Chương Ánh mắt Tô Điểm Tình lóe lên, gật đầu: “Các ngươi nói cũng có lý.
Phương Thảo, người mời Vương Phi đứng sang một bên đi.” Tuy miệng nàng ta nói mời nhưng trong ánh mắt lại lóe lên sự hung ác nham hiểm.
Nha hoàn tên Phương Thảo nhìn thấy ánh mắt của chủ tử thì lập tức hiểu ý, ả ta ngẩng đầu lên, trực tiếp đi tới chỗ Tần Lam Nguyệt.
“Chó ngoan không chắn đường, nếu ngươi không muốn bị thương thì ngoan ngoãn tránh ra đi.” Ả ta hất cằm về phía Tần Lam Nguyệt, lỗ mũi hướng lên trời: “Tiểu thư nhà bọn ta tới thăm Vương Gia, cũng không phải thăm ngươi, không cần người đứng ở đây khua chân múa tay” “Còn nữa, đừng nghĩ đến việc dùng thân phận Vương Phi để chèn ép bọn ta.
Nếu không phải người dùng đến thủ đoạn lưu manh thì chức Vương Phi cũng chẳng đến lượt người làm.” Tần Lam Nguyệt nhìn bộ dạng không coi ai ra gì của nha hoàn, lạ thật.
E rằng Tô Điểm Tình quen được chiều hư rồi, ngay cả đến người hầu cũng kiêu ngạo như vậy.
Nàng ta cho rằng cả thế giới là mẫu thân của mình, ai cũng phải chiều chuộng nàng ta sao? Nàng nhìn nha hoàn kia càng ngày càng tiến lại gần, hạ mắt xuống, ý cười nơi khóe miệng lại không ngừng tăng lên.
Món nợ hôm qua, trước tiên đòi lại từ trên người nha hoàn xấc xược này đã Phương Thảo thấy Tần Lam Nguyệt không tránh ra, đáy mắt hiện lên một tia hung ác.
Ả ta vừa cao ráo lại khỏe mạnh, còn biết một chút võ công đấm đá, chỉ cần đụng nhẹ một cái, Tần Lam Nguyệt gầy gò yếu ớt cũng sẽ bị ả ta huých sang một bên.
Nếu như không may làm nàng bị thương thì cũng chỉ có thể trách ai bảo nàng cản đường chắn lối.
“Vương Phi nương nương, mời người tránh ra." Ả ta vừa nói vừa xông tới rất nhanh, lén siết chặt nắm tay, định khi nào va vào thì tiện tay đánh một cái.
Khi chuẩn bị va vào Tần Lam Nguyệt.
Đột nhiên, Tần Lam Nguyệt hơi nghiêng người, Phương Thảo lao vào khoảng không, thân thể theo quán tính mà ngã về phía trước.
Đúng lúc này, Tần Lam Nguyệt vươn chân ra, Phương Thảo vốn đang chấp chới lập tức ngã nhào.
Tảng đá rất cứng rắn, khuôn mặt bị đập lên lập tức xước một mảng da.
Phương Thảo cảm thấy khuôn mặt mình đau đớn bỏng rát.
Không chỉ vậy, sức lực vừa khéo, vị trí và phương hướng vừa khéo khiến hàm răng cửa của ả ta đập mạnh vào tảng đá, vỡ một nửa, đau đến mức nước mắt nước mũi ả ta chảy đầy mặt “Ngươi, ngươi.
Người dám ám hại ta." Sau khi Phương Thảo đứng dậy thì phát hiện có nửa cái răng cửa rơi trên mặt đất, mặt mũi lập tức trắng bệch, cũng không kịp suy nghĩ gì đã quay ra kêu gào: “Ta liều mạng với ngươi.” Tần Lam Nguyệt thấy châm gây tê đã phát huy tác dụng, bèn dùng một tay giữ lấy ả ta, tiện thể giơ tay kia lên.
Bốp! Bốp! Bốp! “Cho ngươi va vào bổn cung.
“Cho ngươi vô lễ với bổn cung” “Cho người phát ngôn bừa bãi với bổn cung, cho người lập kế với bổn cung Từng tiếng bạt tại lanh lảnh vang lên trong Ngự Đường Đình kèm theo giọng nói lạnh như băng của Tần Lam Nguyệt, cái tát sau so với cái tát trước lại càng hung ác, càng vang dội hơn.
Tay nàng liên tục tát lên mặt Phương Thảo đến tận khi gương mặt kia sưng thành cái đầu heo mới dừng lại..