Lúc này, Viên Thiển và Cảnh Thanh đã tới cửa nhà tắm của Thiên Khuyết III.
Có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nước.
Tuy tắm phải dùng điểm thi tháng để đổi, nhưng xem ra vẫn có không ít người chơi không chịu được, đoán chừng…người chơi nữ chiếm đa số.
Viên Thiển cũng không cảm thấy chạm mặt người chơi nữ có gì mà xấu hổ.
Dù sao mọi người đều là hình tượng con trai.
“Mang hết đồ chưa? Đừng để mở nước rồi lại phát hiện có thứ không mang nhé”
“Vâng, em kiểm tra rồi, đều mang hết”. Cảnh Thanh nhìn về phía Viên Thiển, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Loại chờ mong này, nhiệt liệt như lửa bốc cháy, lan khắp người Viên Thiển.
Viên Thiển chỉ cảm thấy bị đối phương nhìn…thật nóng.
“Vậy thì làm theo cách chúng ta đã nói trước đó”
“Ừm!” Cảnh Thanh khẽ gật đầu, ánh mắt rơi trên khóa kéo áo khoác đồng phục của Viên Thiển.
Yết hầu của cậu hơi lên xuống, giống như đang nuốt nước miếng.
“Cậu muốn tắm đến vậy hả?” Kỳ thật Viên Thiển gần như xác định người chơi Cảnh Thanh là một cậu trai tuổi không lớn lắm, nhưng vẫn không nhịn được trêu cậu một chút, thế là cúi đầu lại gần bên tai cậu nói, “Rốt cuộc cậu là em trai hay em gái mà thích sạch sẽ thế?”
Cảnh Thanh cũng không tránh, chỉ là vai hơi nhô lên, sượt qua chóp mũi Viên Thiển.
“Chúng ta mau cởi đồ…thoa sữa tắm, sau đó lại mở nước nóng giội, thì sẽ không lãng phí nước”
Cảnh Thanh duỗi tay tới, giúp Viên Thiển kéo khóa đồng phục.
Viên Thiển vui vẻ: “Tôi biết rồi, không đùa cậu nữa!”
Nói xong, Viên Thiển cởi đồng phục ra, gấp cho vào trong tủ đựng đồ.
Cảnh Thanh không nhúc nhích, cứ đứng ở bên cạnh nhìn Viên Thiển chằm chằm.
“Hở? Mới nãy là ai sốt ruột thế? Giờ sao lại không cởi rồi?” Viên Thiển buồn cười hỏi.
“Ừm”. Bấy giờ Cảnh Thanh mới thu hồi lại tầm nhìn, cởi áo thun của mình ra.
Lúc này, đến lượt Viên Thiển nhìn cậu.
“Anh… Sao thế?” Cảnh Thanh thấy mày Viên Thiển nhíu chặt lại.
“Haizz, bình thường đồ cậu ăn tiêu hóa đi đâu rồi? Cho toilet hết hả?”
Viên Thiển biết Cảnh Thanh gầy, nhưng không ngờ cậu gầy đến vậy.
Nhóc con này, có phải tất cả thịt đều mọc hết trên mặt rồi không?
“Lúc em học lớp mười, bị bệnh nặng một trận…cho nên…”
Cảnh Thanh nhỏ giọng nói.
Viên Thiển không biết những gì Cảnh Thanh nói là từng trải của bản thân người chơi, hay là của nhân vật Cảnh Thanh, nhưng nhìn dáng vẻ này của cậu, vẫn rất đau lòng.
“Sau này có thể không tắm, nhưng nhất định phải ăn nhiều một chút. Anh thích mập hơn”
“Dạ? Anh thích kiểu như Lâm Tử á?” Cảnh Thanh nhìn Viên Thiển bằng ánh mắt khó thể tin.
Viên Thiển hết nói nổi, bóp mũi cậu một cái: “Thẩm mỹ của anh kỳ quặc vậy sao? Ý anh là, cậu béo chút thì đẹp hơn”.
“Ồ”
Viên Thiển xoay người sang chỗ khác, cúi người, vừa vặn lộ hõm eo.
Cảnh Thanh ngồi xuống ở một bên, từ độ cao này, vừa hay có thể thấy đường cong từ phần eo Viên Thiển trở xuống.
Anh có một đôi chân dài lại thẳng, đường cong mắt cá chân hơi thô, nhưng lại rất đẹp.
