“Gâu gâu gâu….”
-Hm…………………………………………….
-Hai đứa chúng mày đừng ngắm con chó nhà tao nữa được không?
Tôi nghiến răng lên tiếng, nhìn hai đứa điên đang ngồi chổng mông trước thềm nhà tôi nhìn con chó đang thè lưỡi nhìn bọn nó như nhìn đồng loại.
-Thanh Nhã, mày có thể cho tao con chó này được không? –Thằng Quân nhìn sang tôi, mặt hắn vẫn một vẻ không đổi, mặt như cá chết trôi dù những lời thốt ra của hắn ta chả hay ho gì. Hắn ta ôm con chó nựng –Mày giống con chó này phết Thanh Nhã ạ, cái này là hiệu ứng “chó nào chủ nấy” đúng không? Tao sẽ đem con chó của mày về nhà để có thể tưởng tượng mày luôn ở bên tao. Mỗi khi tao gọi “Thanh Nhã”, mày sẽ chạy đến bên tao, sủa vài tiếng rồi dụi dụi, cắn ống quần tao…
-Mày bị điên à??? -Tôi dựng cả vai điên tiết gào lên. –Chó giống tao chứ sao mày có thể nói tao giống con chó??? Mà mày đang nghĩ tao là con chó à?? Tao sẽ giết mày!!!!!
-Thanh Nhã, con chó này giống mày thật đấy. –Gia Bảo đang nhìn chòng chọc con chó ngước lên phát biểu. –Dễ thương, nhút nhát, ngại ngùng….
Cậu ta nhíu mày nhận xét, rồi bỗng nhiên bật cười, nhìn lên tôi.
-Nếu mà cho nó vào nồi với sả thì….
-Mày im đi cho tao!!!!!!!
Chuyện này đã mở ra buổi làm kế hoạch nhóm chung của tôi.
_____________
Để làm kế hoạch nhóm, ba đứa chúng tôi đã thống nhất sẽ đến nhà tôi để cùng bàn cho bài làm.
“Vù…. Vù……..”. Tiếng máy quạt vang lên đều đều.
“Lạch cạch lạch cạch…”
“Rột rột…”
Bầu không khí yên ắng vang lên những tiếng động có duyên làm tôi sôi máu hết cỡ. Không kìm được tôi túm luôn ngòi bút ném về phía Gia Bảo gào lên:
-Con chó kia!!! Đừng gõ bút nữa!!!! -Rồi tôi quay sang giơ chân đạp một phát vào thằng Quân rống lên -Còn mày! Đừng gãi chân rồn rột nữa! Mày có tin tao đạp mày một phát văng xuống tầng thượng không hả????
Thằng Quân bị tôi đạp ngã chập mặt xuống đất. Rồi nó ngước lên nhìn tôi, mặt đỏ bừng lên rồi mắt như long lanh hơn nhìn tôi say đắm:
-Mạnh mẽ quá Thanh Nhã. Hãy chà đạp tao thêm nữa đi. Chà đạp nữa đi… Ư a….
“Rắc”
Bức tường chịu đựng của tôi vừa nứt toạc ra một phát. Tôi nghiến chặt răng lồng lên:
-Mày nguy hiểm quá rồi Thanh Quân!!!
Gia Bảo vồ tôi lại cũng tru lên:
-Thanh Nhã!! Bình tĩnh!!!!
-U… Chà đạp tao đi… Chà đạp tao đi ~~~
Thằng Quân này không chỉ biến thái, mà còn bị M nữa!!!! (M: Nôm na là người thích bị hành hạ.)
_______________________
-Hai đứa chúng mày có làm việc đàng hoàng không thì bảo!!!!! –Tôi sôi máu gào lên.
-Thế này, mày không thấy học ở trong nhà ngột ngạt quá à? –Gia Bảo nhún vai nhìn quanh –Trời nóng khiếp. Chỉ mới cuối tháng đã thở không ra hơi.
-Tao cũng thấy thế. –Thằng Quân cũng nhàn nhạt lên tiếng.
-Vậy bây giờ chúng mày muốn gì?
-Ngắm chó. –Cả hai đứa đồng thanh.
-Hai đứa mày cút xuống nằm với nó luôn đi…
______________
“Gâu gâu gâu…”
Con chó nhỏ nhà tôi trưng bộ mặt dễ thương hết mức. Rồi nó kiếm bóng râm, nằm thè lưỡi.
Chúng tôi, sau một hồi vật vã quyết định vác theo cái bàn xếp xuống vườn học để hòa mình với thiên nhiên, hồn nhiên như cây cỏ.
-Rồi, vậy chúng ta sẽ bắt đầu từ đây trước. –Tôi cầm ngòi bút vẽ sơ qua kế hoạch. Thằng Quân trở lại với vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của hắn ta, chăm chú nghe tôi nói. Còn con Gia Bảo vẫn đưa tay móc mũi, ánh mắt dán chặt con chó nhà tôi.
-Gia Bảo, mày có nghe tao nói không thế? –Tôi chỉ muốn rống lên vào mặt cậu ta, nhưng bản năng mách bảo, tôi lên tiếng với giọng nói nhẹ nhàng nhất.
-Này hai đứa mày, nhìn con chó nhà Thanh Nhã tội nhỉ? –Gia Bảo chậc lưỡi lên tiếng.
-Hả? –Tôi nhíu mày.
-Ừ, đúng là thế. Trời nóng thế này mà nó có bộ lông dày như thế chắc chết ngạt mất. –Thằng Quân gật gù phụ họa.
Tôi ngớ người ra rồi mới hiểu chúng nó đang nói gì. Tôi xoay ngòi bút nói tiếp:
-Kệ nó đi, nó là chó, nó chịu thế là đúng rồi. Làm tiếp thôi.
Nhưng thằng Quân và Gia Bảo bỗng nhiên nhìn về phía tôi, ánh mắt hơi nheo lại như muốn bảo tôi điều gì đó. Mắt tôi giật giật.
-Này, đừng bảo với tao là….
Cuối cùng, trong một phút ngu người, tôi đã bị thằng bóng Quân và con mắm Gia Bảo dụ dỗ. Cả ba đứa chúng tôi vứt hết bài vở qua một bên. Lôi cổ nó ra cạo lông tránh nắng. Cả ba đứa vẽ ra biết bao nhiêu hình tượng mới mẻ. Nào lại cạo thành hình vằn, cạo thành hình bông hoa, cạo hình trái tim, cạo hình tròn, cạo hình ngôi sao trên đầu,… Nhưng cuối cùng, một lũ ngu có bằng cấp cộng nhiệt tình bằng phá hoại. Thay vì cạo con con chó thành những ý tưởng dễ thương, chúng tôi cắt chỗ này, xén chỗ kia, cạo chỗ này, xẻo chỗ nọ, cuối cùng…trụi lủi. Cả ba đứa chúng tôi trố mắt nhìn con chó đã bị cạo trụi lông thành con lợn hồng hếu, còn mỗi cái đuôi lông lá đang vẫy vây lên đầy đau khổ.
Vì sự nghịch ngu của đời chủ cùng sự dốt đặc và phá hoại của hai đứa người ngoài hành tinh, mà đời chó đã đổi thành đời lợn.
Làn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng “u u u u u u” trầm uất. Chúng tôi ngồi nhìn thành quả của chính mình, không nói nên lời. Cho đến khi giọng thằng Quân vang lên:
-Thanh Nhã giờ cạo thành lợn rồi.
Thằng kia, tao bảo tao là con chó đó khi nào thế?