Vâng vậy là mùa hè thả cmn ga của em đã hết ngày hôm nay / đã bị lôi đi học tuần quân sự. hự hự
Lại chuẩn bị võ trang
Đi học thì vẫn gần như hôm qua nhưng khác màu và đi đôi giày của lính mua được khi đang đi chợi. Ngày đầu vẫn chưa có việc gì. Lớp phần làm dãy bàn đôi éo hiểu sao lại ngồi cùng bàn con nhỏ Duyên. Nhưng hôm nay thấy nó cứ sao sao ý, thái độ rất bình thường khác hẳn con người hôm qua. Tính tổng quan thì nhìn cả lớp chỉ có vài ba em lacoste thôi còn lại thì cũng không đến nỗi nào. Trong số đó đương nhiên là Nhi thuộc dạng nổi trội nhất cùng với đó thì chân thành mà nói là nhỏ Duyên. Thực sự nhỏ rất xinh mang nét tự nhiên, nhí nhảnh hoà đồng. Còn Nhi thì trái ngược, kiêu sa đài các và mang vẻ mặt lạnh tanh.( sao khi nói chuyện với em lại khác nhỉ)
Cuối buổi có té qua chào Nhi rồi mới về. Không thấy gì khác lạ, chắc cũng không nghĩ gì về chiều qua.
Trưa về nghỉ ngơi. Hoạt động bình thường, tối lại lạc ra quán
Ra thì lại bị bắt làm chân trông quán tiếp. Đang trong quầy thì thấy D vào.
Lúc ấy vì mấy phục vụ đang ăn phía trong lên em phải ra tiếp:
- Bạn dùng gì? Vẫn phải lịch sự
- Hả P. cho mình cacao, và cho mình một ít thời gian được không.
- Mình không rảnh.
- Thật sự không được sao, chỉ nói chuyện một lát thôi. Với lại vẫn chưa có khách mà.
- Có gì nói luôn đi.
- Một lát thôi. Mình muốn nói chuyên đàng hoàng.
- Được rồi ' đợi tôi lấy cho.
Vào mang cho D và tự lấy cho mình một đen như thường lệ.
- Rồi đó, bắt đầu đi.
- Ông không nói chuyện thoải mái hơn được à?
- Không cần gượng ép mà.
- Thật sự ông không nhớ tôi.
- % không có một chút ấn tượng.
- Ông phũ quá rồi đó. Nhưng thực sự tôi rất nhớ ông.
-?????
- Bây giờ ông chưa nhớ ra nhưng tôi sẽ cố cho ông phải nhớ ra tôi.
- Không thì sao.
- Thì tôi sẽ cố gắng, không thì sẽ làm lại quen lại từ đầu.
- Điên rồi đấy. Em đi luôn về quầy.
Ngồi chán thì con nhỏ đó về lúc sau thì thấy Nhi vào. Lại kêu cacao nữa chứ. Thôi thì mặc kệ vào lấy luôn.
Mang ra cho Nhi rồi ngồi cùng xuống nói chuyện luôn.
- Lại bắt đầu học hành rồi.
- Hi thì đi học chứ sao mà kêu thế.
- Thì cũng chịu thôi.
- Ùm mà từ tuần sau là học hè rồi.
- Vậy là bắt đầu ổn định rồi nhỉ?
- Ờ phân chỗ thế nào lại tách hết con trai. Mà chỗ N toàn con gái nhỉ
- Ùm nhưng ngồi đó......
- Sao, không có mình ngồi cùng chán à. em troll nào ngờ
- Ùm chắc muốn ngồi cạnh thật. đỏ mặt nữa chứ. Im luôn, lái luôn chuyện khác:
- Lớp mình có vẻ vui nhỉ
- Ùm lớp mới các bạn rất tốt.
- Sao thấy trong lớp N có vẻ lạnh lùng vậy.
- Ừm chắc chưa quen lớp.
Lại một khoảng lặng, đinh nói gì đó vui vui xua tan bầu không khí.
Chưa mở lời thì N lên tiếng:
- P ơi có bạn của N hỏi thăm về P đó.
- Rồi sao?
- Bạn ý còn nhờ...
- Sao nữa?
- Bạn mình ý, muốn hỏi xem P có bạn gái chưa.
- Bạn gái thì đầy. Lớp mình bạn gái đó.
- Mình không giỡn.
- Minh chưa mà sẽ không có.
- Sao lại như thế.
Không muốn trả lời. Nhưng lúc gái chuẩn bị đi thì em ra đứng trước mặt N nói.
- Vì với mình.............tình yêu không tồn tại.
- S lại phải như vậy..... mà thôi muộn rồi mình về ha.
- Ừm. Về cẩn thận.
Gái còn định dối em nữa, nhưng em mong không phải như em nghĩ. Nếu có là thật mong N sẽ hiểu. Thôi lại đóng cửa rồi té.
Vừa làm về xong, cũng khá mệt lên lăn vào giường luôn. Vừa được lúc thì đt reo , mệt nên kệ nhưng số ấy vẫn gọi. Đến lần thứ ba thì em nghe máy.
Là số lạ, em nghe luôn ,,, rồi hơn s trôi qua vẫn im lặng.
- , em đếm....
- Khoan đã.
Bên kia trả lời luôn. Đang mừng vì đoán đúng đó là người quen em, biết em có thói quen là khi đợi cái gì đó mà đếm đến ba thì xẽ coi như không có, bỏ đi luôn. Nhưng giọng nói ấy, cái giọng nói mà đã có lúc em luôn mong được nghe, nhưng cũng đã có lúc nói ra câu mà em thực sự không muốn nghe. Vâng là cô ấy " Người con gái tôi từng yêu"
- Em muốn nói chuyện với anh, được không.
- Cô cứ việc nói. Nghe hay không là việc của tôi.
- Anh đừng nói như vậy mà.
- Vậy muốn nói như thế nào?
- Em biết, chia tay nhau là lỗi của em và đã làm anh rất buồn. Nhưng anh cho em xin lỗi.
- Tôi không có lỗi cho cô xin. Và càng không rảnh để nói chuyện với người dưng.
- Anh em x.....
Không để nói thêm câu nào em tắt máy luôn. Lại gọi tiếp làm em bực mình tắt nguồn luôn.
Làm thế một là vì em vẫn còn cay đắng với nỗi đau vì tình đó. Hai là sợ sẽ lại không buông được mà quay lại với người con gái ấy, vì thực sự em vẫn còn yêu gái.
Chắc quên đi người con gái từng làm em đau rất khó. Đó là mối tình đầu mà, trẻ con nhưng thực sự đó là sự chân thành của em với cô ấy. Bỏ em rồi nói yêu em chỉ là muốn thử cảm giác, muốn được như người khác chứ không hề có tình cảm gì. Làm một thằng nhóc lớp cảm nhận được tình yêu rồi lại nhẫn tâm bóp nát nó. Gắng gượng vượt qua để rồi hoàn toàn mất niềm tin vào con gái. Em giỏi lắm em biết không. Anh thua rồi đấy, nhưng buông tha anh đi.