Làm xong mọi việc, Hoàng Phi Hổ và Tân Giang đi tới một phòng để tiếp khách khác.
Hoàng Phi Hổ lấy ra một cái thẻ, đưa cho Tân Giang nói: “Ngài Tần, ngài đã cứu tôi và Nữu Nữu nhiều lần, đại ân đại đức này, tôi không biết báo đáp làm sao cho hết.”
“Trong thẻ này có hai triệu, coi như là tôi trả ơn cậu, mật khẩu là 666888”
Tân Giang cười, đẩy trả tấm thẻ cho đối phương.
“Không cần đưa tiền đâu, cứu ông là tôi thay cha tôi trả nợ, bây giờ coi như chúng ta đã thanh toán sòng phẳng” Tân Giang cũng không định qua lại nhiều với Hoàng Phi Hổ.
Dù sao thì Hoàng Phi Hổ cũng là một ma đầu giết người không buồn chớp mắt nổi tiếng ở Trung Hải, chuyên làm những chuyện không thể để người khác biết, Tân Giang không có nhiều thiện cảm với hẳn.
Tân Giang lại nhìn thời gian, đứng dậy nói: “Cũng không còn sớm nữa rồi, chúng ta nên trở về thôi.”
Hắn không yên tâm về mẹ của mình, nhà họ Tân và nhà họ Chu có thể bỏ ra hai triệu để lấy mạng họ, không chừng còn có thể dùng những thủ đoạn hèn hạ khác để trả đũa.
Trước khi rời đi, Hoàng Phi Hổ lại một lần nữa đặt tấm thẻ vào tay Tân Giang, nói: "Ngài Tân, tôi biết cậu không thích tôi, nhưng con người đều là như vậy, địa vị càng cao càng phải ép buộc bản thân phải làm những thứ mình không muốn làm”
“Người đời đều nói Hoàng Phi Hổ tôi giết người không chớp mắt, nhưng Hoàng Phi Hổ tôi không xấu, đối với bạn bè, tôi luôn thẳng thản thành khẩn.”
“Cậu mới ra tù, hai triệu này cứ coi như vốn liếng cho cậu lập nghiệp."
Hoàng Phi Hổ võ vỗ vai Tân Giang, nói: “Tôi rất xem trọng cậu, sau này chúng ta sẽ còn phải hợp tác với nhau nhiều.”
'Tân Giang ngẫm nghĩ, rồi nhận lấy cái thẻ, nửa năm tới hẳn muốn đến nhà họ Tân, con đường phía trước là phúc hay là hoạ hắn còn chưa biết được, nhưng hắn biết phải làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ thì mới có thể đối phó với những họa phúc về sau. Hai triệu này cũng đủ để hắn đứng vững ở Trung Hải.
Với cả, hắn đúng thật là đang thiếu tiền. Mới từ trong tù ra, hai bàn tay trắng mà!
“Hoàng Đường chủ, nếu ông đã cho tôi hai triệu, tôi sẽ trả lại ông một chút phước lành!” Tân Giang bảo Hoàng Phi Hổ lấy giấy với bút ra, viết xuống một phương thuốc, đưa cho hẳn ta.
“Phương thuốc này có tác dụng thông cốt, loại trừ các tạp chất trong cơ thể, dùng đúng liều lượng và thời gian có thể giúp việc tu luyện của ông tiến bộ thêm một chút.”
Nhìn phương thuốc trong tay, Hoàng Phi Hổ vô cùng kích động, hẳn ta đã 40 tuổi, mấy chục năm đánh đánh giết giết làm cho trong cơ thể hắn ta tích tụ đầy các loại tạp chất, trên con đường võ đạo, muốn tiến thêm một bước gần như là không thể, nhưng Tân Giang lại cho hắn ta một phương thuốc quý như thế, so với hai triệu, phương thuốc này chắc chăn đáng giá hơn nhiều.
