Chương
Hắn chỉ sợ Phượng Khương Trần càng lún càng sâu, trận chiến giữa các vị hoàng tử đã rõ ràng, Vương Cẩm Lăng không muốn nàng bị cuốn vào đó.
Hơn nữa thích là một chuyện, cưới gả là chuyện của vấn đề môn đăng hộ đối, mặc dù nữ tử luôn muốn được gả vào nhà cao cửa rộng, nhưng đối với Phượng Khương Trần mà nói, ngưỡng cửa của Cửu Hoàng thúc vẫn quá cao.
Phượng Khương Trần cho rằng mình sẽ buồn sẽ đau lòng, nhưng khi nghe Vương Cẩm Lăng nói xong, nàng mới hiểu được, hoá ra chính nàng cũng nghĩ như thế, dường như nàng chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ gả cho Cửu hoàng thúc, nàng chỉ muốn thích hắn theo cách của mình, khiến trong mắt người đó có nàng là được.
Phượng Khương Trần bình thản cười nói: “Cẩm Lăng, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta biết mình đang làm gì, ta chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ gả cho Cửu hoàng thúc.”
“Vậy thì ta yên tâm rồi.” Nếu Phượng Khương Trần không có ý nghĩ này, hắn cũng không cần phải lo nàng sẽ không thể dứt ra được.
“Khương Trần, ta muốn mời ngươi đi gặp một người.”
“Ai vậy?” Phượng Khương Trần ngồi thẳng người dậy, cô biết Vương Cẩm Lăng đến tìm nàng chắc chắn không phải chỉ để nói chuyện phiếm.
Đại công tử Vương gia cũng là một người coi trọng thiên hạ, là một nhân vật có thể làm thay đổi giang sơn.
“Túc Thân vương Trác Hạo.” Giọng điệu cung kính.
…” Phượng Khương Trần ngơ ngác.
“Ngươi không biết Túc Thân vương?” Vương Cẩm Lăng càng ngơ ngác, trong triều Đông Lăng vẫn có người không biết Túc Thân vương Trác Hạo sao?
Phượng Khương Trần hơi xấu hổ: “Hoàn cảnh trước đây của ta ngươi cũng hiểu mà.”
Có lẽ, nguyên chủ của thân thể này nhớ rõ, nhưng nàng suy nghĩ một lúc lâu vẫn không thể nhớ ra.
Vương Cẩm Lăng bát đắc dĩ lắc đầu: “Túc Thân vương Trác Hạo là nghĩa đệ của Tiên hoàng, Thiết mạo tử vương, cha truyền con nối, ở Đông Lăng này chỉ có một người duy nhất. Điều này có nghĩa là tước vị Túc Thân vương có thể giữ được danh hiệu từ thế hệ này sang thế hệ khác, chỉ cần vương triều Đông Lăng còn tồn tại thì Túc Thân vương vẫn còn đó. Không giống như Quốc công phủ, mấy năm sau, vương triều Đông Lăng sẽ không còn phủ Quốc Công nữa đâu.”
Vị Túc Thân vương này không hề tầm thường, chiếm được lòng tin tuyệt đối của Tiên đế.” Cuối cùng Phượng Khương Trần cũng đã hiểu người này có sức ảnh hưởng lớn như thế nào.
“Đúng vậy, Túc Thân vương chỉnh chiến cả đời người, là người mà Tiên đề tín nhiệm nhát, đồng thời cũng là người Hoàng thượng kính trọng nhất. Đến bây giờ Hoàng thượng vẫn còn gọi ngài ấy một tiếng Địch hoàng thúc, chỉ là Túc Thân vương không phải là người lam tham quyền lực, sau khi Hoàng thượng ngồi vững trên ngai vàng, ngoại trừ chức vị Thân vương, ngài ấy không đảm nhận bắt cứ chức quan nào cả, khá giống với Cửu hoàng thúc.” Vương Cẩm Lăng rất kính trọng người này.
Một vị tướng tài ba có thể giả từ sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh vinh quang, đây không phải là điều mà ai cũng có thể làm được.
Mặc dù không có chức quan, nhưng lời nói của hắn lại vô cùng uy lực, Phượng Khương Trần hiểu rõ ý tứ của Vương Cẩm Lăng.
“Túc thân vương bị bệnh gì?” Phượng Khương Trần trực tiếp hỏi.
Vương Cẩm Lăng khăng khăng muốn nàng đến gặp người, còn có thể là chuyện gì nữa…
Nếu không phải bên kia không thoải mái, nàng có thể thể hiện bản lĩnh của mình, nếu không với thân phận của nàng, muốn gặp Túc Thân vương là chuyện không có khả năng.
“Nghe nói là đau răng, đã đau suốt hai mươi năm rồi.” Nói đến đây, Vương Cẩm Lăng cũng khá thông cảm.
Bởi vì một nhân vật như Túc Thân vương mà lại rơi nước mắt chỉ vì đau răng, bởi vậy có thể thấy cơn đau kia hành hạ người khác đến mức nào.
Không chỉ như thế, để chữa khỏi cơn đau răng này, Túc Thân vương gần như đã nhổ sạch răng của mình…
“Đau răng?” Phượng Khương Trần chớp chớp mắt, khó xử nhìn Vương Cẩm Lăng.
“Ta không phải là nha sĩ.”