Giản Hàn cười lạnh: “Tôi cược một trăm, A Thâm căn bản chưa thành công”.
Trang Vực không vui: “Chuyện lớn như này mà cậu chỉ cược một trăm đồng thôi á?”
“Tôi bảo là một trăm vạn”. Giản Hàn nói.
Trang Vực nghĩ ngợi: “Dựa theo cái tính muốn gì là phải có ngay của A Thâm, cậu ta không có khả năng chưa ra tay. Tôi cũng cược một trăm, A Thâm thành công. Có vậy thì anh Thiển mới tức giận thế chứ, cái vẻ giận dữ bị lừa tình lại gạt thân ấy”.
Đàm Tử hơi nhích ra sau, tiếc rằng khối lượng của cậu ta lớn quá, thang máy lung lay, khiến Trang Vực và Giản Hàn chú ý.
“Cậu thấy sao hả Mập?” Trang Vực hỏi.
“À ờm… Tới tầng của tôi rồi… Cho qua cho qua!”
Kinh nghiệm của Đàm Tử nói với cậu ta rằng, lấy Tần Thâm ra cá cược thì không có kết cục tốt.
Nhưng Đàm mập cũng không thuận lợi thoát khỏi sự giáp công của hai ông lớn, lại bị kéo trở vào thang máy.
“Mập này, bọn tôi coi trọng cậu, mới dẫn cậu chơi game cùng đó”. Trang Vực lộ vẻ mặt của phần tử xấu.
“Nhưng tôi…”
Nhưng tôi có muốn chơi với mấy người đâu!
“Rốt cuộc là có ngủ hay không? Hoặc là ai ngủ ai?” Ý cười trên môi Giản Hàn lạnh thế đấy.
“Tôi… tôi cũng không biết nữa…”
Ai ngờ thang máy lên tới tầng cao nhất lúc nào không hay, cửa vừa mở ra đã thấy Amanda mặc suit mỉm cười.
“Dô, Amanda, màn trước vất vả rồi”. Trang Vực cười giơ tay.
“Vất vả gì đâu. Có thể chết trên tay chủ tịch là vinh hạnh của tôi”. Amanda vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm.
Trang Vực nhô đầu tới trước mặt Amanda, nói nhỏ: “Cô cảm thấy, chủ tịch đã ngủ với Viên Thiển chưa?”
Amanda dẫn mấy người họ tới phòng họp.
“Hôm nay chưa ngủ, mai rồi sẽ ngủ. Mai chưa ngủ thì ngày mốt sẽ. Rồi cũng có một ngày xảy ra, có cần thiết phải đoán không?”
“Không hổ là thư ký trưởng, lấy bất biến ứng vạn biến”
Mấy người họ đi vào một phòng họp loại nhỏ, Tần Thâm đã đợi họ ở trong.
Âu phục phẳng phiu, gương mặt lạnh lùng, hắn không có gì khác với ngày hôm qua, hôm kia và ba hôm trước.
Trang Vực thở dài, nhỏ giọng bảo: “Xem chừng là chưa ngủ được rồi. Chả có dáng vẻ gì hết”.
“Càng vừa ý càng không ăn được”. Giản Hàn nói thầm xong, kéo ghế hờ hững ngồi xuống.
“Tôi không nhiều lời, sau khi chúng ta động vào phó giám đốc Lương bộ phận tài chính thì ông già Chu lập tức tới tìm tôi nói chuyện”. Tần Thâm nói thẳng vào chủ đề.
“Lão già Chu dù gì cũng là nguyên lão đi theo Tần Lão Tà sáng lập Khôi Khoát Thiên Hạ mà. Phó giám đốc Lương hình như là được lão Chu nhận vào Khôi Khoát.” Ấn đường của Trang Vực nhăn lại.
“Thế có phải ông Chu hiểu lầm… mày không những muốn nhắm vào phó giám đốc Lương mà còn định chĩa họng súng vào ông ta không?” Đàm Tử yếu ớt hỏi.
Giản Hàn cười khẩy lắc đầu: “Đừng ngây thơ thế. Lão già Chu trông thì có vẻ không hỏi thế sự về hưu dưỡng lão, thật ra trong lòng lão ta, ông Tần đi rồi, Khôi Khoát Thiên Hạ phải là của lão. Không có lão dung túng, thì mấy năm nay sao lại có nhiều sâu mọt vào Khôi Khoát Thiên Hạ thế được? Những kẻ làm trái lại A Thâm, có mấy ai không có chỗ dựa sau lưng là lão già Chu đâu?”