Hản ta lại lần nữa cảm ơn Tần Giang, đồng thời cho Tân Giang một số điện thoại di động rồi dặn: “Ngài Tân, đây là phương thức liên hệ của tôi, về sau nếu cần tới họ Hoàng này thì cứ tự nhiên lên tiếng, chuyện gì cũng đều có thể”
“Còn nữa, Sở Hoài Ngọc bên kia, tôi sẽ cho cậu một đáp án hài lòng.”
Nghe đến tên Sở Hoài Ngọc, Tân Giang quyết đoán lắc đầu: “Không cần, mối thù của tôi, tôi sẽ tự giải quyết”
Đối với kẻ thù, Tân Giang luôn muốn tự mình giải quyết.
Hoàng Phi Hổ gật đầu, không nhiều lời nữa.
Nửa tiếng sau, Tân Giang trở về nhà cũ.
Những bóng đèn trong nhà vẫn sáng lên màu ấm áp, nhà họ Sở và nhà họ Chu không tìm tới trả thù.
Đẩy cửa vào nhà, mẹ hắn và Tống Thời cùng ngẩng lên nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ: “Nói đi, chuyện hôm nay rốt cuộc là gì vậy?”
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Tân Giang kể lại đúng sự thật: “Thật ra lúc con ở trong ngục giam đã gặp được một tiền bối, người đó dạy con học y thuật với các loại thuật phong thủy, cho nên mới phát hiện được tình hình của Nữu Nữu”
Đối với mẹ của mình cùng với người anh em thân thiết, Tân Giang không giấu giếm mà nói rõ ràng mọi chuyện trong ngục gian.
Hai người kia nghe xong thì vô cùng sợ hãi.
Lâm Thu Lan nhìn những vết thương đã biến mất trên người mình, ép hỏi: “Đây đều là con trị cho mẹ sao?”
Tân Giang gật đầu.
Thấy Tân Giang gật đầu, Lâm Thu Lan vui mừng nói: “Con trai tôi có thành tựu, con trai tôi thật sự có tài!”
Tân Giang gật đầu cười: “Mẹ, về sau con sẽ kiếm rất nhiều tiền, không bao giờ để mẹ chịu khổ, chịu nhọc nữa”
Nói rồi Tân Giang đặt tay lên vai Tống Thời, nói: “Đương nhiên còn có người anh em thân thiết của tôi nữa:
Lâm Thu Lan nghiêm túc nói với Tân Giang: “Người tiền bối kia chịu dạy dỗ cho con nhất định là vì thấy con có nhân cách tốt đẹp, con không được làm hỏng danh tiếng của thầy chỉ vì lợi ích. Con cần phải hành y giúp đời, tạo phúc cho người khác có biết không?”
Tân Giang gật mạnh đầu. Bên cạnh, Tống Thời có chút khó tin nhìn Tân Giang, anh †a đi đến bên cạnh Tân Giang nói: "Anh Giang, nếu anh đã biết chữa bệnh, xin anh hãy cứu mẹ eml"
Thì ra, một năm truớc, mẹ Tống Thời bị chẩn đoán mắc. bệnh u xương ở bên chân phải, dẫn tới xương sưng tấy và đau nhức, bà ấy không những mất việc mà còn phải dùng hết tiền tiết kiệm để điều trị nhưng không đạt được hiệu quả gì đáng kể.
Bệnh tình cứ tái đi phát lại, thời gian gần đây thì đau đến mức không thể xuống giường đi lại được bình thường.
“Anh Giang, mẹ em thế nào r đã bắt mạch xong thì tới gần hỏi.
Tống Thời thấy Tân Giang
Tân Giang gật đầu trả lời: “Bệnh này của thím Vương, tôi có thể chữa, nhưng cần phải phối hợp thêm dược liệu, ngày mai tôi sẽ đi chợ dược liệu một chuyến.”
Tống Thời kích động tới mức nhảy dựng lên, tiếp đó lại cúi đầu xuống.