Viên Thiển quấn khăn tắm ở hông, quay người thì thấy Cảnh Thanh vẫn ngồi tại chỗ.
“Ê, sao cậu vẫn chưa cởi đồ vậy?”
Viên Thiển bất đắc dĩ cúi xuống, nhấc vạt áo của Cảnh Thanh lên trên.
Khi không còn quần áo che chắn trước mắt, Cảnh Thanh vừa vặn nhìn thấy xương quai xanh của Viên Thiển.
Thân hình Viên Thiển rất cân xứng, cơ thể thuộc loại bình thường sẽ vận động một chút nhưng không cố gắng tập thể dục.
“Anh…để em tự làm”
Giọng thiếu niên của Cảnh Thanh khàn đi.
“Cậu sao thế? Không phải bị cảm đấy chứ?”
“Không mà. Anh vào phòng tắm trước đi, em vào ngay đây!”
“Được rồi”
Viên Thiển nghĩ thầm Cảnh Thanh hoặc là xấu hổ, hoặc là bởi vì mình quá ốm yếu mà tự ti. Mặc kệ lý do là gì, anh đều muốn chừa chút không gian cho cậu.
Khi Viên Thiển thoa sữa tắm khắp người, bấy giờ Cảnh Thanh mới đi vào.
“Vừa vào à? Vậy anh xả nước trước, cậu mau thoa sữa tắm đi”
“Dạ vâng”
Viên Thiển quay lưng đi, bắt đầu đếm nhẩm.
“Cảnh Thanh, lúc anh đếm tới chín mươi, cậu vào nhanh nhé!”
“Vâng!”
Dòng nước xối xuống, nhiệt độ đã sớm chỉnh đâu ra đấy.
Viên Thiển bắt đầu tắm gội ào ào.
Từng dòng nước xả hết bọt trắng trên người Viên Thiển, phác họa đường cong cơ thể nguyên bản của anh.
Ngay lúc Viên Thiển đếm tới hơn ba mươi, bỗng nhiên có người nhào tới, ôm lấy anh.
Viên Thiển cảm giác có thứ gì đó đụng vào lưng mình một cái, toàn thân cứng còng.
“Anh! Xin lỗi…em bị trượt…”
“Cậu không sao chứ Cảnh Thanh?”
Viên Thiển vội vàng quay người đỡ Cảnh Thanh.
“Xin lỗi! Xin lỗi! Em…”
“Không sao! Mau xả sạch sữa tắm đi!”
Viên Thiển bất chấp tất cả, lấy vòi hoa sen xuống, cầm khăn mặt nhanh chóng chà lưng cho Cảnh Thanh.
Tên nhóc này mà nói thêm mấy câu xin lỗi nữa, bọn họ sẽ vượt quá ba phút mất.
Đây là một cuộc chiến chỉ dùng ba phút đã tắm xong cho hai người.
Khi nước ngừng, Viên Thiển nhìn Cảnh Thanh bật cười.
“Ha ha ha… Xoay một vòng nào, để anh xem có còn bọt trên người không”
Cảnh Thanh giương mắt lên, nhìn về phía Viên Thiển.
Một giây này, trong lòng Viên Thiển không khỏi run nhẹ.
Trong cặp mắt kia bịt kín một tầng hơi nước, mặt của cậu rất đỏ, môi hơi hé, kêu một tiếng: “Anh”.
Ngữ điệu hơi kéo dài, có chút khàn, giống như que diêm đột nhiên bốc cháy trong không khí khô hanh.
Viên Thiển lùi về sau nửa bước, chỉ thấy Cảnh Thanh giơ tay, vuốt tóc ướt lên, lộ trán cậu.
Sự ngây ngô đó…hoàn toàn khác với những pha cố ý quay chậm trong phim…
Hô hấp của Viên Thiển nghẹn ở yết hầu, anh cũng không biết mình bị sao.
“Anh cũng xoay một vòng cho em xem, trên người anh còn bọt không”
Cảnh Thanh lại cười, ngay cả hơi nước cũng trở nên ngòn ngọt.
Viên Thiển chậm rãi thở ra một hơi, sau đó xoay một vòng, “Có bọt không?”
“Ừm…” Giọng Cảnh Thanh nhẹ nhàng, giống như một tiếng thở dài, như thể có thứ gì đó khiến cậu cực kỳ không nỡ.
