Nhưng mang tiếng người yêu mà chẳng nhẽ chỉ có một bó hoa ư. Nhưng giờ này thì khó quá. Đành lục lọi khắp các nẻo phố về đêm HN. Trời vẫn còn thương em, đi một lúc cũng thấy một shop quần áo mở muộn. Vào thì là một bà chị rất trẻ:
- Gì vậy em?
- Em muốn mua cái gì đó làm quà cho con gái ý.
- Cho bạn gái à? Giờ thì tặng khăn ý, sắp trở lạnh rồi.
- Chị lấy cho em cái khăn quàng màu hồng là được rồi.
- Mà sao mua muộn vậy? May cho cậu hôm nay chị có việc chứ không thì giờ này làm gì còn ở đâu có.
- Em muốn mua tặng người yêu thôi chị. Sắp - rồi kìa.
- Mà có bó hoa đẹp như kia, lại thêm cậu người yêu đẹp trai vậy mà còn phải thêm à?
- Thì vậy mới đủ thành ý mà chị.
- Nhất người yêu cậu rồi còn gì. Trời ơi ghen tị quá.
- Thôi chị cứ đùa, người đẹp như chị thì có khi ngày mai vứt hết quà đi còn không kịp chứ.
- Cậu cứ quá lời.
- Thôi chị gói nhanh giúp em, không mất giờ đẹp á.
- Đây đây. May cho cậu là chưa qua - nhá, không là cậu đang hành hạ phụ nữ đó.
- Hì chị cứ đùa, em nào dám. Mà chúc mừng chị nhân ngày - nha. Làm ăn phát đạt, mà có nhiều quà nhá......
Đã xong, gói ghém cẩn thận rồi chào bà chị chủ quán.
Đến nhà D ngồi chờ đến giờ. Lôi bao số ra hút, đến hết điếu thứ thì cũng điểm qua ngày. Bấm điện thoại gọi D, vừa đổ chuông thì nghe máy ngay, chắc đang chờ đây mà.
- Vk nghe nè.
- Vẫn chờ hả?
- Dạ hì. Ck kêu có bất ngờ mà.
- Vậy ra mở cổng đi, tôi sắp chết rét rồi này.
- Dạ đợi vk một lát thôi.
Vừa cúp máy thì nghe tiếng lạch bạch ra luôn, quoái lạ sao mà nhanh vậy.
- Ở đâu mà sao nhanh vậy?
- Thì vk chờ ck nên ngồi ở phòng khách thôi.
- Đồ dở hơi.
- Kêu người ta dở suốt vậy á. Không chịu đâu.
- Không chịu thì thôi, tôi về nha
- Á, không được, người ta chờ cả buổi mừk. Mà ck có bất ngờ gì vậy?
- Thì tặng người yêu tôi quà nhân ngày - thôi. Chúc cho cô ấy sẽ luôn xinh đẹp, học giỏi, luôn yêu đời và sẽ thật hạnh phúc.
- Vậy cô ấy sẽ rất hạnh phúc đó.
- Vậy là được rồi.
- Mà sao không để sáng mai hả ck?
- Thì tôi muốn là người đầu tiên tặng quà cho thôi.
D nhận lấy bó hoa và gói quà từ em mà nâng niu như sợ làm nó vỡ tan ý. Nhưng thoáng qua ánh sáng mờ ảo em nhìn thấy mắt D đã hoe đỏ rồi.
- Sao vậy. Đừng có khóc như thế chứ.
- Hì hì. Tại vk thấy hạnh phúc quá.
- Đồ dở. Mà vào nhà ngủ đi không đêm xuống lạnh đó.
- Dạ.
- Vậy ha. Ngủ ngon. Tôi về đây.
- Dạ. Ck ngủ ngon. Yêu ck nhất ý. Và lại nhón chân hôn mà em, lần này em để im vì cũng bình thường mà, với lại dù gì hôm nay cũng là ngày của D mà.
Xong em lên xe vòng về luôn, nhưng vẫn vậy, hình bóng bé nhỏ ấy vẫn đứng nhìn em cho tới lúc khuất sau đoạn rẽ thì vẫn vậy. Giờ thì làm sao có thể làm tổn thương D khi hết hạn đây, dù gì biết trước rồi nhưng D như vậy mà. Em tồi quá phải không.???
