Đại não Tống Thiên Trạch thoắt cái trống rỗng, giây sau mới dần dần phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra.
Hắn dùng sức chớp mắt mấy cái, ngay lập tức như bị điện giật mà bật ra.
"Lạc Hàn! Cậu.......cậu vậy mà dám hôn tôi?" Tống Thiên Trạch tức đến thở hổn hển hét một tiếng, hắn hận không thể vặn cái đầu thằng nhóc con này xuống ngay lập tức, "Cậu đang mưu đồ khiến tôi buồn nôn có phải không? Rốt cuộc là cậu ngủ thật hay giả vờ ngủ hả? Cậu đang giả vờ có đúng không Lạc Hàn? Cậu đang giả vờ có đúng không?"
Hắn trợn mắt to đến nỗi hai nhãn cầu như sắp rớt ra ngoài tới nơi, thiệt rất muốn đấm chết người này.
Thế nhưng nếu Lạc Hàn đang ngủ thật thì hắn đúng là đang đấm trên bông mà, làm thế nào cũng không thể thoải mái được.
"Cậu đứng lên, có bản lĩnh thì đánh với tôi một trận."
Lạc Hàn chỉ cảm thấy có chút ồn, cũng không thật sự tỉnh, cậu thoáng cau mày, đầu dựa về phía sau, mơ mơ màng màng nói một câu: "Đừng ồn......"
Được, hắn chịu thua rồi, xem ra Lạc Hàn đúng là đang ngủ thật, hắn lải nhải cả đống rắm như thế chỉ có mỗi mình hắn nghe.
Ngủ thì ngủ thôi, lại còn không biết tìm tư thế thoải mái mà ngủ, cứ nhất định phải nghiêng người gật gà gật gù như gà mổ thóc, khiến người khác cũng muốn mỏi cổ thay cậu ta luôn.
Tống Thiên Trạch biết bây giờ có mắng cậu tiếp cũng không có tác dụng gì, lại còn khiến khoang ngực tích tụ một đám lửa, hắn dứt khoát thuyết phục bản thân từ từ bình tĩnh lại.
Mắt thấy trọng tâm Lạc Hàn sắp không vững, cả người nghiêng nghiêng ngả ngả đâm về phía trước, Tống Thiên Trạch vội vã dùng một bàn tay đỡ lấy mặt cậu, "Nơi đó là cạnh bàn đấy! Cậu ngã đi đâu thế hả? Không muốn sống nữa à?"
Trong mơ Lạc Hàn dường như cảm thấy bàn tay của hắn rất mềm rất thoải mái, vả lại còn rất ấm áp, cậu liền xem tay hắn như cái gối mà cọ cọ dụi dụi.
Cánh tay Tống Thiên Trạch cứ thế bị cậu xem như gối đầu, chưa đến vài phút đã bắt đầu mỏi nhừ.
Thế nhưng hắn lại không thể giãy ra, nếu hắn mà giãy ra thì tên nhóc này nhất định sẽ đâm đầu vào cạnh bàn, đến lúc nháo ra mạng người rồi, Tống Thiên Trạch hắn đương nhiên sẽ không thoát khỏi liên can.
Hắn suy xét một lúc lâu sau, cuối cùng cũng không tình nguyện mà ngồi sát bên cạnh Lạc Hàn, đặt đầu cậu lên bả vai mình.
Lần này Lạc Hàn ngủ càng thêm ngon, đầu chốc chốc lại ủi lên phía trên.
Tống Thiên Trạch vừa bị chiếm tiện nghi vừa oán giận nói: "Tôi nói cho cậu biết nhé Lạc Hàn, cậu bớt được nước lấn tới với tôi đi, cho cậu chút mặt mũi cậu liền muốn leo lên đầu tôi hả.
Tôi sẽ tính giờ đó, tiếng tệ, cậu dựa vào tôi bao nhiêu tiếng tôi liền thu bấy nhiêu tiền.
Bây giờ là giờ, nếu sáng mai cậu tỉnh dậy lúc giờ thì tính là tiếng, tệ này một đồng cũng không được thiếu, cậu dám quỵt nợ thử xem."