“Sao thế Cảnh Thanh? Không phải anh chưa xả sạch thật đó chứ?” Viên Thiển sờ ra sau lỗ tai mình, đó là chỗ dễ để lại bọt nhất.
“Anh, anh đẹp thật đấy”. Cảnh Thanh nói.
Ánh mắt của cậu kéo rất dài, như thể xuyên qua hình ảnh giả tạo này, nhìn thấu anh chân thật.
“Đẹp? Đẹp chỗ nào cơ?” Viên Thiển buồn cười hỏi.
“Mắt anh đẹp, mũi đẹp, cổ đẹp…xương quai xanh đẹp, chân cũng đẹp…”
Ánh mắt Cảnh Thanh không hề che giấu cứ thế nhìn tiếp trên người Viên Thiển. Không biết có phải vì hơi nước vẫn chưa tan hết không, Viên Thiển chỉ cảm thấy ánh mắt Cảnh Thanh đi tới đâu, máu chảy nhanh đến đó, da cũng có cảm giác phỏng.
“Ngay cả ngón chân cũng khiến người ta muốn cắn”
Cảnh Thanh nghiêm túc nói lời thật lòng của mình, nhưng câu “muốn cắn” kia suýt nữa khiến nhịp tim Viên Thiển tăng đụng trần.
Không thể tiếp tục như vậy nữa.
Viên Thiển ấn trán Cảnh Thanh một cái: “Ngay cả ngón chân anh mà cậu cũng muốn cắn? Cậu không sợ chân anh thối hả?”
“Anh không có mà”. Cảnh Thanh vẫn nói rất chân thành.
“Cậu ngửi rồi à?” Viên Thiển cảm thấy tên nhóc này càng ngày càng thú vị.
“Phòng ngủ nhỏ thế, Lâm Tử hắt xì cái em cũng có thể ngửi được buổi tối cậu ta ăn gì. Chân anh không thối”
Viên Thiển lại có cảm giác được đối phương lấy lòng.
“Rồi! Nhóc con mau ra ngoài sấy khô tóc đi, chúng ta trở về phòng!”
“Vâng”
Tuy chức năng phòng tắm không có bao nhiêu cải tiến, nhưng năm sấy khô tóc một giây là đủ.
Hai người đi qua con đường sấy khô, tóc thổi xõa tung mềm mại, so với cắt gội sấy mấy trăm đồng còn có cảm giác tạo hình hơn.
Bọn họ mang đồ ra khỏi nhà tắm, trên đường gặp rất nhiều học sinh.
Những người này nhìn về phía Cảnh Thanh, ánh mắt trắng trợn không hề che giấu, khiến Viên Thiển lập tức ý thức được gì đó.
Cảnh Thanh rất xinh đẹp, nơi này lại là nhà tắm công cộng, rất dễ dàng chọc tới một vài kẻ không có ý tốt.
Viên Thiển trùm khăn tắm lên đầu Cảnh Thanh, sau đó kéo tay cậu đi về phía trước.
Mặc dù những người sau đó lấy làm lạ vì sao Cảnh Thanh trùm khăn tắm trên đầu, nhưng ít ra không còn ai dùng loại ánh mắt đó quan sát cậu nữa.
“A Thanh”
“Dạ, sao thế?”
“Về sau không được tới nhà tắm công cộng một mình, biết chưa?”
Viên Thiển có thể tưởng tượng, nếu như hôm nay Cảnh Thanh tới một mình, có khi đã bị tấn công.
Tuy hệ thống Thiên Khuyết không cho phép gây tổn thương thân thể, nhưng luôn có kẻ muốn lợi dụng chút ít.
Ví dụ như Hoàng Thế Hoành ở màn trước.
“Em biết rồi”. Giọng Cảnh Thanh rất ngoan ngoãn, khiến Viên Thiển nghe mà càng thêm thương.
Tên nhóc này, nếu như có thể qua màn này, phó bản kế tiếp đừng xây dựng cho mình hình tượng khiến người khác chú ý như thế nữa.
Mặc dù Viên Thiển cũng biết, hình tượng trong game sẽ tham khảo ít nhất đến % của người thật, điều này cũng có nghĩa là ở trong thế giới D, Cảnh Thanh có lẽ cũng rất xinh đẹp.
Chờ bọn họ đi ra khỏi nhà tắm công cộng, Viên Thiển mới lấy khăn tắm xuống.
