Bà chủ lưỡng lự nói:
-”Hạ Âu chính là em ruột của cháu, lúc trước ta bị bệnh không sinh được con, mà nhà cháu lúc đó rất nghèo nên đã để Hạ Âu theo cô bác để cuộc đời nó bớt khổ...”
Anh em ruột? Là trò đùa sao? Ông trời nỡ đối xử với số phận của tôi như vậy sao.
Bây giờ nếu có được cô chủ yêu thì cũng vậy thôi, Hạ Âu là em ruột tôi, đó là điều không thể chối bỏ.
Rồi tôi cũng được bà chủ cho đi học, tôi đến với ngôi trường của mình, tôi được bà chủ xắp xếp học chung lớp với cô chủ.
Bước vào lớp, điều đầu tiên tôi chú ý là, Dũng đang ngồi đùa giỡn bên bàn của Hạ Âu. Tên Dũng có vẻ bất ngờ, Hạ Âu thì lại khác, có lẽ đã biết trước. Vậy là tôi đã hiểu lý do tại sao Hạ Âu lại giống mẹ tôi, có lần tôi đã nói cô chủ giống bà chủ, đúng vậy đấy, khuôn mặt từ nhỏ đến lớn thay đổi thay cảm xúc mỗi người, Hạ Âu và bà chủ giống nhau bởi vì họ là một gia đình, lúc vui lúc buồn cảm xúc họ giống nhau. Tính cách Hạ Âu thay đổi đột ngột vậy là bởi vì lúc nhỏ Hạ Âu vô tình biết được cô là con nuôi.
Giờ ra chơi tên Dũng kéo tôi ra nói chuyện, nhìn qua cô chủ, vẫn vẽ lạnh lùng đó...
-”Mày khá đấy, giờ còn theo Hạ Âu à, nghèo mà đòi trèo cao, thằng mồ côi...haha- Câu “thằng mồ côi” vang vọng như một nghìn lần trong đầu tôi. Bức quá tôi tọng vô họng hắn cú đấm và bỏ đi.
Tôi biết chứ, hắn giàu, thế lực, tất nhiên phải có những thằng culi. Hậu quả hôm đó ra về tôi bị chặn lại cho ăn đập một trận. Tôi không biết võ vẽ gì, nằm yên chịu trận.
Tin được đến tai bà chủ, với thế lực bà chủ, nhà thằng Dũng dư sức bị chèn ép phá sản. Hậu quả cha hắn cho hắn chuyển trường.
Hoàng Nam có lẽ là người tôi nể phục nhất đời này. Anh ta dù là một thiếu gia một tập đoàn lớn, nhưng anh ta không nhìn đời bằng nửa mắt. Anh luôn tôn trọng tôi, luôn giúp đỡ tôi. Anh ấy chỉ học lớp thôi, và là trùm cả cái địa bàn trường tôi, và có lẽ anh là trùm các trường trong khi vực tôi sống
Ngày đầu tiên tôi gặp anh là ở nhà cô chủ. Anh trên chiếc Dream đến nhà cô chủ ấn chuông. Tôi chạy ra mở cửa
-”Anh là?”
-”Anh là Hoàng Nam”
Anh nở một nụ cười thân thiện chào tôi, có vẻ khó hiểu khi thiếu gia một tập đoàn lớn lại đi một chiếc Dream, lý do đó chính là một người khiêm tốn, anh không bao giờ ra vẻ ta đây, nhìn dáng anh giản dị nhưng chất phác. Tôi thực sự ấn tượng anh ấy từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi mừng vì “em gái” của tôi có vị hôn phu hoàn hảo như vậy
-”Dạ, cô chủ ở trên phòng đó anh”
-”Ừ, chào em anh lên nhé.”
Những ngày sau đó, tần suất đến nhà của anh Nam càng tăng, cô chủ lúc đầu khó chịu nhưng càng ngày khoảng cách giữa hai người thu hẹp.
Thời gian tôi với cô chủ ít đi đồng nghĩa tôi không còn chơi đàn cho cô ấy nghe nữa, anh Nam cũng là một người tài năng toàn diện anh chơi Piano, Guitar,Rock...nếu tôi là tình địch chắc còn lâu mới bằng cái móng tay anh ta. Chính tôi, tôi luôn là người tạo cơ hội cho họ gặp nhau, được ở bên nhau, chỉ cần “em gái” tôi hạnh phú là được.
Hôm nay, ông bà chủ đi sớm, chỉ có tôi và cô chủ ở nhà.
Em là cô chủ còn tôi là người hầu, sinh ra chúng tôi đã là anh em và đó là trò đùa của số phận. Hôm nay em được phục vụ trà và bánh Brioche...
Tôi có thể làm mọi điều miễn em vui
Lại gần cây Piano...”Hạnh Phúc Em Nhé”
Sau những biến cố tôi và Hoàng Vi đã chính thức yêu nhau, em đến ở hẳn nhà tôi.
Nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy trống vắng, Hoàng Vi biết điều đó nhưng vẫn lặng im quan tâm chăm sóc tôi
Hoàng Vi, có lẽ tôi đã làm tổn thương em quá nhiều, kể cả khi bên em, tôi vẫn thấy cô đơn, em rất tốt, đó là con người của em, nhưng tôi vẫn thấy thiếu vắng khi bên em.
Tôi chỉ muốn nói với Vi, có lẽ nhưng điều tôi nói với Vi làm cô yêu tổn thương. Có lẽ lúc tình yêu này bắt đầu không đúng lúc, chắc hẳn còn thiếu sót rất nhiều
Tôi chỉ muốn nói với cô ấy rằng “Em à anh không xứng đáng với thứ gọi là tình yêu, em à mỗi khi bên em anh vẫn thấy cô đơn. Em không làm gì sai hết, em luôn đối xử tốt với anh, nhưng những lúc đối diện với tình yêu anh khép mình lại và mãi cảm thấy cô đơn...”
Đêm hôm đó tôi uống rất nhiều, màn ra mắt hai gia đình của cô chủ và anh Hoàng, tôi hạnh phúc khi thấy em gái mình hạnh phúc, tim vỡ tan khi thấy người mình yêu bên người khác