Chương .
Đông Phương Lý dường như không nghe thấy.
“Theo suy đoán của ta, hẳn là ta đã bắt được nhược điểm của Tần Tuyết Nguyệt hoặc là của Tam Vương gia.” Tần Lam Nguyệt cũng không thèm để ý : “Một nhược điểm đủ cho bọn họ thân bại danh liệt.
Thế nên một khi ta còn sống, bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách dồn ta vào chỗ chết.”
“Ò?” Đông Phương Lý xoay người lại, khóe mắt liếc qua nàng : “Nhược điểm gì?”
“Nếu ta biết nhược điểm đó là gì, sao có thể để bọn họ tùy ý hãm hại, có thù tất báo mới là tác phong của ta.” Tần Lam Nguyệt thở dài.
Hiện tại nàng có thể chắc chắn một điều, trong lúc nguyên chủ điên cuồng theo dõi Tam Vương gia, đã vô tình chứng kiến sự việc nào đó rất kinh khủng.
“Những điều ngươi muốn nói chỉ có như vậy?” Đông Phương Lý đùa cọt nói.
“Ta sẽ tìm ra manh mối.” Giọng nói của Tần Lam Nguyệt đầy lạnh lùng : “Vương gia, hy vọng ngươi có thể sắp xếp cho ta hai thị vệ võ công cao cường.”
“Đây là điều ngươi muốn nói với ta sao?” Đông Phương Lý đáp.
“Không phải.” Tần Lam Nguyệt tiếp lời : “Thủ vệ của Thất Vương phủ đều buông lỏng, con chó con mèo nào cũng có thể vào, ngươi không biết nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ gây ra chuyện gì sao? Hơn nữa, có lẽ ngươi sẽ thấy hứng thú với nhược điểm đó đấy.”
Đông Phương Lý cau mày.
Y khoác áo choàng đi ra ngoài, cũng không dừng lại mà nói : “Bổn Vương sẽ tăng cường phòng thủ.
Còn Minh Hồng, nàng ta ở ngay dưới giường.”
Y dường như nhớ lại điều gì, thoáng dừng lại, chần chừ một hồi rồi nói : “Ngày mai lúc tiến cung, ngươi cách xa Điểm Tình một chút, càng xa càng tốt.”
Tần Lam Nguyệt ngắn người.
Điểm Tình?
Nàng ngắn ngơ một hồi mới nhớ đến, Điểm Tình mà Đông Phương Lý nói chính là ánh trăng sáng” trong lòng y.
( hay còn gọi là bạch nguyệt quang, người mình thích nhưng không có được ).
Sau khi Đông Phương Lý thành thân, Hoàng đề vì trấn an lòng người, liền ban cho danh xưng Tình Công Chúa.
“Ngươi yên tâm, ta ước gì cách nàng ta càng xa càng tốt.” Tần Lam Nguyệt nói : “Ta nói rồi, một ngày nào đó ta sẽ trả lại hết những gì đang nợ ngươi, vị trí Vương phi này cũng trả lại cho ngươi.
Trong lúc đó, ta sẽ không đi trêu chọc người yêu trong lòng ngươi.”
“Nhưng mà.” Giọng điệu của nàng lạnh xuống : “Ta phải nhắc nhở Vương gia, nếu nàng ta không trêu chọc ta, ta cũng sẽ không động đến nàng.
Nhưng nếu nàng ta động đến ta trước, đừng trách ta ra tay.”
Có thù tất báo mới là tác phong của nàng.
Khí thế trên người Đông Phương Lý đột nhiên thay đổi.
Gió thổi, tuyết rơi, kèm theo luồng sát khí ác liệt, người vốn nên ở cạnh cửa, giờ đây trong phút chốc lại đứng ngay bên cạnh nàng.
Ngón tay thon dài của y nắm lấy cỗ nàng, biểu cảm hung ác.
“Nếu ngươi dám động đến một ngón tay của nàng ấy, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
“Ò.” Tần Lam Nguyệt nhìn y không chút sợ hãi.
“Đông Phương Lý, uy hiếp ta cũng vô dụng.
Ta không phải là người biết nhẫn nhục chịu đựng, người không động đến ta thì ta sẽ không động đến người.
Ngươi tức giận với ta như vậy, là cảm thấy ánh trăng sáng trong lòng ngươi sẽ làm gì với ta sao?”
Bây giờ Đông Phương Lý khác hẳn với thường ngày, không còn dáng vẻ nhàn nhã không quan tâm đến mọi việc, trên người y tỏa ra sự khát máu đầy nguy hiểm.
Đông Phương Lý nhìn sắc mặt nàng chuyền đỏ vì hít thở không thông, lại thêm nụ cười đó trong hoàn cảnh này, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn bực.
` không tự giác mà thả lỏng tay : “Ngươi cười cái gì?”
Tần Lam Nguyệt nhân cơ hội này mà thoát khỏi sự khống chế của y, lùi về sau hai bước : “Vương gia, đừng khinh người quá đáng.”
“Nếu người trong lòng ngươi không động đến ta, ta tuyệt đối sẽ không trêu chọc nàng ta.”
“Nhưng, nếu Vương gia khinh người quá đáng, hoặc không phân biệt trắng đen mà trừng phạt ta, ta sẽ không màng tắt cả mà hủy diệt những đồ vật Vương gia quý trọng.”
“Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống hồ ta chưa bao giờ là con thỏ để mặc người khác khi dễ!.