Hai người sóng vai trở về phòng ngủ, Viên Thiển cố gắng đi chậm để Cảnh Thanh theo kịp.
“Anh ơi…sắp thi tháng rồi, anh có sợ không?” Đi tới cửa phòng ngủ, Cảnh Thanh kéo tay áo Viên Thiển.
“Sợ cái gì? Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, số phận đã định rồi”
Cùng lắm thì logout thôi chứ sao.
Chờ đến khi vào cửa ký túc xá, Viên Thiển trông thấy Lâm Tử vậy mà đang đánh cờ với Dạ Hàn.
“Hai người các cậu thân thiết từ lúc nào thế?” Viên Thiển hỏi.
“Nghe anh nói kìa —— tất nhiên là bắt đầu từ lúc Dạ Hàn bị đám Lương Ngạo Thiên vứt bỏ rồi! Phòng ngủ của chúng ta tràn đầy tình yêu và bao dung, dù cho trước đây Dạ Hàn lầm đường lạc lối, chỉ cần có thể cải tà quy chính, chúng ta đều có thể tha thứ”
“Lầm đường lạc lối? Cải tà quy chính?”
Vớ va vớ vẩn gì đây, đầu Lâm Tử bị lừa đá hả?
“Nể tình lòng bao dung của tên mập cậu, lúc thi tháng…”
Dạ Hàn còn chưa nói hết, tên mập lập tức giành đáp.
“Cậu muốn lập nhóm với tôi? Cậu nói chậm rồi, tôi đã quyết định cùng nhóm với Viên Thiển!”
Viên Thiển đè lên vai Lâm Tử: “Không sao, cậu san một nửa cho Dạ Hàn, trọng lượng vừa đủ”.
“Một nửa của tôi, cậu muốn không?” Lâm Tử hỏi Dạ Hàn.
“Một phần ba của cậu tôi còn chê phiền, một nửa lại càng không”
Dạ Hàn đáp.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Viên Thiển cảm thấy sau khi Cảnh Thanh trở về ký túc xá thì im lặng đi nhiều.
Cậu trèo lên giường trên, hai cái chân mảnh khảnh treo ở mép, nhẹ nhàng đung đưa, sau đó ngồi khoanh chân ở đầu giường, mở D ra, bắt đầu luyện đề.
“Ss——Ss ——“ Lâm Tử nháy mắt ra hiệu với Viên Thiển ở đối diện.
“Làm gì?” Viên Thiển nghĩ bụng tên mập này lại muốn hóng hớt rồi?
“Sao mấy người tắm về nhanh thế?”
“Vậy cậu cảm thấy bọn tôi phải tắm bao lâu?”
“Dù gì cũng phải hơn nửa tiếng chứ?”
“Cậu biết tính không đó? Nửa tiếng nước bằng bao nhiêu điểm thi?”
Viên Thiển xoay người sang chỗ khác ngủ.
Ai biết Dạ Hàn ở giường trên nhẹ nhàng nói một câu: “Có một số chuyện, không cần mở nước cũng có thể làm được”.
“Cậu và Lâm Tử chung chiến tuyến từ bao giờ thế ——cho dù cậu bị đuổi ra khỏi nhóm của Lương Ngạo Thiên ngày đầu tiên, cũng không thể đắm mình trong trụy lạc, quấn quýt lấy Lâm Tử được”. Viên Thiển đập đập giường trên.
“Haizz…một khi tới thi tháng, xếp hạng của tôi có khi lại tụt xuống. Anh có thể làm tổn thương tôi nhiều hơn, không thì tôi sắp trở về với vòng tay của Trái Đất tàn khốc rồi”
Lâm Tử thở dài, xoay người sang chỗ khác.
Viên Thiển không hề nhìn ra được cậu ta căng thẳng, ăn được ngủ được còn ngáy khò khò.
Trái lại là giường trên, Cảnh Thanh giành giật từng giây, mới thật sự là căng thẳng.
Viên Thiển ngủ đến mơ mơ màng màng, lúc nửa đêm xoay người, cảm giác đối diện có ánh sáng nhạt, mới phát hiện Cảnh Thanh vẫn còn đang làm đề.
Viên Thiển thở dài, đứng dậy đi tới đối diện, với tay kéo mắt cá chân Cảnh Thanh.
“Anh?” Cảnh Thanh dịch chuyển màn hình D, cúi đầu xuống nhìn Viên Thiển, dáng vẻ ngoan ngoãn kia khiến Viên Thiển rất đau lòng.
