cung mới phát hiện trời đã tối lúc nào không hay biết.
Mở miệng trách cứ hạ nhân tại sao không nhắc nhở, hạ nhân ám ức đứng ở bên cạnh.
Bọn họ đã nhắc nhở mấy chục lần nhưng ba người cứ như bị choáng váng, căn bản không thèm để ý đến.
Phượng Khương Trần hơi buồn bực, đồng thời cũng cảm thấy may mắn, nếu không có phụ tử Tôn gia thì nàng chỉ có thể lo lắng suông suốt cả ngày, chuyến đi này đã loại bỏ tất cả những bắt an trong lòng nàng.
“Tư Hành, con dẫn sư phụ đi thay quần áo đi.” Tôn Chính Đạo là người cẩn thận, nếu muốn đưa Phượng Khương Trần đi thì chắc chắn sẽ không để người khác tóm được nhược điểm.
Trong thiên lao, Cửu hoàng thúc sắc mặt tái nhọt ngồi dựa vào tường, gò má đỏ bừng, đôi môi tím tái, vừa nhìn đã biết đang phải chịu đựng sự dày vò rất lớn, nhưng tâm trí của hắn hoàn toàn không đề ý đến cơn đau đớn kia mà chỉ một mực suy nghĩ phải đưa đồ ra ngoài bằng cách nào…