Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

chương 441

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương

“Ngươi cũng thông minh, coi như Cẩm Lăng phí công lo lắng cho ngươi.” Trác Đông Minh cũng đã hiểu ra, vì sao lúc Vương Cẩm Lăng đến nhờ hắn chiếu cố cho Phượng Khương Trần, cũng chỉ nói một câu gặp được thì giúp.

Nữ nhân này cũng không phải đám tiểu thư khuê các vô dụng gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc, hoặc tìm phụ huynh giúp đỡ thôi.

“Sao lại phí công kia chứ, nếu không có thế tử gia ở đây, hôm nay Khương Trần đã phải chịu khổ.”

Nàng tiếc mạng như vậy, tình huống vừa rồi lại nguy hiểm đến thế, sao nàng có thể không sợ, nàng cũng chỉ là một nữ tử bình thường.

Nhưng sợ đến máy thì có ích lợi gỉ? Nàng có thể ôm Trác Đông Minh khóc, khóc nói nàng sợ hãi cỡ nào, đáng thương cỡ nào hay sao?

Không thể!

Nàng là gia chủ của Phượng phủ. Tiểu thư của Phượng phủ có thể khóc, nhưng mà người phải gách vác trách nhiệm nuôi cả gia đình lại không thể! Mà dù sao Trác Đông Minh cũng không phải là cái gì của nàng, không có nghĩa vụ bảo vệ nàng, ra tay cứu nàng là do nễ mặt Vương Cẩm Lăng mà thôi.

Thấy Phượng Khương Trần thức thời như thế, Trác Đông Minh cũng lười nhiều lời, chỉ cảnh cáo nói: “Đi thôi, ta đưa ngươi trở về, trong thời gian này không có việc gì thì đừng đi ra ngoài.”

Cho dù là hắn cũng không dám chọc đến phủ Trần Quốc Công, không biết sao lá gan của Phượng Khương Trần này lại lớn đến vậy, cả gan hết lần này đến lần khác ngang nhiên đối đầu với người của phủ Trần Quốc Công.

Phượng Khương Trần khẽ gật đầu, cũng không từ chối, chỉ xin Trác Đông Minh chờ trước một chút, để nàng thay xa phu băng bó sơ vết thương đã.

Vừa rồi nàng đã nhìn thấy, xa phu bị thương không nghiêm trọng lắm, nói thế nào cũng là người từng sinh tự trên chiến trường, vẫn phải có năng lực bảo vệ bản thân, chỉ bị đâm sầm nên hôn mê bắt tỉnh, phỏng chừng ngã gãy cánh tay mà thôi.

Động tác của Phượng Khương Trần rất nhanh, không đến thời gian một nén hương mà nàng đã băng bó đơn giản lại vết thương, đây là lần đầu tiên Trác Đông Minh nhìn thấy Phượng Khương Trần ra tay.

Lần ở phủ Túc Thân Vương thì không tính, hắn bị phạt chạy ở bên ngoài, sau đó cũng chỉ nghe kể lại là Phượng Khương Trần đưa cho gia gia một viên thuốc, sau đó bảo thái y đâm mấy châm, gia gia mới không đau nữa, vậy căn bản không coi là y thuật cao minh gì.

Bây giờ nhìn thầy kỹ thuật băng bó vết thương thuần thục của Phượng Khương Trần, Trác Đông Minh nhịn không được mà hỏi: “Phượng Khương Trần, tốc độ cùng thủ pháp băng bó vết thương của ngươi còn tốt hơn cả quân y, ngươi học được ở đâu?”

gì, muốn tra xét cái gì, nhưng nàng chỉ coi như không rõ, dùng vẻ mặt kinh ngạc hỏi ngược lại: “Tại sao phải là người, ta lấy động vật luyện tập không được sao?”

Tôn Tư Hành được nàng dạy dỗ cũng lấy động vật luyện tập, cho nên nàng tuyệt đối không lo lắng cách nói này sẽ bị lộ tẩy.

Hả… Động vật.

Trác Đông Minh đột nhiên có cảm giác ớn lạnh, nếu Lạc Vương điện hạ biết, có cảm thấy trong mắt Phượng Khương Trần, mình chỉ là một con thỏ hoặc là lợn hay gì đấy không.

Đương nhiên, suy nghĩ này chỉ thoáng lướt qua, Trác Đông Minh rất thông minh không hỏi ra miệng, ngược lại đã nhớ tới một chuyện khác.

Hắn liếc nhìn quan sát Phượng Khương Trần một cái, càng nghĩ càng cảm thấy có thể.

Vương Cẩm Lăng tôn sùng Phượng Khương Trần như vậy, lại nhìn trình độ băng bó vết thương thuần thục của Phượng Khương Trần, đúng là có vài phần năng lực, không bằng để nàng thử một lần…

Còn nước thì còn tát đi!

Sau khi Phượng Khương Trần thu thập xong, nhìn thoáng qua xa phu vẫn còn đang hôn mê, nàng quay đầu nói với Trác Đông Minh: “Thế tử gia, có thể nhờ người của ngài giúp ta nâng hắn về Phượng phủ không?”

Trác Đông Minh tuy không thích nàng, nhưng hắn nể mặt của Vương Cẩm Lăng, chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng thì cũng không có vấn đề gì, mà Phượng Khương Trần vẫn luôn biết chừng mực.

Xa phu bị thương không nghiêm trọng, mà nhân cơ hội này, có thể để Tôn Tư Hành xử lý, cũng đã đến lúc cho hắn thực hành rồi.

Trác Đông Minh gật gật đầu: “Được, nhưng mà…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio