Hoàng Phi Hổ quay đầu lấy thẻ đưa cho Tô Chiến Long: “Trong thẻ này là một trăm triệu. Chỉ là lần này tôi muốn cược sáu trăm triệu, dám không?”
'Tô Chiến Long sững người một lúc, không ngờ Hoàng Phi Hổ lại dám chơi lớn như vậy. Hắn ta nhìn Hoàng Phi Hổ thêm mấy cái nữa rồi lại nhìn Tân Giang. Cuối cùng thì đưa mắt nhìn đạo trưởng Khải Nguyên. Đạo trưởng nhìn Tân Giang rồi lại gật đầu.
“Được!” Vẫn là một chữ đó.
Chỉ đợi đáp án từ đạo trưởng Khải Nguyên, Tô Chiến Long lập tức cao giọng: “Được, cược sáu trăm triệu, tôi muốn ông thua không còn gì.”
Hoàng Phi Hổ hít vào một hơi rồi đi tới chỗ để đá chọn viên số 13.
“Hoàng đường chủ, viên đá này rất tầm thường, căn bản sẽ không có gì ở trong, đừng chọn nó.”
Hoàng Phi Hổ không thèm để ý Diệp Bất Phàm, nhưng Diệp Bất Phàm lại phẫn nộ hét lên với Tân Giang: “Tân Giang, Hoàng đường chủ đắc tội chỗ nào với cậu? Sao cậu lại hại ngài ấy? Có phải cậu là tay trong của Tô Chiến Long cài nào để bẫy Hoàng đường chủ?”
Diệp Bất Phàm chặn Hoàng Phi Hổ lại: “Hoàng đường chủ, Tân Giang là gián điệp, ngài đừng tin hắn.”
Hoàng Phi Hổ đá hắn một cái, lần này hắn ta quyết định tin Tân Giang.
“Cô Dung, cắt số 13 đi!”
Cô Dung cho thợ cắt đá đi cắt viên số 13, tất cả mọi người đều khẩn trương chờ đợi. Chỉ có Tô Chiến Long và đạo trưởng Khải Nguyên là bình tĩnh, trong những viên đã còn lại chả có viên nào sánh được bằng lưu ly chủng phỉ thuý.
Rất nhanh máy cắt đã đã ăn vào đá. Một màu đỏ lóe sáng từ vết cắt.
“Huyết ngọc....là cực phẩm huyết ngọc... “Trời ơi, vậy mà là cực phẩm huyết ngọc.”
Người thợ cắt đá hưng phấn tới nỗi quỳ hẳn xuống đất để nhìn: “Cả đời tôi vậy mà cắt được ra huyết ngọc, bây giờ có bảo tôi đi chết tôi cũng bằng lòng.
Nghe thấy thợ cắt đá hô lên mọi người đều chết lặng. Đặc biệt là Tô Chiến Long còn đứng phắt dậy không dám tin nói: “Không thể nào?”
Sau đó hắn ta quay qua nhìn đạo trưởng Khải Nguyên: “Đạo trưởng Khải Nguyên, ông bảo toàn bộ số đá này cao nhất là lưu ly chủng phỉ thuý cơ mà?”
“Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao bọn họ có thể cắt được ra huyết ngọc?”
Đạo trưởng Khải Nguyên trầm mặc, hai mắt ông ta cũng nhìn chằm chằm vào khối huyết ngọc, sao đó cả người run lên lẩm bẩm gì đó trong miệng rồi phun ra một ngụm máu.
Tô Chiến Long sợ quá lùi hẳn về sau vội vã hỏi: “Đạo trưởng Khải Nguyên ông sao thế?”
Đạo trưởng Khải Nguyên giơ tay lần mò xung quanh giống như một người mù, Tô Chiến Long lại càng sợ.
Hoàng Phi Hổ đứng bên nghe thấy hai chữ huyết ngọc thì thở dài một tiếng, vội vã đi tới chỗ Tân Giang ôm chặt lấy hắn không ngừng nói: “Cậu Tần, cảm ơn cậu lần nữa giúp tôi.”
Tần Giang cười nhẹ, thực chất hắn cũng chỉ dùng linh cảm cảm ứng một chút, thấy viên đá số 13 cũng không tệ lắm, vậy mà lại ra được huyết ngọc. Còn về Diệp Bất Phàm đứng bên cạnh mặt đã sớm trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi ngã ngồi dưới đất. Hắn ta cũng không ngờ viên đá số 13 tầm thường như thế mà lại là huyết ngọc.
Hơn nữa viên đá số 13 lại là do Tân Giang chọn, đây. đúng là một cái tát thẳng vào danh xưng chuyên gia của hắn ta.
Huyết ngọc vừa xuất hiện kết quả đã rõ ràng Hoàng Phi Hổ là người thắng, Hoàng Phi Hổ đi tới cạnh Tô Chiến Long lạnh lùng nhìn hắn.
“Cậu thua rồi!”
Tô Chiến Long mặt trầm hẳn xuống, hắn không nhìn Hoàng Phi Hổ mà nhìn vào Tần Giang ở phía sau. Ánh mắt hắn như muốn chặt xương lóc thịt: “Tên nhãi kia là ai?”
Hoàng Phi Hổ quay đầu nhìn Tần Giang, rồi lại nhìn ánh mắt đầy sát ý của Tô Chiến Long, lúc này rõ ràng Tô Chiến Long đấu không lại nên muốn đổ lên đầu Tân Giang.
Bốp! Hoàng Phi Hổ đập tay xuống bàn, mặt bàn lập tức vỡ ra. “Tô Chiến Long, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nghĩ làm bậy, cậu ấy là khách quý của tôi, dám đụng tới một sợi tóc của cậu ấy tôi diệt cả bang Long Hổ.”
Tô Chiến Long lạnh mặt ngẩng đầu nhìn Hoàng Phi Hổ: “Ông đòi diệt bang Long Hổ của tôi?”
Hai người nhìn nhau.