Trong một chốc, phòng họp im lặng.
Trang Vực lại hỏi: “Lão Chu tìm cậu nói gì?”
“Thì ám chỉ tôi, ngồi ở cái ghế chủ tịch hưởng phúc là được rồi. Mọi thứ phải học mở một mắt nhắm một mắt”. Tần Thâm cong khóe miệng, “Xem ra chúng ta động vào phó giám đốc Lương, thật sự đâm trúng chỗ đau của lão rồi”.
“Dù sao Lương Tùng cũng là phó giám đốc bộ phận tài chính, tất cả những giao dịch không nhìn thấy hay chuyển giao tài sản của lão già Chu, phó giám đốc Lương ít nhiều đều tham dự. Cậu phải cẩn thận, lão Chu bảo cậu mở một mắt nhắm một mắt, tốt nhất là cậu…”
Tần Thâm khẽ gật đầu: “Tôi biết, tôi sẽ yên phận một khoảng thời gian. Tôi chưa đến mức không nhẫn nhịn được”.
Trang Vực chợt nghĩ đến gì đó, nở nụ cười.
“Cậu cười gì thế?” Đàm Tử không rõ bèn hỏi.
“Đúng rồi, lão già Chu vẫn luôn muốn gả cháu gái cho A Thâm, thế là chẳng cần tốn nhiều sức đã có thể khống chế Khôi Khoát Thiên Hạ. Ai dè con dâu lão ta không thỏa ước mong, sinh nhiều thế mà toàn con trai!”
“Con trai được đấy. Vừa hay A Thâm lại thích”. Giản Hàn cười bảo.
“Không phải trai nào tôi cũng thích”. Tần Thâm dựa vào lưng ghế, giống như nhớ tới người nào đó, bờ môi bất giác mỉm cười.
“Bọn tôi biết rồi. Cậu thích con nhà người ta, giỏi ngoại ngữ, khả năng lập kế hoạch tổng thể mạnh, cố chấp lại kiên nhẫn”. Trang Vực mở hình thức trêu chọc.
“Còn phải đẹp trai có khí chất đàn ông trưởng thành, lớn tuổi hơn mày, yêu đương nghiêm túc bị mày bắt nạt một tí là lại ngượng”. Giản Hàn bổ sung tiếp.
Đàm Tử há to miệng, cảm thấy vẫn không nên gia nhập vào cuộc thảo luận của họ.
“Kiểu người mấy cậu nói, muốn tìm là ra được một đống. Nhưng tôi chỉ thích người đó thôi”
Nói xong, A Thâm liền đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này, Đàm Tử nghĩ ngợi, vẫn mở miệng bảo: “A Thâm này, bộ phận kỹ thuật của bọn tao vẫn hơi lo”.
“Lo gì?”
“Thì… Mày cũng biết rồi đấy, game của chúng ta sử dụng công nghệ nén dữ liệu của công ty KC bên Mỹ. Hiện tại chỉ bọn họ có thể tối đa hóa tốc độ nén dữ liệu game của chúng ta. Nhưng mà…”
“Nhưng mà thời hạn hợp tác kỹ thuật sắp đáo hạn. Mà vụ hợp tác này là ông mày khi còn sống và ông già Chu cùng đi Mỹ thỏa thuận”
Ý của Đàm Tử là, KC hẳn cũng biết hợp tác với Khôi Khoát Thiên Hạ có thể tối đa hóa lợi ích và danh tiếng của họ. Nhưng đồng thời bởi vì kỹ thuật của họ không thể thay thế, rất có thể họ sẽ tăng phí dịch vụ kỹ thuật khi gia hạn hợp đồng, thậm chí yêu cầu giữ tỉ lệ cổ phần nhất định.
Đó cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Tần Thâm cúi đầu rũ mắt cười khẽ.
“Vậy thì thông báo cho bộ phận PR, nói tạm dừng closed beta để điều chỉnh một số thiết lập game, sau khi kết thúc điều chỉnh sẽ tiếp tục closed beta”
Chờ sau khi Tần Thâm ra ngoài, Giản Hàn híp mắt liếc nhìn với Trang Vực.