“Sao còn chưa ngủ?” Viên Thiển nhẹ giọng hỏi.
“Không ngủ được… Thi tháng lần này mà em lại ngoài top khối, thì sẽ bị đưa tới Trái Đất”
Cảnh Thanh bởi vì gầy yếu mà đôi mắt kia trông càng to hơn, tựa như muốn hút Viên Thiển vào.
“Sợ gì chứ, Trái Đất không phải hành tinh mẹ của chúng ta sao? Cùng lắm thì anh và cậu trở về thôi”
“Trở về” chính là logout.
“Các cậu không chỉ có một ngôi nhà Trái Đất. Các cậu còn mặc đồ tình nhân mỗi ngày kìa”
Dạ Hàn ở giường trên đối diện gối lên cánh tay, cười nói.
“Cậu cũng chưa ngủ?” Viên Thiển kinh ngạc, “Đồ tình nhân linh ta linh tinh gì cơ?”
“Đồng phục ấy”. Dạ Hàn lạnh nhạt đáp.
“Vậy cậu và Lâm Tử cũng mặc đồ đôi đó”. Viên Thiển tức giận nói.
“Tôi và Lâm Tử rõ ràng không mặc cùng kiểu đồng phục”
Thế cũng đúng, Dạ Hàn mặc hiện rõ phong độ hotboy… Lâm Tử ấy mà, một cục tròn vo.
Cho dù lần này Dạ Hàn không bắn trúng bia, dựa vào tổng điểm thi mấy lần trước, cũng không có khả năng bị đưa về Trái Đất.
“Hạng ba khối, giờ cậu vẫn còn tỉnh đúng là không bình thường”
“Tôi chỉ muốn nhìn xem, Viên Thiển anh ngủ bao lâu mới an ủi đóa hoa trắng bé nhỏ đáng yêu nhất phòng chúng ta”
“Nhàm chán”
Dạ Hàn còn nói: “Mấy người biết quan hệ mập mờ giữa ‘thi cấp ba’ và ‘thi đại học’ không?”
Cảnh Thanh lập tức giơ tay: “Tớ biết! Tớ biết!”
Viên Thiển hết nói nổi: “Ngoài việc sau ba năm lại là ba năm, thì có thể có quan hệ gì?”
Cảnh Thanh bỗng nhiên cúi người xuống từ giường trên, ôm lấy Viên Thiển: “Anh, anh là thi đại học, em là thi cấp ba! Chúng ta chênh lệch ba tuổi!”
“Ờ”
“Anh! Vì sao những người đó đều bơ em!” Cảnh Thanh vừa nói, vừa bóp Viên Thiển một cái, ám chỉ cho anh.
Viên Thiển bỗng hiểu ra, sờ Cảnh Thanh: “Không sao, ba năm sau anh sẽ khiến chúng nó kêu cha gọi mẹ”.
“Nhìn xem, thi đại học và thi cấp ba gắn bó chặt chẽ không thể tách rời”
Dạ Hàn mỉm cười, quay người đi ngủ.
“Anh ơi, màn hình D của em chói đến anh à?” Cảnh Thanh cúi đầu xuống nói.
Cậu đã chỉnh độ sáng màn hình D xuống thấp nhất.
“Không. Nhưng cậu mà còn tiếp tục như vậy thì rồi cũng hỏng mắt. Lại có chỗ nào không hiểu à? Xuống đi, anh làm cùng cậu”
Trên mặt Cảnh Thanh lộ nụ cười thật lớn, Lâm Tử ở giường dưới cậu trở mình, lẩm bẩm như đang nói gì đó: “Người khác ra vẻ hiểu biết… Mày rõ ràng hiểu hết mà còn vờ không hiểu…”
“Cái gì?” Viên Thiển không nghe rõ lời Lâm Tử nói, “Cậu ngậm củ cải trong mồm hả?”
Ngay lúc này, Cảnh Thanh đang muốn xuống giường dưới lại giẫm hụt, bám lấy tay vịn giường trên lắc lư, mắt thấy sắp rơi xuống, tim Viên Thiển cũng muốn vọt ra từ lồng ngực, mau chóng tiến lên ôm lấy eo Cảnh Thanh, vững vàng ôm cậu xuống.
“Anh…” Mũi chân Cảnh Thanh đáp xuống, xoay đầu lại nhìn về phía Viên Thiển, “May mà anh đỡ được em!”
