Buổi thượng triều hôm sau, Trần Thừa Tướng dâng sớ về vụ việc của nhị điện hạ lên Chúa Thượng.
Quan viên bên dưới, ai ai cũng nháo nhào bàn tán.
Tất cả lời nói đều lọt hết vào tai Chúa Thượng.
" Chúng khanh có ý kiến gì về chuyện này "
Hoằng Tín Hầu - Lễ Bộ Thượng Thư:
" Bẩm Chúa Thượng, theo thần thấy sự việc nhị điện hạ hủy hoại thanh danh con gái nhà Trần Thừa Tướng.
Khiến cho con gái Thừa Tướng tự vẫn, phu nhân lâm bệnh.
Hủy hoại danh dự hoàng thất, dân chúng phẫn nộ "
Càng nói các đại thần ở trong điện cành lắc đầu ngao ngán, sắc mặt khó coi.
Chúa Thượng ở trên không biểu hiện sắc thái gì.
" Khanh cứ tiếp tục "
Lễ Bộ Thượng Thư lập tức quỳ xuống, lời nói hùng hồn
" Nhị điện hạ nhiều lần phạm sai nhưng không chịu sửa.
Thần mong Chúa Thượng suy sét mà nghiêm phạt "
Nói xong ông dập đầu xuống, các đại thần ở trong triều cũng lập tức quỳ xuống.
Họ liên tục kêu phải nghiêm phạt nhị điện hạ.
Chúa Thượng sắc mặt khó xử, ông biết chuyện con mình phạm phải không nhỏ.
Nhưng nếu nghiêm trị quá nặng, e rằng sẽ khiến con ông thất vọng.
Nhưng nếu không phạt thoã đáng, vậy sẽ khiến quần thần bất bình.
Đại Khiên Mã - Hình Bộ Thượng Thư.
ngôn tình ngược
" Bẩm Chúa Thượng, gia đình nhà Thừa Tướng nhiều lần lập công.
Nam Lĩnh Tướng Quân nhiều lần vì nước Liêm mà xả thân mình.
Còn Thiếu Sư Nam Niên thì có công dạy dỗ các công tôn, công tử.
Cả nhà Thừa Tướng đều đặt đất nước làm trọng.
Ngày hôm nay nếu Chúa Thượng không nghiêm phạt nhị điện e là sẽ khiến cho tấm lòng của quần thân nguội lạnh "
" Mong Chúa Thượng nghiêm phạt "
" Mong Chúa Thượng nghiêm phạt "
Chúa Thượng trên cao nhìn xuống, ông lập tức đưa ra quyết định
" Truyền ý chỉ của trẫm, nhị điện hạ, vô tâm vô đức.
Làm ô nhục thanh danh của trưởng nữ Thừa Tướng.
Mất mặt hoàng thất, khiến lòng dân cùng quần thần phẫn nộ.
Nghiêm phạt roi trước dân chúng, ban phủ đệ ở phía bắc, canh giữ biên cương "
Nói xong các hạ thần đều quỳ lạy mà hô
" Thánh Thượng anh minh "
Buổi thượng triều qua đi, Thừa Tướng cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhưng ông cũng buồn rầu, phu nhân và con ông đều lâm bệnh.
Trong nhà bây giờ xào xáo đến gà chó cũng không yên.
Ái Linh nằm yếu ớt trên giường, hiện tại đầu cô vẫn còn ong ong cực kì khó chịu.
Trên trán đang quấn một băng vải, bộ dạng hiện tại cực kì khó coi.
Mà điều quan trọng là hiện tại có một ông anh đang ngồi cạnh giường, khóc lóc cực kì nhiệt tình.
Nam Lĩnh Tướng Quân- trưởng tử nhà họ Trần
"Huhu....sao lại như vầy.
Em gái như hoa như ngọc của ta, sao lại thành ra như vậy.
Cái tên khốn khiếp đó, ta phải băm vằm hắn ra từng khúc mới hả dạ "
Nói xong lại nhìn mặt của cô mà tiếc thương, tiếp tục khóc to.
Thiếu Sư Nam Niên - con trai thứ hai nhà họ Trần.
Hắn bước vào, cầm cây quạt đập đập vào tay mà chế giễu lên tiếng
" Anh à, anh bên ngoài chém chém giết giết không sợ.
Em Yến chỉ là bị một vết thương nhỏ ngay trán, không có chết được.
Mắc gì anh phải khóc thảm thương như vậy chứ "
Vừa nói hắn vừa bước lại gần, nhìn thật kĩ vết thương trên trán của Ái Linh
" Chật chật, bình thường đã xấu rồi.
Bây còn bị như vầy, chắc chắn là không gả đi được rồi "
Ái Linh nghe xong liền muốn lập tức đánh hắn.
Ai cũng nói Thiếu Sư Nam Niên ôn hoà, nhã nhặn.
Nhưng mấy ai biết, trong nhà hắn lại là người độc miệng nhất.
Đang định mắng người thì ngoài cửa liền vọng lên tiếng nói
" Con nói ai không gả được hả, mau nói lại nghe xem "
Nam Niên giật mình, mặt mài xanh mét.
Hắn từ từ quay đầu lại, chưa gì lỗ tai đã bị xách lên mà kéo mạnh.
" Ui ui, người nhẹ tay chút, con biết sai rồi..."
Hắn vừa ôm lỗ tai mình vừa chắp tay lại xin tha.
Nam Lĩnh nhìn em trai bị bắt nạt, trong lòng thầm cổ vũ,mợ mạnh tay lên.
Trần phu nhân ánh mắt tức giận, nhéo lỗ tai của Nam Niên
" Con tốt nhất là bớt nói lại "
Bà buông ra, mỉm cười nhẹ nhàng mà cầm tay Ái Linh
" Con đừng để ý lời nó nói, làm gì mà không gả được.
Nam nhân muốn lấy con, xếp hàng dài kia kìa "
Ái Linh cười tươi, bà ngồi đó từ tốn mà đút từng thìa cháo cho cô.
Hai người anh trai thì đang kế bên chí choé qua thì sai người mang cây thuốc quý hiếm, tẩm bổ cho Ái Linh.
Đông viện bình thường yên ắng, nay tiếng cười nói lại không ngớt giây nào.
Ái Linh lúc này liền hiểu được tâm trạng của nguyên chủ.
Sinh ra đã là lá ngọc cành vàng, gia đình lại luôn hoà thuận êm ấm.
Cha một lòng yêu thương mẹ.
Đối với suy nghĩ ngây thơ của đứa con gái tuổi.
Nguyên chủ đến kết cục mới nhìn rõ được bộ mặt của Liêm Phó là hoàn toàn hợp lý.
Tới đêm, mọi người lại bị náo loạn một Hoa kể lại là phu nhân không cho đại nhân chung phòng.
Phu nhân đuổi đại nhân ra thư phòng ngủ.
Phu nhân nói là do đại nhân gây sự nên mới dẫn tới sự việc như bây giờ.
Đây chính là trừng phạt cho sự không thấu đáo của đại nhân.
Ái Linh nghe xong liền bụm miệng cười, đám nô bộc xung quanh cũng cười tủm tỉm.
Lần này cha nguyên chủ chắc hận nhị điện hạ thấu xương..