“Ngươi nhảy? Ngươi vừa rồi đã nhảy một lần rồi, còn chưa nhảy đủ à? Còn muốn diễn lại trò cũ? Lại còn muốn đổi trắng thay đen?” Tần Lam Nguyệt bắt lấy tay Tô Điểm Tình.
“Tô Điểm Tình, người đừng giả ngu, đã làm kĩ nữ thì cứ làm kĩ nữ cho tốt, không được à?” Tần Lam Nguyệt cười, hàm răng trắng hiện rõ: “Chưa nói đến chuyện ngươi không dám nhảy, cho dù ngươi dám nhảy, ta cũng sẽ không cho ngươi nhảy xuống.
Ta đã chịu một cái tát, ta nhất định phải đẩy ngươi xuống mới lấy lại được vốn” “Đông Phương Lý, ta đếm đến mười, nếu như người không làm được, ta sẽ đẩy nàng ta xuống Tần Lam Nguyệt siết chặt tay Tô Điểm Tình, dẫn nàng ta đến nơi vừa rồi nàng ta nhảy xuống.
“Mười, chín, tám." Giọng của nàng lạnh thấu xương hơn cả gió, từng tiếng va vào đáy lòng Đông Phương Lý.
Sắc mặt Tô Điểm Tình tái nhợt, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt.
Giọng nàng ta nghẹn ngào: “Lý ca ca, huynh đừng lựa chọn, chỉ cần muội nhảy xuống, chỉ cần muội chết thì sẽ không xảy ra chuyện thế này nữa" “Đều do muội, đều do muội không tốt, Lý ca ca, muội xin lỗi, xin huynh đừng làm tổn thương đến mình.” “Ngươi câm miệng” Tần Lam Nguyệt kề đạo vào mặt nàng: “Tô Điểm Tình, nếu người còn dám đổi trắng thay đen, đánh tráo khái niệm, ta sẽ rạch nát mặt ngươi, đến khi người không còn nhan sắc khuynh thành này nữa, ngươi cảm thấy người còn có vốn liếng gì để có thể mê hoặc nam nhân?” Tô Điểm Tình cảm giác được lưỡi đao xẹt qua gương mặt, đáy lòng trầm xuống, lập tức im lặng.
“Đã đến giờ.
Giọng của Tần Lam Nguyệt nhàn nhạt: “Xem ra Vương Gia chọn bảo vệ cánh tay, vậy thì thật xin lỗi, Tô cô nương, người muốn trách thì trách Thất Vương Gia của ngươi kìa” Nói xong, nàng dùng sức dắt Tô Điểm Tình đi đến phía ngoài rìa.
Sắc mặt Tô Điểm Tình trắng bệch.
Nàng ta biết một chút võ công, nhưng cũng chỉ là võ công trợ giúp cơ thể khỏe mạnh thôi.
Nơi này có độ cao khoảng bốn tầng lầu, coi như không chết thì cũng tàn phế.
Nàng ta vừa rồi dám nhảy xuống là vì thấy được Đông Phương Lý, nàng ta dám chắc chắn Đông Phương Lý sẽ đón được nàng ta.
Bây giờ tự thân Đông Phương Lý còn không đảm bảo được, nếu rơi xuống thật, hậu quả khó lường.
“Tần Lam Nguyệt, người đừng khinh người quá đáng.
Tô Điểm Tình thấp giọng, đôi mắt to vô tội nổi danh kia đã không còn nước mắt, đồng tử giãn to, toát ra lửa phần nộ, trên mặt hiện lên vẻ tối tăm ngoan độc.
Chuyện đã đến nước này, nàng ta cũng không thể giải vờ thêm nữa.
Tần Lam Nguyệt thân thể yếu đuối, sức lực không mạnh, hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng ta, sẽ dễ dàng bị khuất phục.
Chỉ cần tốc độ nhanh một chút, đẩy Tần Lam Nguyệt xuống ở góc khuất mà Đông Phương Ly không thấy được, nhất tiền song điều, cho dù là truy tra ra, nàng ta cũng sẽ chỉ là người bị hại.
Tô Điểm Tình âm trầm nghĩ như thế, nắm lấy cổ tay của Tần Lam Nguyệt, dùng sức rất mạnh.
Nhớ đọc truyện trên .com để ủng hộ team nha !!! Cổ tay của Tần Lam Nguyệt từng bị Trần nương nương năm qua, vẫn chưa hết đau đớn, bị Tô Điểm Tình năm như thể, xương cốt như bị đánh nát, vô cùng đau đớn.
"Tô Điểm Tình, ngươi không muốn mặt mình bị rạch nát thì buông ta ra ngay" Nàng trầm giọng nói.
Tô Điểm Tình cười lạnh, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được: “Thả ngươi ra? Buồn cười.
Người muốn đẩy ta? Ha ha ha!" “Tần Lam Nguyệt, ngươi đúng thật là nên đi chết đi.
Nàng ta giận tái mặt, lắc cổ tay, chuyển từ vị trí bị động sang chủ động.
Tần Lam Nguyệt biến sắc, cảm giác được một luồng năng lượng rất mạnh đánh tới, nguồn sức mạnh này vượt xa nàng.
Tần Lam Nguyệt nhìn thấy từng dòng máu tươi kia, lại càng run rẩy hơn, nàng ép mình duy trì bình tĩnh, tựa vào lan can đứng vững vàng.
"Lý ca ca, Lý ca ca, huynh sao rồi? Đừng dọa muội.” Tô Điểm Tình khóc chạy đến bên cạnh Đông Phương Lý..