Viên Thiển hãy còn sợ, anh trực tiếp đạp Lâm Tử sắp ngủ một cái: “Tôi bảo này, mỗi lần trông thấy Cảnh Thanh lơ lửng ở giường trên cậu không lo lắng hả?”
“Tôi lo chứ…lo muốn chết luôn ấy. Anh không hiểu tôi lo nhường nào đâu…” Lâm Tử vừa nói, còn vừa lật người ngủ tiếp.
Lâm Tử nghĩ bụng, tôi còn ước gì thằng ác quỷ kia té chết sớm chút, màn này liền thái bình.
“A Thanh, anh đổi với cậu. Cậu ngủ ở dưới, anh ngủ ở trên”
“Không cần đâu, em ngủ ở trên được mà”. Cảnh Thanh nghe Viên Thiển muốn đổi chỗ nằm với mình thì cười.
Viên Thiển nghi ngờ có phải tên nhóc này ở trong thế giới D cũng thiếu thốn tình cảm hay không, hơi tốt với cậu chút xíu thôi, cậu đã cười như ăn kẹo rồi.
Lâm Tử quay mặt vào tường, cùng Dạ Hàn có vẻ như đã ngủ không hẹn mà cùng thở dài.
Viên Thiển cứ cảm thấy có cái gì đó mà cả Dạ Hàn và Lâm Tử đều biết, chỉ riêng anh là không.
“Ê, có gì thì nói cho rõ ràng đi”. Viên Thiển vỗ Dạ Hàn ở giường trên một cái.
“Cảnh Thanh sẽ không đổi chỗ nằm với anh đâu”. Dạ Hàn cuối cùng cũng mở miệng.
“Vì sao?”
“Trong phòng này, Cảnh Thanh và tôi không hợp nhau, cho nên cậu ta sẽ không đổi giường với tôi. Cậu ta cũng sẽ không đổi với Lâm Tử, bởi vì Lâm Tử mà ngủ trên, ai biết ngày nào đó cậu ta bỗng nhiên giẫm người ở giường dưới, hoặc là đè sập giường chứ?”
“Lâm Tử? Không đến mức đó chứ…”
“Tôi có! Chắc chắn có!” Lâm Tử không kịp chờ giơ tay.
“Cảnh Thanh cũng sẽ không đổi với anh. Bởi vì anh ngủ trên, cậu ta ngủ dưới, thế là cậu ta không thể cả đêm ngắm…ngắm anh”
Viên Thiển hết nói nổi, Dạ Hàn nói vậy, cứ như Cảnh Thanh là tên biến thái thế?
Không ngờ Cảnh Thanh lại còn gật đầu: “Đúng vậy đó anh… Đêm em ngủ không ngon, vừa nghĩ tới thi tháng sắp tới thì càng không ngủ được… Chỉ cần nghiêng mặt qua là có thể thấy anh ở giường dưới đối diện, nhìn một chút là em có thể ngủ thiếp đi”.
Viên Thiển thở dài, xoa đầu Cảnh Thanh: “Thi tháng thôi mà, cũng đâu phải chết thật”.
Ngụ ý, trò chơi thôi mà, cùng lắm thì game over.
Về phần đề toán mà Cảnh Thanh vẫn luôn không nghĩ thông, vẫn rất khó, ngay cả Viên Thiển cũng phải suy nghĩ một lúc mới giảng giải cho cậu.
Chờ đến lúc làm đề tiếp theo, Viên Thiển nghiêng mặt qua, thì phát hiện Cảnh Thanh đã rúc vào cạnh mình ngủ thiếp đi.
Cậu nghiêng người, hai tay đặt ở cạnh mặt, lông mi nhẹ nhàng rũ xuống, trông rất ngoan ngoãn, khiến người ta rất muốn ôm cậu một cái.
Cái giường này vốn hẹp, không chỉ Viên Thiển không có cách nào xoay người, mà Cảnh Thanh một khi nhúc nhích cái cũng sẽ rớt khỏi giường.
Điều này khiến Viên Thiển rất do dự, rốt cuộc có nên đánh thức cậu hay không.
Có lẽ lúc này Cảnh Thanh đã logout đi ngủ thật.
Viên Thiển nghĩ thầm, mình cũng nên đi ngủ thôi, chỉ cần hai người đều bất động, vậy thì sẽ không có ai rớt xuống.