Sáng dậy thì thôi không qua đón D nữa, mà cũng không thấy D báo thức như mọi ngày, chắc đêm qua là thức đợi tới lúc em tặng quà rồi. Ra quán ăn tạm bát phở rồi đi lên trường luôn. Đi học thì hôm nay hình như nhìn phái yếu nào cũng xinh đẹp tươi tắn trong ngày này vậy, có D là không hiểu sao hôm nay tôi nhìn nàng lại thấy nàng đẹp lạ thường vậy, tươi tắn trẻ trung, hoạt bát....sẽ lại càng khó khăn khi kết thúc chuyện này đây. Lớp cũng tổ chức tặng quà cho các bạn nữ, rồi ngoài việc phân biệt giai cấp, bất bình đẳng giới từ toàn bộ các thầy cô giáo bộ môn thì mọi chuyện đều ổn, cho đến khi....
Vào giờ ra chơi, đang định lấy hêt can đảm ra tặng quà N thì cái cảnh tượng mà tôi đã trải qua trong quá khứ lại lặp lại. Một tốp con trai lớp lạ kéo vào lớp tôi, thằng con trai đi đầu ôm bó hoa hồng tiến về phía N và vẫn như xưa, cái lần ấy, Nhi cũng bỏ mặc lại thằng kia và chạy lại phía tôi kéo tôi chạy đến một góc khuất của khuôn viên trường rồi lại oà khóc ôm chắt cứng lấy tôi.
Lại là vậy ư, em kéo tay tôi chạy đi từ chối một người khác, rồi lại ôm lấy tôi rồi khóc như vậy ư. Lần trước như vậy liệu lần này có... Nhưng lần này tôi đã quyết tâm từ trước, nếu không giữ được tình bạn thì cũng chỉ ở phía xa quan sát N thôi. Không thể chấp nhận tình cảm này vì tôi đâu dám chắc sẽ đem lại hạnh phúc cho ai hay là sẽ quên được quá khứ.
- Em yêu anh. Không cần biết sẽ như thế nào, em sẽ vượt qua hết. Nhi nói trong hai hàng nước mắt
Có lẽ đây là lúc cho Nhi biết về việc trong quá khứ, dù đó là một phần mà em không muốn nhắc lại
- Vậy ư. N nhớ về việc P chưa nói lúc trước chứ? Giờ muốn nghe không?
-...
Vậy là em kể cho N về cái quá khứ ấy. Về tất cả, về tình yêu đầu ấy, về cay đắng đầu đời đó, rồi cả về khoảng thời gian đó...
- Em sẽ thay đổi, sẽ cố gắng để thay thế vị trí cô ấy trong anh.
- Không được đâu, mong N sẽ hiểu.
- Không thể ư?
- Có thể thay đổi à?
- Để em cùng anh xoá đi kí ức.
- Có thể sao? Cách nào? Đừng cố làm gì.
- Anh tồi lắm. Nhi hét lên trong hai hàng nước mắt, rồi chạy đi. Tôi không muốn mà thực sự là không dám đuổi theo N.
Chắc như vậy sẽ là tốt cho cả hai thôi, hay ít nhất là cho N, yêu tôi ư, bên tôi ư đáng không. Lang thang thêm một hồi rồi dừng chân ở một cái ghế đá khuất ở phía sau trường, lôi bao thuốc ra hút rồi ngủ quên lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy thì cả trường đã về, chắc D cũng về rồi, vì tôi lúc để N kéo đi đã nhìn thấy ánh mắt của D, phải chăng tôi quá tồi tệ thật, sẽ cố gắng giải thích sau vậy. Lên lớp lấy cặp và bó hoa mà sẽ dành cho N chậm bước đi lấy xe.
Ra lấy xe thì thấy Nhi ở đó, lạnh băng nhưng mang một nỗi buồn sâu thẳm, một nỗi buồn mà chính tôi gây ra. Tôi đến bên cạnh N, N có giật mình nhìn lại nhưng rồi ngay lập tức trở về vẻ lạnh băng khi nhận ra là tôi.
- Cho P xin lỗi và ít nhất cho P được coi N là bạn dù P không đáng.
- Cho P tặng N món quà này nhé, không có gì nhiều nhưng là tấm lòng từ tình bạn P dành cho N, xin lỗi vì tất cả. Chúc N ngày càng xinh đẹp và sẽ tìm được hạnh phúc.
Không nói nhưng đủ để hiểu là từ chối món quà của tôi, còn tôi thì cũng không sao, nhẹ nhàng đặt bó hoa vào xe N rồi lặng lẽ bước đi.
Tôi cũng đã sẵn sàng tâm lý rồi mà. Sẽ tốt cho em thôi, anh và em có lẽ mãi chỉ là hai đường thẳng song song...