“Cứ cảm giác A Thâm có chuyện gì đấy chưa nói cho chúng ta biết”
“Hơn nữa còn biến ngược lão già Chu thành vũ khí bí mật”
Hiệu suất của bộ phận PR rất nhanh, tin tức Khôi Khoát Thiên Hạ tạm dừng closed beta điều chỉnh thiết lập và tham số vừa mới tuyên bố, đã nhấc lên ngàn cơn sóng trên mạng xã hội.
Mọi người đều đang nhao nhao suy đoán có phải game gặp vấn đề gì không. Nhưng câu trả lời do Khôi Khoát Thiên Hạ đưa ra là để người sử dụng có được trải nghiệm tốt hơn, và kết xuất đồ họa quang cảnh phó bản cần phải nâng cấp.
Cổ phiếu tăng vọt lúc trước của Khôi Khoát Thiên Hạ tới đây đã trải qua một đợt suy giảm.
Đọc đủ loại tin tức trong điện thoại, Viên Thiển hơi lo âu nhíu mày.
Nhưng mà rất nhanh, lại nhận được Wechat của Tần Thâm: Anh ơi, buổi trưa ăn cơm với nhau được không? Em mang cơm muốn ăn cùng anh.
Tim Viên Thiển giống như bị chọt một cái.
Cứ cảm thấy chủ tịch được nhiều người kính sợ như thế, ở trước mặt anh như biến thành người khác.
Còn mang cơm này kia, chỉ thanh niên trong công ty mới có. Cô gái nấu cơm, ăn cùng bạn trai. Hai người ngồi ở bàn, ăn cơm cùng nhau, ngọt ngào.
Viên Thiển day trán, anh cảm thấy không sao tưởng tượng nổi mình và Tần Thâm ở cùng nhau như thế nào, trả lời: Ăn ở đâu.
Đột nhiên cảm giác mình không tôn trọng chủ tịch lắm, người ta viết dài thế, mà anh chỉ đáp lại ba chữ.
Tần Thâm trả lời rất nhanh, khiến người ta nghi ngờ hắn vẫn đang chờ Wechat của Viên Thiển: Trên sân thượng nhé.
Buổi trưa, Viên Thiển vô cùng hờ hững đi ra khỏi văn phòng lên sân thượng tầng mười.
Nơi này vẫn không có ai tới, nghe đâu công ty ra thông báo, không cho phép nhân viên tới sân thượng này hút thuốc. Mọi người đoán nguyên nhân rất kỳ quái, đó là sợ một vài nhân viên áp lực quá lớn, ừm… sẽ tới đây thực hiện rơi tự do.
Viên Thiển đẩy cửa sân thượng ra, đã thấy Tần Thâm tựa ở mép lan can, dáng vẻ mỉm cười đúng là khiến Viên Thiển hơi hơi có cảm giác tình yêu sân trường lãng mạn.
Hộp cơm giữ nhiệt bình thường, một trong những phúc lợi năm ngoái của nhân viên Khôi Khoát Thiên Hạ.
Song đồ ăn Tần Thâm nấu rất hợp khẩu vị của Viên Thiển.
Chẳng qua Viên Thiển thì ăn, Tần Thâm lại chỉ chống cằm nhìn anh, đúng là giống Cầm Tử thích Giang Trực Thụ () trong phim thần tượng.
Khác biệt là, đồ ăn Tần Thâm làm rất ngon, rõ ràng là dậy sớm nấu. Càng quan trọng hơn là, dáng vẻ Tần Thâm nhìn Viên Thiển không hề có chút mê trai, nụ cười trên môi cũng rất nhạt.
“Chúng ta có căn tin nhân viên mà, cậu không cần vội nấu cơm đâu”
“Ăn ở căn tin em lại không tiện ngồi cạnh anh. Bây giờ thì em có thể nhìn anh nhiều hơn”
“À”
Cái tên Tần Thâm này đúng là đang ra sức cày độ thiện cảm ha.
Viên Thiển ấy mà, không bao giờ quan tâm người khác mua đồ đắt tiền cho mình. Dù Tần Thâm có ném xe sang biệt thự tới trước mặt Viên Thiển, Viên Thiển cũng sẽ không cảm động.
