Chương Tần Lam Nguyệt xoa xoa ấn đường, lục tìm trong trí nhớ của nguyên chủ.
Tuy nhiên, trong đầu nguyên chủ dường như không có chút ký ức nào về khung cảnh kia, e rằng đó chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Khi một người cực kỳ mệt mỏi, toàn thông tin nghe được và nhìn được trước khi chìm vào giấc ngủ sẽ hoạt động trong vỏ não, từ đó chuyển hóa thành nội dung của những giấc mơ.
Đỗ Khứ đã kể cho nàng nghe về trải nghiệm lúc nhỏ của Đông Phương Lý, nàng đã rất chú ý đến nó trước khi đi ngủ, có lẽ vì thế nên mới mơ một giấc mơ như vậy.
Đây chính là cái gọi là suy nghĩ ban ngày, ban đêm nằm mơ.
Tần Lam Nguyệt trong lòng thầm cười khổ, nàng cũng sững sờ, chuyện giữa Đông Phương Lý và Tô Điểm Tình thì có liên quan gì đến nàng? Một tên cặn bã mắt mù tâm độc ra tay đánh nữ nhân sánh đối với một bạch liên hoa, chỉ có thể nói rằng Nguyệt Lão đã làm rất tốt công việc phân loại rác thải, toàn bộ rác độc hại đều được phân loại vào một nơi.
Tần Lam Nguyệt nghĩ ngợi lung tung một lát, sau khi uống canh tía tô liền ngủ thiếp đi.
Những đám mây u ám kéo đến cùng thời tiết ảm đạm, như thể sắp có một trận tuyết dày.
Gió lạnh gào thét liên tục đập vào cửa sổ, những chiếc chuông ngọc bên ngoài gian nhà đung đưa không ngừng, gió Bắc quét qua mặt đất mọi thứ đều trở nên khô héo.
Cung Minh Ngọc.
Sự lạnh lẽo trong mắt Đông Phương Lý còn đáng sợ hơn cả thời tiết u ám bên ngoài.
Đỗ Khứ quỳ một gối xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Vương Gia, xin hãy tha thứ cho thần.
“Tha thứ? Người đắc tội gì rồi?” Giọng nói của Đông Phương Lý không hề dao động, thậm chí còn có chút ôn hoà.
Tuy nhiên, Đỗ Khứ biết rằng đây là biểu hiện Vương Gia đang tức giận.
Hắn khẽ cắn môi nói: “Thuộc hạ không nên để cho vương phi muốn làm gì thì làm.
“Ha, muốn làm gì thì làm.
Đông Phương Lý nhớ tới lúc y vừa tỉnh dậy, quần áo bị cởi sạch, Tần Lam Nguyệt nắm lấy cổ tay y ngủ thiếp đi, sắc mặt y tái xanh, sát khí lạnh lẽo, nhiệt độ dường như cũng giảm xuống mấy độ.
"Đỗ Khứ, ngươi rút cuộc là thuộc hạ của ai?” Lưng Đỗ Khứ chợt đổ mồ hôi lạnh.
Hắn quỳ trên mặt đất, khó khăn nói: “Thần đương nhiên là thuộc hạ của Vương Gia.
Nhưng Vương Gia, đêm qua người sốt cao, tình trạng rất nguy kịch.
Lục Tu đại nhân lại ra khỏi thành, thuộc hạ chỉ có thể làm theo lời chỉ dẫn của Lục Tu đại nhân mà đi tìm vương phi.
Trên thực tế, những gì vương phi nương nương thể hiện hôm qua đã khiến hắn vô cùng sửng sốt.
Bản lĩnh đó, ngay cả Lục Tu đại nhân cũng chủ đến thế, thậm chí vương phi nương nương có phần còn giỏi hơn cả Lục Tu đại nhân.
Nếu không có vương phi thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
“Lục Tu?” Đông Phương Lý nghĩ đến Lục Tu chỉ biết ám hại chủ nhân, sát khí càng thêm mạnh.
Tựu chung lại, có thể chứng minh rằng nàng đã cứu y.
Người phụ nữ đó biết y thuật.
Nàng ấy thậm chí còn không che đậy việc đó.
Liệu nàng ấy có biết nếu việc nàng biết y thuật bị truyền ra ngoài sẽ gây ra cho y bao nhiêu rắc rối không?.