Chương
Hắn không ngờ Phượng Khương Trần cũng có một mặt “vô sỉ” như thề.
Túc Thân vương cũng hơi sửng sốt: “Tiểu nha đầu này đúng là rất thú vị, có thể nói đến chuyện thân phận thấp kém một cách hợp tình hợp lý như thế, nhưng nếu ta cho ngươi một cơ hội cầu xin cho thế tử gì sao?”
Không phải Túc Thân vương đang cố ý gây khó dễ cho Phượng Khương Trần, mà đúng như Trác Đông Lăng nghĩ, không phải ai cũng có thể chữa bệnh cho Túc Thân vương, ngộ nhỡ có người nhân cơ hội này hạ độc thì sao?
Đại phu giết người trong vô hình, nếu không khảo nghiệm đôi chút thì làm sao Túc Thân vương dám dùng.
“Không cầu xin.” Phượng Khương Trần dứt khoát từ chối.
“Tại sao?” Giọng điệu Túc Thân vương dịu đi rất nhiều, nhưng Phượng Khương Trần lại cảm nhận được sát ý nồng đậm trong đó.
Nàng thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên là người dày dặn kinh nghiệm, vừa ra tay đã gọn gàng sạch sẽ như thế.
Đầu tiên là dùng sát khí doạ nạt nàng, sau đó là đùa cợt cười ha hả máy câu, kéo gần khoảng cách giữa hai người, áp lực rồi lại thả lỏng xoay tròn như thế, mọi người chắc chắn sẽ bị ông ta làm cho phát điên, phòng ngự, cảnh giác, hoàn toàn buông lỏng.
Phải biết rằng, một bách tính bình thường, đầu tiên nếu bị doạ nạt như vậy, sau đó lại nhìn thấy vẻ mặt hiền lành của vị quý nhân này, có lẽ sớm đã kích động đến rối tinh rối mù, cho rằng bản thân đã thông qua khảo nghiệm của người nọ, lọt vào mắt xanh của ông ta, từ đó bay lên tận mây xanh.
Đáng tiếc, nàng là Phượng Khương Trần.
Nàng đã trải qua không ít sự đe doạ và thủ đoạn lôi kéo tương tự, nếu bây giờ không thể nhìn thấy thì nàng đúng là một kẻ ngốc.
Nhìn thấy tắm lưng thẳng tắp và hơi nghiêng về phía trước của Túc Thân vương, Phượng Khương Trần lập tức hiểu rõ đâu là tư thế tấn công của một người trên cơ, nó sẽ tạo cho người khác một loại áp lực vô hình.
Vẻ mặt Phượng Khương Trần bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng: “Thế tử không cần ai cầu xin cho ngài ấy cả, đặc biệt là một nữ nhân yếu đuối. Hơn nữa cho dù Khương Trần cầu xin cho Thế tử thì Vương gia cũng sẽ không đồng ý, nếu đã vô ích thì cần gì phải mở miệng.”
“Ngươi không nói thì làm sao biết nó vô ích?” Túc Thân vương hơi ngả người ra phía sau, nhắm mắt lại, che giấu ánh sáng nơi đáy mắt.
Nhưng dù vậy, Phượng Khương Trần cũng không thả lỏng.
Thực là ảo, ảo là thực, nên biết người trước mặt nàng chính là một đại tướng quân chinh chiến sa trường, những suy nghĩ của ông ta cũng quái dị giống như suy nghĩ của một bậc Đề vương, vui buồn khó đoán.
Phượng Khương Trần hoàn toàn không cần suy nghĩ, buột miệng nói: “Quân lệnh như núi, một khi đã bật thốt ra thành lời thì sao có thể thay đổi?”
Sau bao nhiêu năm, những gì nàng nhìn thấy ở Túc Thân vương không phải là một Vương gia tôn quý mà là khí chất của một vị mãnh tướng, hơn nữa Túc Thân vương tự xưng là “ta”, điều này cho thấy ông ta thà chinh chiến ra trường cũng không muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý trong kinh thành này.
“Hay, hay cho một quân lệnh như núi, một tiểu cô nương như ngươi có thể có kiến thức như vậy, thực sự không tôi, không tồi.” Túc Thân vương mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Phượng Khương Trần giống như đang muốn nhìn thấu đối phương…
Phượng Khương Trần hơi giật mình, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, chỉ tự nhủ trong lòng, vị Túc Thân vương này đúng là cáo già, nếu nàng nhát gan hơn một chút có lẽ đã bị doạ đến chết khiếp.
Tâm bắt biến giữa dòng đời vạn biến, không màng hơn thua!
Túc Thân vương gật đầu, chậm rãi thu lại cảm xúc, đồng thời mở miệng nói: “Nghe nói y thuật của ngươi không tôi, vậy thì đến đây xem cho ta đi, bệnh đau rằng này tra tấn ta hơn hai mươi năm trời, nếu không phải vì nó, ta chắc chắn sẽ không hồi kinh.”
Giọng điệu Túc Trân vương tràn ngập tiếc nuối và không cam lòng.