Đều tại tên nhóc kia lớn lên giống con gái quá làm chi, bôi thuốc thôi mà trong miệng còn rầm rì rên rỉ, cứ như……cứ như là đang làm chuyện kia không bằng, thiệt mẹ nó buồn nôn mà.
Thật sự đau đến thế sao? Vậy mà còn già mồm bướng bỉnh làm quái gì không biết? Tống Thiên Trạch không ngừng tẩy não chính mình.
Tống Thiên Trạch không hề hay biết trận bóng rổ lần trước đã thu hút sự chú ý của không biết bao nhiêu người.
Hề hước chính là, sau trận bóng lần đó, một đám chó chó mèo mèo của khoa máy tính đều tìm đến hắn hỏi xin WeChat của Lạc Hàn.
Ngày trước hắn còn thật sự không biết trong khoa máy tính lại có nhiều gay núp lùm như vậy đấy!
“Đại thần, tôi nghe nói Lạc Hàn là bạn cùng phòng của cậu hả, hơn nữa hiện tại cậu ấy cũng không có đối tượng nhỉ, cậu có thể cho tôi xin WeChat của cậu ấy được không?”
“Tôi nữa tôi nữa đại thần, về sau cậu muốn cúp tiết nào tôi đều sẽ giúp cậu điểm danh!”
“Đã nói là ông đây ghét gay rồi, các cậu có thể cách xa tôi một chút được không?” Tống Thiên Trạch không thèm nể mặt bọn họ, “Còn có tôi nói lại một lần nữa nhé, tôi không có WeChat của Lạc Hàn, nếu muốn thì tự mình đi hỏi cậu ta đi, đừng có tới làm phiền tôi!”
“Không phải chứ đại thần, các cậu ở cùng lâu như vậy mà cậu vẫn chưa có WeChat của cậu ấy? Ai tin!”
Tống Thiên Trạch chịu không nổi nữa, đập bàn đuổi người, “Mẹ nó muốn ăn đấm hả? Cút cho ông!”
“Được được được, bọn tôi đi, bọn tôi đi còn không được à! Gào to thế làm gì…….”
Bình Tử đứng một bên nhe răng cười mệt, cuối cùng mới lau nước mắt, vuốt lưng giúp hắn thuận khí, “Xin bớt giận xin bớt giận, tức giận hại thân thể lắm nhe.
Tao nói cho mày nghe, mấy đứa vừa rồi đoán chừng cũng chả phải gay gì sất đâu, bọn nó chỉ là bị nhan sắc của Lạc Hàn bẻ cong thôi ha ha.”
Trai thẳng còn có thể bẻ cong sao?Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.
“Gay chính là gay, cái gì mà cong với chả không cong, vớ va vớ vẩn.”
Tiết sau là môn chuyên ngành, thời gian chuyển tiết chỉ có phút.
Chuông tan học vừa reo, Tống Thiên Trạch liền đeo balo chạy về ký túc xá lấy máy tính, một việc lúng túng đã xảy ra –
Hắn lần mò trong túi quần, hình như hắn quên mang theo chìa khóa.
Sáng nay hắn dậy muộn lại đi quá gấp nên hình như đã bỏ quên chìa khóa ở trên bàn rồi.
Hắn thành thục móc điện thoại di động ra, đang định gọi cho Hà Tiểu Nặc thì sực nhớ ra có lẽ giờ này cậu đang làm kiểm tra trong lớp, căn bản không thể giúp được.
Sau đó hắn lại gửi tin nhắn WeChat cho Lý Hàng nhưng cậu ta không trả lời, lại gọi vào số cậu ta, cậu ta vẫn sống chết không nghe máy.
Tống Thiên Trạch có chút bất lực và tuyệt vọng.
Tiết sau nếu là môn tự chọn thì khỏe rồi, hắn có thể cúp ra ngoài tản bộ một vòng cũng được, nhưng tiết sau lại là môn chuyên ngành khá quan trọng, không có máy tính thì không làm ăn gì được cả, cũng không thể đi mượn người khác.
