Ái Linh cứ nằm như vậy rồi từ từ chìm vào giấc hồi sau cô bất ngờ tỉnh dậy, bụng réo lên inh này nha hoàn đứng bên cạnh canh chừng thấy cô tỉnh đi lại đỡ cô lên.
Sau đó thông báo cho phu nhân.
Một lúc sau có người mở cửa đi hoàn bước lại chỗ Ái rèm xuống, chỉ để lộ bàn tay ra ngoài, đặt một tấm lụa mỏng lên bàn tay thì mới lùi ra đó đại phu bước vào chẩn mạch cho cô.
Đại phu " Bẩm phu nhân.
Tình trạng của cô nương đã ổn định, chỉ cần uống thuốc đều đặn sẽ mau chóng khoẻ lại thôi "
Nghe vậy phu nhân cũng yên tâm hơn chút " Vậy là tốt rồi, còn về chuyện vết sẹo của Võ cô nương thì sao " nói tới vết sẹo trong lòng liền lo lắng.
Đại phu lúc này hơi lưỡng lự " Chuyện vết sẹo thì thảo dân không dám chắc "
Phu nhân thở dài " Thôi ngươi lui xuống đi " sắc mặt người lúc này cực kì không tốt.
Đại phu và đám nha hoàn ở đó thấy vậy không cả dám thở nhân hơi xoa xoa giữa mi tâm, bực dọc " Tất cả các ngươi đều lui xuống hết đi ".
Đợi tất cả mọi người đều đi thì phu nhân liền ngồi xuống, nắm lấy tay cô nhẹ nhàng nói:"Từ hôm qua tới giờ không ăn gì vào bụng chắc con đói lắm đã dặn bọn nha hoàn làm ít chút nữa bưng lên là ăn được rồi "
Ái Linh vẻ mặt ngờ nghệch " Người là đang ở đâu đây "
Phu nhân nghe vậy hơi ngạc nhiên, gấp gáp hỏi lại " Võ cô nương, người còn nhớ người là ai người ở đâu.
Tới đây làm gì không...."
Cô nghe vị phu nhân trước mặt hỏi dồn dập thì liền ôm đầu, đau đớn mà hét lên " Ta không nhớ gì đừng hỏi của ta...đau quá ".
Thấy tình trạng của Ái Linh không ổn nhân thấy Ái Linh đau đớn, liền lớn tiếng gọi " Người đâu, người mời đại phu "
Nha hoàn ở ngoài nghe tiếng kêu, mở cửa chạy phu nhân đang ngồi trên giường,còn Võ cô nương liên tục ôm đầu kêu loạn quay đầu chạy đi mời đại phu.
Trong lúc đó, Ái Linh kêu gào một hồi giống như đã dần dựa vào người phu nhân, miệng thều thào, lẩm bẩm rồi từ từ thiếp đi lúc nào không hay.
Phu nhân nhìn cô nương yếu ớt đang dựa vào người, dân lên một cổ thương tay lên xoa nhẹ đầu, rồi ngân nga như đang hát ru.
Khi thấy người trong lòng đã ngủ say mới yên tâm đỡ nàng nằm xuống giường.
Ái Linh từ đầu là giả bộ nhưng khi nghe tiếng ru, cô thiếp đi lúc nào không hay.
Nha hoàn đi nãy giờ cuối cùng cũng mời được đại phu về.
Đại phu bị vừa mới trở về thì liền bị lôi xồng xộc trở lại, đầu tóc rối mù, quần áo xộc xệch.
Chưa kịp thở ra hơi đã bị bắt ngồi xuống ghế bắt mạch.
Phu nhân giọng tức giận " Sao ngươi nói, Võ cô nương không bây giờ cổ đau đầu với không còn nhớ mọi chuyện nữa "
Đại phu bắt mạch một hồi, chau dậy cuối người nói " Bẩm phu nhân, vết thương của cô nương không có vấn đề gì về vấn đề lúc nãy phu nhân khả năng là do cô nương chịu đả kích quá lớn, nên đã bị mất trí nhớ ạ ".
Phu nhân trầm ngâm hỏi " Vậy có cách nào để chữa trị bệnh này không "
Đại phu nhăn mày, khó xử đáp " Bẩm phu nhân, bệnh này hiện trên nhân gian, vô phương cứu chữa "
Phu nhân nghe thấy bốn chữ " Vô phương cứu chữa " quay qua nhìn cô nương nằm trên thấy nợ cô quá nhiều ân tình.
Nếu như hôm đó không có cô nương gái của bà có lẽ đã bị đám kia bắt đi,có thể bị lăng nhục,cũng có thể sẽ bị tàn nhẫn mà git chết.
Suy nghĩ một hồi phu nhân liền đau đầu.
Lúc này liền kêu tất cả mọi người ra đó liền được nha hoàn dìu về phòng nghĩ ngơi.
Trong phòng hiện giờ chỉ còn mình Ái mở hé mắt xem mọi người đã đi hết chất huyên náo nãy giờ cô đã tỉnh từ lâu rồi.
Thấy ký chủ tỉnh,hệ thống liền hỏi " Ký chủ, sao cô phải vờ mất trí hoạch ban đầu tính toán đâu phải như vậy "
Cô đáp lời hệ thống " Đúng là kế hoạch ban đầu không phải như sau khi tỉnh dậy, ta liền suy nghĩ ra được một kế hoạch càng hoàn hảo hơn " vừa nói cô vừa đắc ý..