Anh ta móc ra từ trong túi một nghìn tệ, đưa cho cho Tân Giang: “Anh Giang, bây giờ em chỉ có một nghìn tệ, anh cầm tạm để mua thuốc, nếu không đủ em lại nghĩ cách khác.”
Tân Giang đẩy tiền trở lại, vỗ vỗ bả vai Tống Thời: “Là anh em với nhau đừng nói chuyện tiền nong, mẹ cậu chính là mẹ tôi, việc này cứ để tôi lo”
Khi đó đối mặt với Hoàng Phi Hổ, Tống Thời có thể đứng ra trước tiên, hắn cũng đã thừa nhận người anh em này, người anh em chí cốt.
Về đến nhà, Tân Giang ngồi xếp bằng, bắt đầu luyện hóa đám khí màu đen kia.
Hắn có hẹn ước nửa năm với lão Cố, nửa năm này hắn cần mau chóng tu luyện, tuy rằng lão Cố chỉ muốn hẳn đến nhà họ Tân, nhưng hẳn luôn có trực giác nguy cơ sẽ ập đến bất cứ lúc nào, vậy nên cần phải chuẩn bị thật đầy đủ, nhanh chóng đột phá cảnh giới.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tần Giang bắt đầu thúc giục hơi thở du long ở bụng dưới, đám khí đen kia từ từ bị hoà tan, mà linh lực trong cơ thể hắn cũng càng ngày càng nhiều.
Một đêm không ngủ!
“Ha!"
Tân Giang vừa mở mắt, từng ngụm khí bẩn phun ra từng trong miệng hắn.
“Không ngờ nguồn năng lượng của luồng khí đen này lại mạnh đến thế...”
Tân Giang nhẹ nhàng nắm tay, cảm thụ được lực lượng mạnh mẽ dồi dào trong cơ thể, hẳn đã đột phá rồi!
Trong tù ba năm, dưới sự dẫn dắt của lão Cố, ba năm đó, hắn mới chỉ đạt tới luyện khí tầng ba, trung bình cứ mỗi năm một tầng, ai ngờ vừa mới ra tù một ngày đã đột phá luyện khí tầng bốn, xem ra là do linh khí trong ngục giam thật sự quá ít.
Tân Giang như tìm được lối tắt cho việc tu luyện, luyện hóa năng lượng tiêu cực dường như rất có ích đối với việc đột phá.
Chỉ tiếc, những thứ như thế chỉ có thể may mản gặp chứ khó mà cầu, quá khó tìm.
Hắn hít một hơi thật sâu, bình ổn lại cơ thể.
Nên đi mua thuốc cho thím Vương thôi.
Cùng lúc đó, ở tòa nhà của tập đoàn Tứ Hải, Liễu Chi Nhan đang báo cáo: “Hồng Diên, đã tìm được Tân Giang, hắn đang ở chợ dược liệu Trung Hải.”
“Được, tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đi tìm hắn!” Lục Hồng Diên tạm buông công việc đang làm ra, vội vàng rời khỏi văn phòng.
Trong tiệm bán thuốc lớn nhất ở chợ dược liệu Trung Hải, Tân Giang đang lựa chọn dược liệu ở đây.
Linh Chi, Hải Mã, Thiết Bì Thạch Hộc, Ngưu Hoàng,...
Tân Giang liệt kê liền mười mấy loại dược liệu, đây đều là những loại để phối thuốc cho thím Vương.
“Mỗi vị thuốc cho tôi một cân, lấy loại tốt nhất!” Hắn có tấm thẻ hai triệu của Hoàng Phi Hổ cho, tất nhiên không thiếu tiền.
“Vâng ạ, thuốc của quý khách đã được gom đủ rồi!" Người phụ trách quầy thuốc cười tít mắt, số dược liệu Tân Giang lấy ít nhất cũng hơn bốn trăm nghìn, người này sẽ được trích phần trăm trong đơn hàng, thái độ tất nhiên là rất
Tân Giang cầm dược liệu, đang lúc muốn trả tiền thì nghe thấy một tiếng gầm giận dữ từ phía sau lưng: “Tân Giang, đồ vô dụng nhà mày, sao dám ở chỗ này?”