Không có máy tính lên lớp cũng chẳng có ý nghĩa gì, còn không bằng ở đây ngủ bù một giấc.
Hắn ẩn nhẫn nhắm mắt lại, ôm lấy balo ngồi dựa người vào ván cửa phòng chợp mắt.
Chiều nay Lạc Hàn chỉ có một tiết, cậu cưỡi con xe đạp điện nhỏ đên siêu thị mua bình nước, muốn về ký túc xá tắm táp một phen, về đến nơi liền nhìn thấy một con chó lang thang siêu to khổng lồ đang ngồi trước cửa, cũng không biết đã ngủ hay chưa.
Lạc Hàn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
Cậu đã từng nhìn trộm chương trình học dán trên bàn của Tống Thiên Trạch, giờ này lẽ ra hắn nên đi học môn chuyên ngành mới đúng chứ? Sao lại ngồi ở đây……
Chỉ có một khả năng, tên này cần lấy đồ trong ký túc xá nhưng lại quên mang chìa khóa theo.
Lạc Hàn cố ý ho khan hai tiếng, Tống nào đó không có phản ứng, cậu dứt khoát đá vào giày thể thao của hắn một cái, lúc này mới lay tỉnh được hắn.
Tống Thiên Trạch chậm rãi mở mắt ra liền nhìn thấy Lạc Hàn đang khoanh tay trước ngực, dùng ánh mắt ‘trìu mến’ nhìn xuống hắn.
“Tống Thiên Trạch, giờ này không lên lớp mà lại ngồi đây canh cửa cho phòng của chúng ta à, vất vả cho cậu nhỉ.” Lạc Hàn nhịn không được bật cười.
Tống Thiên Trạch phủi mông đứng dậy, trong nháy mắt cảm thấy có hơi xấu hổ, “Cậu, cậu mới là chó canh cửa!”
“Cậu nói xem có phải cậu quên mang theo chìa khóa không,” Lạc Hàn tỏ vẻ nhìn thấu sắc mặt hắn, “Tôi thì có mang nè, nhưng tôi không muốn mở cửa cho cậu vào lắm thì phải làm sao đây.”
Tống Thiên Trạch nhìn ra được, đây chính là tâm lý trả thù đơn thuần không hơn không kém.
“......Bớt nói nhảm, mau mở cửa cho tôi.”
“Xin người ta mở cửa mà thái độ vậy đó hả?”
“Cậu rốt cuộc có mở hay không? Lằng nhà lằng nhằng mãi……”
Lạc Hàn hoàn toàn không bị hắn dọa sợ, “Làm sao, tôi không mở cậu còn muốn đánh tôi chắc? Nào, tôi ở ngay đây này, cậu muốn đánh thì cứ nhào vô đi.
Lại kinh động đến Lưu lão đầu một lần nữa, đến lúc đó thư giới thiệu học nghiên cứu sinh của cậu mất rồi cũng không thể trách tôi đâu à nha.”
Vừa nhắc đến vấn đề này, Tống Thiên Trạch liền triệt để bế tắc, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu ăn ruồi.
Cũng không biết tên này có tật xấu gì, chuyện gì cũng thích dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, không biết sớm muộn gì cũng sẽ ăn lỗ hay sao?
Lạc Hàn vừa rồi cũng chỉ trêu hắn một chút, cậu không muốn làm lỡ tiết học của hắn, trêu chọc hắn thêm hai câu rồi móc chìa khóa ra mở cửa cho hắn.
“Đợi, đợi một lát.”
Lạc Hàn nghiêng mặt nhìn hắn một cái, tay đang cắm chìa khóa hơi khựng lại, “Lại làm sao?”
“Tôi……cậu, thì là,” Tống Thiên Trạch do dự mãi, cuối cùng hạ quyết tâm nghiêm mặt nói, “Cậu, cho tôi WeChat của cậu, còn có……số điện thoại.”