Chờ đến khi Viên Thiển tắt màn hình D, nhắm mắt lại, Cảnh Thanh lại chậm rãi mở mắt ra, không động đậy nhìn Viên Thiển.
Cậu vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên xương mày Viên Thiển, mũi anh, sau đó áp sát lại, hôn lên môi anh.
Cậu cúi xuống, vùi đầu vào lòng Viên Thiển, giống như làm thế có thể ngửi được mùi hương thật sự trên người anh, mà không phải giác quan số liệu D chuyển đổi thành.
Giường trên truyền đến giọng nói lạnh buốt nhưng lại mang theo ý trêu tức của Dạ Hàn: “Này… Đừng bảo là mày lợi dụng lúc người ta logout đi ngủ, làm chuyện ghê gớm gì đó nhé”.
“Sao mày còn chưa cút nữa?” Đuôi lông mày của Cảnh Thanh nhướn lên, giọng nói lạnh băng, hoàn toàn không có dáng vẻ cúi đầu nhẹ giọng thường ngày.
“Tao vẫn chờ suốt đây, nhắc nhở mày đừng làm chuyện quá đáng nhé. Ngộ nhỡ Viên Thiển sợ mày té từ trên giường xuống, đặc biệt login để nhìn mày, kết quả phát hiện mày đang làm một vài chuyện không thể miêu tả với anh ta…”
“Xem ra dạo này mày rảnh quá nhỉ? Tao nhảy vào phó bản nào, mày cũng phải đi theo?” Cảnh Thanh chậm chạp ngồi dậy, một tay chống đầu gối, khóe miệng chứa nụ cười lạnh.
“Tao là nhìn Viên Thiển nhảy vào cái phó bản nào, tao mới theo vào cái phó bản đó”
“Mày dông dài vãi”
“Mày nói xem, nếu cái thằng ngốc A Tử biết mày cắm virus vào chương trình phó bản yêu dấu của nó, khóa chặt acc của mày với Viên Thiển, A Tử sẽ làm gì mày?”
“Vậy mày nói với A Tử thử xem”. Nói xong, Cảnh Thanh lại nằm xuống, trực tiếp vênh váo ôm lấy Viên Thiển, ngay cả chân cũng gác lên, tư thế “Tất cả đều là của tao, không ai có thể cướp”.
“Mày không định logout ngủ một giấc à?”
“Tao mà logout, có trời mới biết mày có thể làm cái chuyện biến thái gì không”
“Ấy chà…bị mày phát hiện rồi”. Trong giọng của Dạ Hàn không có chút xấu hổ nào.
Lúc Viên Thiển login đã là sáng sớm hôm sau, khoảnh khắc tỉnh dậy ấy anh thật sự sửng sốt.
Trong lòng có cái gì đó, trên người cũng rất nặng!
Anh hơi cúi đầu xuống, cằm vừa khéo tì vào thứ nào đó, Viên Thiển sửng sốt hai giây, mới phát hiện đó là Cảnh Thanh.
Cậu tựa như một đứa trẻ ngang ngược, nửa người đều đè trên người Viên Thiển, hai cánh tay mảnh khảnh vòng trên người anh. Viên Thiển cử động, Cảnh Thanh lập tức nhíu mày, đầu ủi trong lòng Viên Thiển, sau đó cánh tay lại ôm chặt.
Lúc này Dạ Hàn đã dùng xong toilet, nhìn Viên Thiển nở nụ cười như có thâm ý.
Viên Thiển vỗ mặt Cảnh Thanh: “A Thanh, dậy nào. A Thanh?”
Cảnh Thanh nhíu mày, chậm rãi mở to mắt, hơi mơ màng nhìn Viên Thiển.
“Ơ… Anh…” Cảnh Thanh phát hiện mình gần như nằm nhoài trên người Viên Thiển, tức thì xấu hổ.
Cậu đang muốn chống người dậy, nhưng không ngờ tay chống vào khoảng không, cả người lại nằm sấp vào lòng Viên Thiển.
Tác giả: diễn đàn quản lý cấp cao Khôi Khoát Thiên Hạ
Mập mập trạch trạch: Rõ ràng Viên Thiển là thi cấp ba, A Thâm là thi đại học mới đúng.
Thần thương: Ờ, ai bắt nạt thi cấp ba, thi đại học chắc chắn hoàn trả gấp bội.