Thế nhưng, dậy sớm nấu cơm cho anh, lại khiến anh cảm thấy ấm áp.
“Ngon không?” Tần Thâm hỏi.
“Ừm”
Viên Thiển đang định hỏi Tần Thâm có ăn không, vừa mới nghiêng mặt, đã bị đối phương tập kích, hôn một cái.
“Ê, chỗ này là…”
“Em biết chỗ này là tập đoàn”
Tần Thâm mỉm cười, dù là thưởng thức từ góc độ nam giới, cũng cảm thấy có vẻ đẹp trai cường tráng.
Hắn sinh ra đã đẹp, nhưng không hề nữ tính.
Ăn cơm xong, Viên Thiển vẫn mở miệng: “Cậu có ý gì khi ngừng closed beta?”
“Sao thế? Chờ closed beta mở lại, anh vẫn có thể chơi tiếp mà. Có điều, rốt cuộc anh muốn qua màn với em, hay là muốn tấm séc kia?” Tần Thâm cười hỏi.
“Nói dối thì là tôi muốn qua màn cùng cậu”. Viên Thiển cũng bắt chước đối phương, chống cằm nhìn hắn.
“Ể… Vậy nói thật thì là anh muốn tấm séc kia hả? Nếu anh muốn em sẽ ký cho anh luôn”
“Tự tôi qua màn kiếm được là một chuyện, cậu cho tôi tiền lại là một chuyện khác”
“Em không hề có bất cứ ý định lấy tiền đập anh, em biết anh không có ham muốn cao về vật chất. Chẳng qua là em cảm thấy tất cả mọi thứ của em, chỉ cần anh muốn, em đều sẽ cảm thấy rất vui vẻ. Giống như là em được anh cần vậy đó”
Tần Thâm ngửa đầu, nhìn quảng cáo cỡ lớn ở đối diện.
Đó là quảng cáo của một công ty du lịch tung ra thị trường, khẩu hiệu là ——Du lịch khắp nơi trên thế giới, chẳng bằng vào ở đáy lòng người.
Tần Thâm nhìn rất say sưa.
Điều này khiến Viên Thiển không nhịn được nghĩ, người này rốt cuộc thích mình đến nhường nào.
Tình cảm đó sẽ kéo dài bao lâu?
Thời gian ở với nhau vào buổi trưa rất ngắn, lúc Viên Thiển trở lại văn phòng thì nhận được điện thoại từ đàn anh cùng du học.
“Viên Thiển! Viên Thiển! Anh có một tin tốt muốn nói cho em, chip chúng ta nghiên cứu thành công rồi!”
“Thành công rồi?” Nụ cười hiện ra trên mặt Viên Thiển.
Dự án này của đàn anh bắt đầu từ lúc bọn họ du học, khi ấy Viên Thiển vẫn là thành viên trong nhóm dự án của anh ấy, từ nghiên cứu và phát triển kỹ thuật ban đầu, Viên Thiển đều là nhân viên nòng cốt.
Sau khi về nước, tuy Viên Thiển vào Khôi Khoát Thiên Hạ nhưng mỗi khi dự án của đàn anh có khó khăn về tài chính, anh đều sẽ hào phóng giúp tiền.
Đàn anh toàn nói đùa cái nhóm này, là dựa vào Viên Thiển làm công ở Khôi Khoát Thiên Hạ nuôi sống.
Cả đội ngũ đều luôn coi Viên Thiển là nguyên lão, tất cả tài chính Viên Thiển từng đầu tư, đều được đưa vào cổ phần.
“A Thiển à, bây giờ bọn anh rất cần em… Trước đó em bảo muốn từ chức anh vui lắm. Sau em nói là muốn ở lại Khôi Khoát Thiên Hạ một khoảng thời gian, anh cũng hiểu, dù sao em thăng chức… game thực tế ảo cũng là giấc mơ của em…”
Đàn anh không phải người biết thuyết phục, Viên Thiển có thể tưởng tượng dáng vẻ anh ấy toát mồ hôi ở đầu dây bên kia.