“Gì cơ?” Lạc Hàn như nghe tấu hài xoay người lại, đuôi lông mày khẽ nhướn lên, “Tôi không nghe lầm chứ? Nào nào nào to tiếng lên chút coi tôi không nghe rõ.”
“Chiếm được tiện nghi lại còn ra vẻ, mau mau.”
Tống Thiên Trạch nào biết hai đứa cùng phòng kia lại không đáng tin như vậy, có đôi lúc hắn phải nhờ đến Lạc Hàn, thêm WeChat tốt xấu gì cũng có chỗ dùng.
Lạc Hàn âm thầm vui vẻ, cậu sảng khoái đưa mã QR cho hắn, “Này, quét đi.”
Tống Thiên Trạch đang định quét nhưng lại ngại mặt mũi, hắn đổi giao diện thành mã QR WeChat của mình rồi đưa cho Lạc Hàn, “……Cậu quét tôi.”
Lạc Hàn hiểu, người ta nhất định muốn cậu add người ta chứ người ta không muốn chủ động add cậu.
“Không phải chứ Tống Thiên Trạch, cậu có thể bớt trẻ trâu không, y hệt con nít ba tuổi ấy.”
Lạc Hàn cười cười lắc đầu, đưa điện thoại quét mã QR của hắn, thỏa mãn lòng hư vinh của tên Tống ba tuổi nào đó.
Sau khi xác thực bạn tốt xong, Lạc Hàn gửi số điện thoại của mình cho hắn, sau đó hai người mới vào phòng.
Ngay lúc này Lạc Hàn lại nở một nụ cười xấu xa, cậu nhân cơ hội giơ tay lên xoa tóc hắn, “Chó lớn thật ngoan ~”
Lần này Tống Thiên Trạch đã triệt để bị chọc giận, hắn vốn không thích người khác động tay động chân với hắn, nhất là nơi dễ bị sỉ nhục tôn nghiêm như đầu, huống hồ người sờ đầu hắn lại còn là gay mà hắn ghét nhất!
“Cậu……” Hắn kích động tiến lên phía trước túm lấy cổ áo của Lạc Hàn, kết quả không khống chế tốt sức lực, trực tiếp khiến hai cúc áo sơ mi trên cùng của Lạc Hàn bung ra, tầm mắt dừng lại trên xương quai xanh trắng nõn lộ ra của Lạc Hàn.
Người ta nói những việc mà bản thân mình không thích, thì không nên cố làm với người khác, mồm thì luôn bảo không thích người khác động tay động chân với mình nhưng bản thân thì ngược lại rất thích động tay động chân với người khác, người này còn lý lẽ không vậy?
Lạc Hàn lùi về sau một bước, nhanh chóng túm cổ áo lại, “Cậu…… cậu lại xé quần áo tôi nữa, cậu bất lịch sự vừa thôi chứ.”
Tống Thiên Trạch cũng cảm thấy ngại ngùng gần chết.
Mấu chốt là hắn vừa ra tay liền không thể kiểm soát được sức lực, năng lực khống chế quá kém.
Vả lại loại chuyện lúng túng này cũng không phải lần đầu tiên, lần trước hắn còn xé toang quần áo của người ta luôn cơ.
Tuy hắn ghét Lạc Hàn, nhưng bản chất tuyệt đối không phải loại muốn đùa giỡn lưu manh như vậy, lực tay của hắn chỉ đơn thuần hơi kinh người một chút mà thôi.
“Cậu che gì mà che, còn thật sự cho rằng……có gì đẹp để nhìn hả.” Tống Thiên Trạch dời mắt, đi đến bàn lấy máy tính.
Lạc Hàn không chắc có phải là ảo giác của mình hay không, cậu hình như nhìn thấy vành tai của tên họ Tống ửng đỏ.
Tác giả có lời muốn nói:
Chó lớn gầm gừ: Ai thẹn thùng hả!! Tôi không có!!!! Không có!!!
A Hòa: Từ bỏ giãy dụa di con trai (Uống trà).