Chương Đỗ Khứ nghe xong những lời không biết liêm sỉ của nàng thì như hóa đá, hắn đứng ngây người ở đó, nhất thời lại không biết nên bày ra biểu cảm gì.
"Thật không biết xấu hổ." Một lúc lâu sau, hắn đỏ mặt nói.
"Ta không biết xấu hổ sao? Đông Phương Lý không yêu thích ta nữa, ghét bỏ ta, ta cũng là vương phi của hắn mà, theo lý mà nói, ta cũng không làm cái gì quá đáng" Tần Lam Nguyệt bĩu môi châm chọc: "Ngược lại còn ngươi, rõ ràng là người mời ta tới, lại còn đâm chọc khắp nơi, người là con nhím đấy à?” "Đỗ Khứ, ngươi làm được thì cứ làm, ngươi không làm được thì câm miệng mà quan sát cho kỹ, nếu người muốn chữa bệnh cho Đông Phương Lý thì hãy dẹp bỏ suy nghĩ đó của người đi, đừng có cản trở ta nữa." "Đại nam nhân thì phải có dáng vẻ quang minh lỗi lạc dám làm dám chịu, dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người, chút đạo lý này người mà cũng không hiểu sao? Nếu ngươi không biết suy xét, ta sẽ đi ngươi tự mình đến đi.” Sắc mặt Đỗ Khứ thay đổi vài lần, bị chặn họng đến một câu cũng không nói nên lời.
Sau khi hắn bị trách mắng một trận, hắn đã thành thật và im lặng.
Tần Lam Nguyệt cảm thấy lời nói của mình có chút nặng nề, hạ giọng nói: "Ta khát nước, ngươi gọt cho ta một quả táo đi, coi như là chuộc tội của ngươi.” Trên trán Đỗ Khứ nhăn lại vài cái, không có cách nào phản bác lại, im lặng ngồi xuống gọt táo.
Tần Lam Nguyệt xoa thái dương.
Thị vệ trung thành dừng lại, toàn bộ sự chú ý của nàng đều đặt lên người Đông Phương Lý.
Cho dù là đang hôn mê, Đông Phương Lý cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn này, đôi lông mày đẹp để khẽ nhíu lại, đau đớn vô cùng.
Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên người lại đang nóng hầm hập.
Nhiệt độ cơ thể vẫn ở mức cao Nàng lập tức đặt viên đá lên khăn, nắm lấy cổ tay hắn, luôn quan sát mạch đập của hắn.
Mạch đập rất lộn xộn, tốc độ lúc thì cực nhanh, lúc thì cực kỳ chậm.
Tần Lam Nguyệt vô cùng lo lắng.
Dựa theo bệnh lý, đáng lẽ Đông Phương Lý là sẽ không sốt cao nữa mới đúng, nhưng tình hình hiện tại của hẳn so với vừa rồi thì lại càng nguy hiểm hơn.
Nguồn gốc, có lẽ là do vết thương trên chân.
Vết thương đó còn đáng sợ hơn nàng tưởng tượng.
"Nương nương, mời." Đỗ Khứ đưa quả táo đã gọt xong tới: "Chuyện vừa rồi, ta xin lỗi” Cũng là đòn sát thủ hiện tại của nàng.
"Hắn đã ổn định lại rồi." Tần Lam Nguyệt nói: "Chắc là có thể sẽ ổn định trong một hai giờ nữa.
Đỗ Khứ, không thể đợi được nữa, người cầm lệnh bài của Vương Gia tiến cung tìm Lâm thái y mau" "Hiện tại vẫn còn đang ở thời gian cấm ban đêm, người phải cẩn thận." Đỗ Khứ gật đầu.
Sau khi hắn rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Tần Lam Nguyệt và Đông Phương Lý..