“Lại thêm nhóm của chúng ta vẫn luôn dựa vào thế chấp nhà xe phòng ở của mình, vay ngân hàng, nếu không phải mấy năm trước có quỹ khoa học kỹ thuật giúp đỡ thì chúng ta căn bản không thể tiếp tục kiên trì. Nếu em tới, không nuôi nổi bản thân, đúng là không dễ ăn nói với cha mẹ em. Nhưng mà… bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, bọn anh thật sự rất cần em”
Tim Viên Thiển đập thình thịch, nhiệt huyết vốn đã dập tắt lại như muốn bùng cháy.
“Nào là đàm phán, nào là kế hoạch marketing, những thứ này… dân kỹ thuật bọn anh không biết… Còn đầu tư bỏ vốn nữa… bây giờ bọn anh cũng mơ hồ”
Viên Thiển mở miệng bảo: “Em hiểu, sơ ý cái là thành quả lao động nhiều năm sẽ bị người khác chiếm. Chip của chúng ta, rất nhiều công ty và tập đoàn đều cảm thấy vượt quá sự hiểu biết, quá mức hoang tưởng, nhưng chúng ta biến hoang tưởng thành sự thật! Trước đây bọn họ không ý thức được loại chip này sẽ có tác dụng rất lớn trong tương lai, bây giờ chắc chắn hối hận chẳng kịp!”
Trong lòng Viên Thiển không khỏi sôi trào nhiệt huyết.
“Em sẽ tới chứ? Thành công của chúng ta tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi … Nhưng nếu như bất cẩn cái thôi, khả năng đi tong tất cả…”
“Em muốn tới. Nhưng bây giờ có một… có một người khá quan trọng với em, em muốn nói với người đó rõ ràng suy nghĩ của mình”
Viên Thiển hít một hơi thật sâu.
“Anh hiểu mà! Chắc chắn là em có bạn gái rồi chứ gì? Sắp kết hôn phải không? Đúng là phải cần sự đồng ý của cô ấy!”
“Xem là vậy đi…”’
Thật ra, anh đồng ý qua lại với Tần Thâm còn chưa tới một tuần cơ, tuy rằng tên này ngấp nghé anh không phải ngày một ngày hai.
Cho dù hiện tại Tần Thâm biểu hiện dịu dàng rộng lượng với anh, thực chất bên trong vẫn có dục vọng kiểm soát.
Nhưng mà, trên đời này có rất nhiều người thích nhau lại tách ra bởi vì không hiểu nhau.
Tần Thâm, có thể hiểu được anh không?
Lúc tan làm, Tần Thâm lại chờ anh ở cửa tàu điện ngầm.
Lối ra người tới người đi, mà ánh mắt của Tần Thâm lại xuyên qua đám đông, rơi vào Viên Thiển.
Tuy Viên Thiển đi tới không nhanh không chậm, dáng vẻ “tôi không vội tới gặp cậu”, nhưng tim lại như sắp bay tới cạnh hắn.
“Anh ơi”
Viên Thiển chỉ còn cách hắn một bước, hắn đã duỗi tay kéo Viên Thiển vào lòng mình.
“Anh à… Anh mà lái xe về nhà thì đã chẳng cần phải chen chúc trên tàu điện ngầm rồi”
“Tôi muốn mua xe. Mua cái loại SUV trước cậu nói ấy. Nhưng cậu còn chẳng có thời gian đi chọn cùng tôi”
Tần Thâm không kéo tay Viên Thiển, hắn biết Viên Thiển không quen thể hiện thân mật ở nơi đông người.
“Cậu muốn ăn gì, tối tôi mời?” Viên Thiển nghĩ mình có lời muốn nói, trước tiên phải lấy lòng Tần Thâm đã.
Nhỡ đâu tên này cáu kỉnh với anh, anh chắc chắn không chịu nổi.
Phải vỗ về trước cái đã.
Nhưng mà… Viên Thiển cũng không biết phải vỗ về hắn ra sao.
“Em không muốn ăn ngoài. Hay là hôm nay anh nấu cho em ăn đi”
“Nhưng hình như trong tủ lạnh hết thức ăn rồi”
“Thế thì đi siêu thị mua, có gì làm nấy”
Lên tàu, không ngờ chó ngáp phải ruồi, Viên Thiển lại có chỗ ngồi.
Tần Thâm kéo vòng treo, đứng trước mặt Viên Thiển.