Tân Giang quay đầu, là ba người Sở Hoài Ngọc, Chu Chí Bình và Chu Nhiên, nhưng nghe được họ gọi mình là đồ vô dụng, sắc mặt Tần Giang cực kỳ khó chịu.
Chu Nhiên mặc một bộ váy ngắn xinh đẹp, năm tay Sở Hoài Ngọc, cử chỉ vô cùng thân mật.
Sở Hoài Ngọc mặc một bộ âu phục màu lam, chiếc đồng hồ Rolex sáng lấp lánh trên cổ tay, tên này mở miệng hỏi: “Phế vật, không nghe thấy bọn tao hỏi gì sao?”
Tân Giang ngẩng đầu nhìn về phía ba người: “Đây là nhà của mày hả? Tao muốn tới thì tới, liên quan gì đến mày?”
“Mày, cái thằng khốn...” Chu Chí Bình lập tức muốn đánh Tân Giang, nhưng hôm qua hẳn ta mới bị Tân Giang đấm cho. bầm dập mặt mũi, bây giờ nhấc tay cũng không nhấc nổi, miệng cũng đau đến mức không nói ra lời.
“Chí Bình, không sao chứ?” Chu Nhiên vội vàng chạy đến quan tâm hỏi han Chu Chí Bình.
“Chị, ngày hôm qua Tần Giang đánh em hai lần, bây giờ toàn thân em đều đau nhức, em sẽ chết sao chị?” Chu Chí Bình †ỏ vẻ ấm ức.
Thì ra hôm nay đám người Sở Hoài Ngọc đến đây là để mua thuốc bổ cho Chu Chí Bình, rốt cuộc thì hôm qua hắn ta cũng đã bị Tân Giang đánh cho không nhẹ.
“Tần Giang, đồ súc sinh kia, mày đánh em tao, tao nhất định phải gọi cảnh sát tới bắt mày" Chu Nhiên giận đùng đùng quát.
Nghe được những lời ấy, lửa giận của Tân Giang lập tức bốc lên: “Được, cô cứ việc gọi, tôi lại muốn nhìn xem cảnh sát sẽ tới đây bắt em trai cô - kẻ gây hấn trước hà là tôi - người chỉ phòng vệ chính đáng”
“Mày..” Chu Nhiên tự biết đuối lý, đi tới bên cạnh Sở Hoài Ngọc.
“Hoài Ngọc, không phải anh nói đã bỏ ra hai triệu để lấy. mạng Tân Giang sao? Tại sao hẳn vẫn chưa chết..” Chu Nhiên khóc sướt mướt nói.
Sở Hoài Ngọc cũng đang rất khó hiểu, rõ ràng hắn ta đã thuê Hoàng Phi Hổ với giá hai triệu để hắn ta ám sát Tân Giang, tại sao Tân Giang vẫn chưa chết?
“Có lẽ là đường chủ Hoàng vẫn còn chưa hành động!” Sở Hoài Ngọc suy đoán.
Chu Nhiên nghe thấy hắn ta đáp như thế thì vẫn không hài lòng, cô ta nói: “Người ta mặc kệ, Tần Giang là thăng mới ra tù mà còn đánh em trai em hai lần, còn măng em là thứ tôm ươn cá thối, cơn tức này em nuốt không trôi.”
“Hoài Ngọc, anh nhất định phải giúp em xả cơn tức này.” “Được, được, được, em yêu, em cứ yên tâm! Anh nhất định sẽ giúp em xả cơn tức này” Sở Hoài Ngọc an ủi Chu Nhiên, đồng thời đi về phía Tân Giang.
Chu Nhiên và Chu Chí Bình đứng đẳng sau, hả hê nhìn chäm chằm vào Tần Giang: “Mày chết chắc rồi”