Hắn không hiểu hắn nói nhăng nói cuội với một tên đang ngủ say như chết làm cái rắm gì nữa, chỉ là cảm thấy tối nay quá ư thiệt thòi, người này trêu chọc hắn đến mất sạch cơn buồn ngủ luôn còn bản thân thì lại ngủ ngon lành, món nợ này sao lại không tính lên đầu cậu ta chứ.
Hắn nói nói một hồi cũng thấy mệt lả, bất tri bất giác gối đầu mình lên đầu Lạc Hàn ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Lạc Hàn lim dim mở mắt ra liền cảm thấy toàn thân vô cùng đau nhức, đặc biệt là vùng cổ.
Cậu vừa cúi đầu nhìn liền phát hiện thấy một cái đầu nặng trịch đang gối lên bả vai mình.
Tống Thiên Trạch vậy mà lại dựa vào cậu ngủ cả một đêm? Hôm qua không phải vẫn còn mặt đối mặt sao, chạy sang đây hồi nào vậy?
Tuy đầu Lạc Hàn đang tích một chồng chấm hỏi nhưng lại không nhịn được ý cười nơi khóe miệng, cậu lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt ngủ say của hắn.
Tên Tống Thiên Trạch này cũng thật thần kỳ, không nói đến những cái khác, chỉ riêng gương mặt đẹp trai này thôi cũng đã chuẩn gu cậu rồi, tuy hắn luôn khiến cậu nổi điên nhưng lại không thể hận nổi.
Lần đầu Lạc Hàn nhìn thấy hắn đã cảm thấy như vậy.
Một anh chàng đẹp trai cái gì cũng tốt, chỉ tiếc là vừa mở miệng ra liền khiến người ta muốn vả cho mấy phát (ế là đúng rồi đó má).
Lạc Hàn thật sự cảm thấy tiếc thay cho hắn.
Anh chàng đẹp trai miệng thúi cuối cùng cũng tỉnh, hắn mê man dụi dụi mắt hai cái, nhổm dậy từ bả vai Lạc Hàn, hắn duỗi thẳng eo, chuyện đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh dậy chính là xem đồng hồ đeo tay.
"h đúng." Hắn chìa một tay ra với Lạc Hàn, "Một đêm , trả tiền."
Lạc Hàn:?
"Trừng gì mà trừng, mau mau."
Lạc Hàn suýt chút nữa cho rằng mình chưa tỉnh ngủ.
Họ Tống đang nói cái qq gì thế? Hắn đang nói tiếng Trung đúng không? Nhưng sao cậu lại nghe không hiểu vậy?
Tống Thiên Trạch thấy cậu một mặt mê man nhìn mình, cây ngay không sợ chết đứng giải thích: "Tối qua cậu dựa vào tôi ngủ tiếng đồng hồ, một tiếng , trả tiền đi."
"Gì cơ?" Lạc Hàn cẩn thận tiêu hóa lời hắn nói, "Này, cậu banh mắt ra mà nhìn cho rõ rốt cuộc là ai dựa ai hả, tôi không tìm cậu đòi tiền thì thôi, cậu lại còn không biết tốt xấu tính nợ tôi."
"Đó là do lúc đó tôi ngủ rồi, tôi lại không biết tôi dựa vào cậu, cái đó không tính."
Lạc Hàn phục rồi.
Công phu chơi xỏ lá của thằng cha này quả là siêu đẳng.
Cậu cười cười, giọng điệu mang theo chút trêu đùa hỏi ngược lại: "Có điều lại nói......một đêm của cậu chỉ đáng thôi sao? Vậy tôi đây mua thêm vài đêm nữa được không? Để tôi xem thử kỹ thuật của cậu có ngon nghẻ không nào."
"Lạc Hàn!" Tống Thiên Trạch tức giận nhổm người dậy, giãy đành đạch đứng lên, chỉ thẳng vào Lạc Hàn bắt đầu lên án: "Cậu còn không biết xấu hổ mà suy nghĩ bậy bạ như thế, có phải cậu đã quên mất chuyện tốt mà cậu làm tối qua rồi không?"