Viên Thiển chỉ cần ngẩng đầu lên là biết Tần Thâm đang nhìn mình, trong ánh mắt của hắn mang theo ý cười. Viên Thiển nhìn mà trái tim lại muốn đập lộn tùng phèo, thế là cúi đầu xuống.
Không cúi đầu còn đỡ, cúi rồi, tầm mắt đúng lúc nhìn vào bụng Tần Thâm, tên này chân dài, Viên Thiển đã biết từ sớm.
Mấu chốt là… Ừm… Ngoài chân dài ra còn có chỗ khác đánh mạnh vào thị giác.
Viên Thiển dứt khoát cúi gằm xuống, chỉ dám nhìn đôi giày da đặt làm của Tần Thâm.
Ai ngờ cổ anh lại bị cái gì đó chạm nhẹ.
Viên Thiển ngẩng đầu lên, đối phương không nhanh không chậm rút nắm tay về.
“Làm gì đấy?” Tuy Viên Thiển cau mày, nhưng trong lòng lại phát hiện không hề ghét sự đụng chạm của đối phương.
“Anh ơi, cổ anh dài thật. Sau gáy đẹp lắm luôn”
Tần Thâm nói bằng giọng điệu nghiêm túc, hơn nữa còn cực kỳ thản nhiên.
Bác gái ngồi cạnh Viên Thiển cũng nghe thấy, lập tức cúi đầu.
Viên Thiển biết mình lại sắp đỏ mặt.
Bọn họ xuống tàu, vào siêu thị.
Tần Thâm đủn xe đẩy, Viên Thiển đi ở trước lựa một ít rau quả tươi.
Ai ngờ cổ áo sau của anh bị người ta nhấc lên, ngón tay còn cố ý cọ gáy anh, không cần nghĩ chính là Tần Thâm.
“Sao cậu…”
“Anh ơi, em muốn ăn tôm”. Tần Thâm nhìn khu vực thủy sản nói.
“Muộn vầy rồi còn chỗ nào có tôm nữa”
“Có kìa, em thấy có mấy con còn sống”
“Mặc niệm vì mấy con tôm kia. Đáng lẽ có thể sống qua đêm nay”
Viên Thiển đi qua, một tay Tần Thâm đẩy xe, tay kia ôm chầm lấy Viên Thiển.
“Cho em ôm cái”
Giờ này vẫn có một vài người tan tầm đang mua thức ăn, Tần Thâm trông nổi bật, rất dễ hấp dẫn tầm mắt.
Nhưng ở đây lại không có ai biết họ, Viên Thiển nghĩ thầm anh chẳng qua chỉ yêu đương với trai trẻ mơn mởn, còn là chủ tịch mà thôi, việc gì phải trốn trốn tránh tránh.
Nếu mà là người khác, có khi còn muốn đăng này kia lên vòng bạn bè, thông báo cho cả thế giới ấy chứ.
Viên Thiển không hất tay Tần Thâm ra, đi tới khu thủy sản, xắn tay áo lên, vớt ra mấy con tôm sống tạm bợ.
“Gầy quá”. Tần Thâm nói.
“Chỉ còn lại mấy con này thôi, bọn nó sắp dâng hiến cho cậu sinh mệnh tuổi trẻ rồi. Cậu còn ghét bỏ chúng nó gầy nữa?”
Viên Thiển ngẩng đầu lại phát hiện không phải Tần Thâm nhìn tôm, mà là anh.
“Em không nói tôm, em nói anh cơ”
“Này không phải do bị cậu bóc lột à”
“Em vẫn chưa thật sự bóc lột mà”
Hai người đẩy xe tới chỗ tự thanh toán, Tần Thâm lại dừng lại, nhìn chằm chằm một kệ hàng bày pin, kẹo cao su và hộp nhỏ.
“Cậu lại lưu luyến cái gì thế? Sao mà như học sinh tiểu học lang thang một thôi một hồi trên đường sau giờ học vậy?” Viên Thiển buồn cười nói.
“Em muốn cái kia, hộp màu xanh đậm ấy”
Tần Thâm hất cằm.
Tim Viên Thiển không khỏi run lên, ha ha, thằng nhóc này nghĩ nhiều nhỉ?
“Không có cửa đâu”
“Không cần anh bỏ tiền, em tự mua”. Tần Thâm nói rồi đẩy xe qua một bên, hơi hạ hông định đi lấy.
