Thế gian có nói: Thiên Đế có chín người con, đại thái tử là tù ngưu Hoàng Long hóa thân thành, tướng mạo đẹp đẽ, am hiểu âm luật, quả thực là ăn chơi trác táng thành tính, khiến cho Cửu Trọng Thiên không được yên bình.
Ngày đó thiên cẩu ăn mặt trời, lại nhìn thấy ánh lửa ngút trời, nhân gian đồn đại: Là đại thái tử quyết định trời quá tối, liền lật đổ đài lửa của Hỏa Thần Chúc Dung, đốt một nửa Nam Thiên Môn. Sau đó Thiên Đế giận dữ, nhốt đại thái tử ở nơi hai tầng trời băng hỏa, cả đời không được liệt vào hàng tiên ban.
“Bản thái tử đáng sợ vậy sao?” Một công tử áo trắng ước chừng hơn hai mươi tuổi đi trên đường, hắn vừa nghe xong câu chuyện “Đại thái tử thiên giới đại náo thiên đình” của người kể chuyện, luôn cảm thấy trong lòng khó chịu, bản thái tử tuy tính tình hơi không tốt một chút, nhưng đâu có đần như thế! Chúc Dung có tiếng tính tình nóng nảy, ta không dám lật đài lửa của hắn đâu!
Bản thái tử rất thông minh, đúng không Vấn Cốt!
Công tử áo xanh đi bên cạnh hắn cười đáp tiếng đúng vậy: “Dù sao lúc đại thái tử cứu tại hạ, còn biết thiên hỏa thiêu thân. Tại hạ thấy trong tam giới, không có ai thông minh hơn đại thái tử.”
“Ngươi chỉ biết lấy chuyện ấy ra để trêu chọc ta!”
Nếu không phải bản thái tử đi săn giữa đường gặp được vị thái tử nước láng giềng vào triều là ngươi, thì cái mạng nhỏ của ngươi đã mất từ lâu rồi.
“Phải phải, tại hạ nhờ phúc của thái tử điện hạ.” Biết tính tình Hạo Hoàng, Vấn Cốt liền khen hắn mấy câu.
Năm đó Hạo Hoàng dẫn thiên hỏa tới ngăn cản Hiên Viên đại đế trừng phạt Vấn Cốt, thiếu chút nữa thiêu hủy tiên thân, còn Vấn Cốt hiện nguyên hình, dùng pháp lực toàn thân che chở cho thân thể Hạo Hoàng. Việc ầm ĩ này khiến toàn bộ thiên giới hoảng sợ, ngay cả Tây Thiên cũng phái Phật tử tới hỗ trợ. Đáng tiếc lửa lớn vẫn thiêu hủy tiên thân của Vấn Cốt và Hạo Hoàng, ngay cả ba hồn sáu phách cũng bị tan ra. May mà Thiên Tôn Ti Mậu và Xích Diễm Thần Quân đến đúng lúc, Tô Cửu dùng khí cực hàn trấn áp thiên hỏa, còn Dùng Diệc dùng tâm tỏa khóa ba hồn sáu phách của Hạo Hoàng và Vấn Cốt lại.
Hạo Hoàng và Vấn Cốt chết, trong lòng Tô Cửu đau buồn khôn nguôi. Chạy tới Lăng Tiêu Bảo Điện khóc lóc, Thiên Đế Thiên Hậu mất con, vốn đang đau lòng, liền trút toàn bộ căm hận lên Hiên Viên, Hiên Viên Đại Đế càng lâm vào thế bí. Cuối cùng đành phải bằng lòng không truy cứu chuyện này nữa.
Về phần sau đó, Xích Diễm Thần Quân giao ba hồn sáu phách của Hạo Hoàng và Vấn Cốt cho Hắc Vô Thường, nhờ hắn đưa hai người này vào đường luân rồi.
… Bản thái tử nói cho ngươi biết, đây là ván cờ bản thái tử và cậu đã bố trí sẵn.
“Cậu, sao cậu lại ngăn không cho cháu đuổi theo Vấn Cốt?”
“Đương nhiên là không thể đuổi theo, bây giờ ngươi đuổi theo y, bản thân còn giúp các ngươi thế nào được?”
Ngày ấy ở Thiên Nhai Hải Giác, Tô Cửu Gia đã nói cho Hạo Hoàng biết quyết định của mình. Vừa rồi y cố ý để Vấn Cốt nghe thấy họ nói chuyện, chính là muốn thử xem tiểu kim long có thật lòng với cháu mình không.
Bản tôn không giống đám thần tiên vô tình vô nghĩa kia, nếu hai người các ngươi thật lòng yêu nhau, vậy thì bản tôn chắc chắn sẽ lo cho cháu ruột của mình!
Vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ vỗ vai Hạo Hoàng, Tô Cửu Gia nói: “Chỉ có điều cách này vô cùng nguy hiểm, có thể phải bỏ đi tiên thân của ngươi và Vấn Cốt, ngươi có bằng lòng trở thành phàm nhân, trải qua nỗi khổ của sinh lão bệnh tử không?”
“Như thế đã tính là gì?”
Chỉ cần có thể ở bên Vấn Cốt, bảo cháu đầu thai làm con kiến cũng được!
“Tốt lắm!” Cửu Gia cười: “Ghé tai vào đây.”
Thế là sau khi Hạo Hoàng dẫn thiên hỏa tới, Thiên Tôn Ti Mậu và Xích Diễm Thần Quân liền chạy tới, cho hắn và Vấn Cốt vào luân hồi. Tuy rằng biến thành phàm nhân, nhưng lại không bị mất ký ức, đời này Hạo Hoàng là thái tử Đại Khánh, mà Vấn Cốt là vương tử nước láng giềng.
“Ôi, quả nhiên từ nhỏ đến lớn, chỉ có cậu là thương ta nhất.” Hạo Hoàng phe phẩy cây quạt trong tay: “Như thế này, vừa bảo vệ được Tây Hải, mà vẫn khiến hai chúng ta người có tình sẽ thành gia quyến.”
“Thiên Tôn đại nhân tâm địa thiện lương, lại giúp chúng ta chuyện lớn như vậy, thật sự phải cảm tạ ngài ấy.”
“Hôm nào xây mấy tòa miếu cho Thiên Tôn Ti Mậu, để cho cậu ăn thêm chút hương hỏa của nhân gian.”
“Được.”
Hai người họ dựa vào nhau bên cầu, nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm.
“Vấn Cốt, lúc nào ta tới nước ngươi cầu hôn nhé? Ngươi làm thái tử phi của bản thái tử!”
“Hứ, vì sao không phải là ngươi gả cho ta, làm thái tử phi của ta?”
“Ể, được thôi. Phu quân, thiếp giá sương hữu lễ.”
(Giá sương hữu lễ là câu của phụ nữ thời cổ đại nói khi gặp chồng.)
“Ha ha ha…”
Sau này đồng cam cộng khổ, không phụ khanh.
HẾT