Tôi kéo cô chủ nằm xuống, cô chủ bất ngờ mắt trợn trắng nhìn tôi, tôi đặt lên môi cô một nụ hôn lên đôi môi xinh xắm gợi cảm của cô... Thật ngọt ngào biết bao...
Cô chủ vùng dậy cho tôi một tát vào mặt.
-”Không ngờ cậu là vậy, ngày mai cậu hãy nghĩ việc...”
-”Nhưng mà cô chủ...”
-”Coi đó mà thực hiện”
Cô chủ bỏ đi bỏ tôi trong căn phòng trống, lòng tôi quặn đau, vậy là ngày mai chết đói rồi. Nhưng nhớ lại lúc nãy hôn cô chủ tôi đã được nguôi ngoai phần nào.
Tôi có vẻ đã hạ sốt, thôi ngủ lại vậy, đã h đêm rồi còn đâu. Suy nghĩ sáng mai chắc phải xin lỗi cô chủ.
Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm chuẩn bị nhiều món... Món tủ của tôi canh bí đỏ đậu xanh,... Làm thêm món bánh ngọt tráng miệng nữa... Vậy là xong bữa sáng
Cô chủ đi xuống không thèm nhìn mặt tôi.
-”Món này món gì lạ vậy cháu?” -Bác trai hỏi.
-”Dạ canh bí đỏ đậu xanh đó bác”
Có vẻ gia đình họ ái ngại, chắc lần đầu tiên thấy món canh này đây, lần đầu mẹ tôi nấu cho ăn tôi cũng ngại ăn, nhưng kết quả hôm sau tôi đòi mẹ truyền công thức.
-”Ngon đấy”
Bác trai thử rồi mọi người cũng thử, có vẻ mọi người hài lòng nhưng riêng cô chủ, mặt lạnh như băng. Tôi cúi xuống ăn không dám đối mặt cô chủ.
Đành vậy thôi, mặt dày mới có cơm ăn, có lẽ mấy ngày qua tôi cũng quen với công việc hiện tại. Có lẽ vậy bốn tầng nhà chỗ nào tôi cũng thuộc răm rắp. Khuôn viên đều quét, riêng sân vườn cụ già đã đảm nhiệm.
Trưa mất rồi, nhà cô chủ có một cái đàn Piano ở phòng khách, lau sơ sơ qua, tôi học piano từ lớp đến lớp thì nghĩ ngang. Đặt từng ngón tay lên phím đàn Đồ, Rê, Mi.. Vẫn còn quen thuộc chán.. Tôi bắt đầu di chuyển, giai điệu bài River flow in you vang lên, có lẽ lâu rồi không chơi tôi thỉnh thoảng sai nốt.
Tôi đàn và hát bài Love is like a snowflake ( Phim Chàng Trai Tốt Bụng), trước khi vỡ giọng tôi hát rất hay, nhưng từ khi vỡ giọng tôi chăm chỉ tập nhưng chỉ đến mức dễ nghe
“...Em à em đã yêu ai cho đến mức chết chưa...
...chỉ một lần xin em hãy quay đầu nhìn lại...”
Đang hát thì ngoài cửa có tiếng động, nhìn ra
Chết! Cô chủ
-”Xin lỗi cô, tôi tự tiện quá” -tôi hối lỗi
-”Tiếp tục đi”
-”Dạ?”
-”Tiếp tục”
Tôi tiếp tục hát bài Eye Nose Lips. Tôi hát bằng cả tấm lòng, giai điệu nhẹ nhàng truyền cảm, nhìn qua cô chủ, cô có vẻ đang nhắm mắt cảm nhận, vẻ cau có thường ngay vơi đi, đây có lẽ là một Hạ Âu khác, Hạ Âu mà tôi yêu.
-”Từ mai, mỗi ngày cậu phải đàn ít nhất một bài. Coi như xoá tội hôm qua...”
Có vẻ cô chủ bối rối khi nhắc đến chuyện hôm qua thoáng đỏ mặt.
-”Dạ, cảm ơn cô chủ”
Cô chủ trở về với vẻ mặt cau có lạnh lùng thường ngày. Nhưng có lẽ tôi thích vẻ lạnh lùng của cô, trầm tính, bí ẩn.. Đằng sau nó cất giấu bí mật vô cùng thương tâm.
Cứ mỗi thứ cô chủ học Piano một lần, cô chủ không phải là tay vừa. Chiều hôm đó lúc quét sân, cô giáo dạy đàn ra về ném vào tôi một ánh mắt khinh bỉ khó chịu. Khinh nhau đây mà...kệ
Chợt trong nhà, một dọng hát trong trẻo vang lên hoà theo vào từng nốt nhạc, giai điệu Love Paradise. Tôi cảm nhận, giọng hát đầm ấm thanh thoát, nghe như một bản giao hưởng, nhẹ nhàng truyền cảm. Dọng hát của cô ấm, không như vẻ lạnh lùng thường ngày.
Tôi tiếp tục công việc và về nhà.
Hoàng Vi đang đợi tôi trước nhà
-”Anh” – cô bé gọi tôi
-”Thèm bánh à, hihi” - tôi xoa đầu cô bé.
-Vâng.
Cô bé đi theo tôi vào trong bếp, cũng may nguyên liệu hôm qua vẫn còn.
-”Em làm với nhé”
Trong bếp, mở lên một câu chuyện thần tiên, nhìn cô bé làm bếp, tôi chợt nhớ về người mẹ của tôi. Tôi ôm cô bé từ đằng sau. Cô bé không phản kháng.
-”Cho anh ôm tí nhé, anh nhớ mẹ”
Hai người im lặng, nhắm mắt cảm nhận mùi hương hoa sữa từ tóc cô bé, hôn nhẹ lên mái tóc hung đỏ. Tôi buông cô bé ra, hai đứa vừa làm vừa đùa giỡn như chưa có chuyện gì xảy ra. Căn bếp nhỏ ấm cúng trở thành nơi đùa nghịc của hai người, mặt hai đứa tôi dính đầy kem do trét nhau.
-”Ăn đi”
-”Vâng”
Cô bé hồn nhiên gặm từng miếng bánh như con chuột nhắt.
-”Sao anh lại ở nhà chị Âu”
-”À, anh làm giúp việc. Mà em là họ hàng hả?”
-”Vâng, em là họ hàng bên ngoại, em với chị thân nhau như chị từ nhỏ.”
-”Ừ. Ăn đi”
Đang ăn thì cô bé hỏi
-”Anh học lớp mấy?”
-”Anh hả? Lớp ”
-”Thế anh vừa làm vừa đi làm luôn, giỏi thế, à mà sao em không thấy bố mẹ anh?”
-”À...”
Nếu nói ra, có khi tôi lại bị thương hại. Nhưng nghĩ lại cô bé như vậy sẽ không bao giờ có chuyện đó
Cuối cùng cô bé cũng biết hết mọi chuyện.
Cô bé đứng dậy...