Trong tai Viên Thiển kêu ù một tiếng, lập tức tóm cổ tay hắn.
“Không cho mua”
Viên Thiển áp sát tới, phát hiện khóe môi Tần Thâm nhếch cao, tên này lại trêu anh. Bất thình lình gò má bị hôn một cái.
“Em đã mua một tá bỏ vào tủ đầu giường của anh từ lâu rồi”
Giọng nói trầm vang lên bên tai Viên Thiển.
“Biến đi, ném hết”
Viên Thiển vội vàng đứng thẳng, đẩy xe đi trả tiền.
Lúc lấy đồ ra quét mã, Tần Thâm ở phía sau Viên Thiển nhìn, từ cổ tới tai anh đều ửng đỏ.
Mua đồ ăn về nhà, Tần Thâm rửa sạch cắt hết thức ăn, chỉ chờ Viên Thiển nấu.
Viên Thiển nhớ tới lời nói của tên này, vội vàng chạy vào phòng ngủ của mình, mở tủ đầu giường bên trái ra, may mà bên trong đều là đồ bình thường. Anh lại mở bên phải, lật tới lật lui ngoài sạc điện thoại thì cũng chỉ có thêm một chùm chìa khóa.
Chìa khóa này chắc là của Tần Thâm.
“Anh đúng là thiếu kiên nhẫn quá. Em có thể đặt online ngay mà”. Giọng nói mang theo ý cười của Tần Thâm truyền tới từ cửa.
Viên Thiển vừa quay đầu lại đã thấy hắn khoanh tay, trong mắt đầy trêu đùa.
“Cậu…” Viên Thiển đỏ mặt ghê gớm, lỗ tai cũng nóng lên.
“Đi nấu cơm thôi”
Viên Thiển đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ, lúc lướt qua người Tần Thâm, chỉ nghe thấy hắn cố ý cúi đầu xuống kề sát tai anh nói: “Thật ra em không thích dùng cái đó. Tới luôn không được hả?”
Viên Thiển lảo đảo: “Có tin tôi đánh chết cậu không?”
Cho dù trên mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng tim lại đập thình thịch.
“Tin chứ. Anh đỏ mặt cái là em chết liền à”
Viên Thiển lười nghe hắn nói xàm, vào bếp bắt đầu làm nóng chảo nấu thức ăn.
Nhưng đầu óc anh lại không nghe sai khiến, trong đầu chỉ toàn nghĩ tới dáng vẻ to lớn đồ sộ của Tần Thâm mà anh ngồi trên tàu điện ngầm ngẩng đầu trông thấy, lại thêm tên nhóc này còn rất khỏe, nếu mà dùng sức mạnh thật thì anh hoàn toàn không phải đối thủ.
“Anh, sao anh cho nhiều dầu thế, định làm tôm chiên hả?”
Viên Thiển bỗng giật mình tỉnh lại, luống cuống tay chân bắt đầu nấu ăn.
Tần Thâm không nói gì thêm, chỉ đứng đằng sau dựa vào cửa nhìn anh, ánh mắt càng lúc càng sâu.
Lúc đồ ăn lên bàn, Viên Thiển vẫn cảm thấy mình như đang mộng du.
Đũa đầu tiên Tần Thâm gắp tôm bỏ vào miệng, chân mày hơi nhướn lên, sau đó cười khẽ một tiếng: “Tôm nay rang ngon quá”.
“Ồ, thật hả?”
Viên Thiển cũng ăn một miếng, lập tức dừng lại.
Sao lại ngọt vậy?
Coi bộ là nhầm muối thành đường rồi.
“Ngọt cậu đừng ăn nữa”. Viên Thiển duỗi tay muốn bưng tôm đi.
“Ăn vào lòng em cũng ngọt”. Tần Thâm không để anh bưng tôm đi mà ung dung chậm rãi ăn tiếp.
Viên Thiển nhìn mà cũng ngại.
“Lúc anh nấu chắc chắn đang nghĩ tới em”
Tần Thâm vừa lột tôm vừa nói nghiêm túc.
Chú thích:
() Cẩm Tử hay Viên Tương Cầm và Giang Trực Thụ là hai nhân vật chính trong phim Thơ Ngây