"Vậy cậu nói xem, tôi đã làm gì?" Lạc Hàn ôm cánh tay, hứng thú ngẩng đầu nhìn hắn, "Tối qua tôi quá mệt nên đã sớm ngủ quên mất, phiền đại hotboy đây nói cho tôi biết với."
"Cậu......" Tống Thiên Trạch cảm thấy cổ họng mình như bị gì đó chặn lại, "Không nhớ thật hay giả vờ không nhớ?"
"Tôi lừa cậu làm gì, tôi thật sự không nhớ, cậu không nói ra thì sao tôi biết tôi đã đắc tội cậu chỗ nào."
"......"
Không nhớ thì phiền toái rồi đây, vậy chẳng phải chỉ có mỗi hắn ôm cục tức mà giận dỗi vô cớ thôi sao! Tiện nghi bị chiếm làm sao đòi về được đây?
Sống năm trên đời, hắn đây còn chưa từng yêu đương lần nào đấy, ngay cả tay con gái cũng chưa từng nắm luôn, nụ hôn đầu cứ vậy mà vô cớ hiến dâng cho một tên gay? Còn có thiên lý không aaa!!
Lạc Hàn ngồi ở đó đá đá giày thể thao của hắn, "Cậu nói đi, tôi đang nghe nè."
"Tôi, cậu -"
Hắn cứ "tôi", "cậu" nửa ngày trời vẫn cản thấy không thể nói ra được, cuối cùng chỉ đành nghiến răng nghiến lợi ném cho cậu một câu: "Cậu......cậu đợi đó cho tôi."
Lúc bọn họ chưa tỉnh thì bảo vệ đã tới mở khóa, vì thế Tống Thiên Trạch liền xoay người tông cửa rời đi.
Nói thật thì Lạc Hàn cũng rất mông lung, cậu vô cùng tò mò bản thân rốt cuộc đã làm gì trong lúc mơ ngủ mà có thể khiến Tống Thiên Trạch nổi giận đùng đùng thế kia.
Lẽ nào cậu đã đánh hắn? Không đúng nha, cậu lại đánh không lại hắn, hắn sao có thể chịu thiệt?
Lạc Hàn thật sự không lần ra manh mối.
.
Lạc Hàn vừa vào cửa liền nhận được một cái ôm nồng thắm đến từ tiểu Mập Mạp cân.
"Hu hu hu hu tiểu Hàn Hàn cậu không sao thì tốt không sao thì tốt rồi! Tối qua mãi mà không tìm thấy người đã dọa chết tôi rồi! Hu hu hu!"
Lạc Hàn an ủi Hà Tiểu Nặc một lúc, lặng lẽ nghiêng đầu liếc nhìn trong phòng một cái.
Tên Tống Thiên Trạch kia đang thành thật ngồi ở chỗ của mình.
Có lẽ hắn cũng đã giải thích chuyện bọn họ bị nhốt trong tòa nhà dạy học tối qua cho Lý Hàng và Hà Tiểu Nặc rồi nên Lạc Hàn cũng không nói thêm gì nữa.
Hiếm khi mấy người bọn họ cùng trống tiết, bọn họ đều ngồi trước bàn của mình ai làm chuyện nấy, thỉnh thoảng có người khơi mào nói một câu, bốn người câu được câu không trò chuyện với nhau.
Lý Hàng làm xong bài tập của khoa kế toán, bắt đầu bắt chéo hai chân lướt douyin, sau đó cậu ta lướt thấy một video có tiêu đề là: [Tuấn nam mỹ nữ lướt đến đoạn vid này trước hết đừng đi vội nha, hãy để lại bình luận chia sẻ một chút nụ hôn đầu của bạn diễn ra tại nơi nào, cảm giác như thế nào đi ~]
Lý Hàng lướt xem vài bình luận hot, hung hăng bị đút cho một họng thức ăn chó, nhịn không được quay đầu nhìn ba thằng bạn cùng phòng độc thân mình hòng tìm chút an ủi: "Này này này, tao vừa lướt thấy một đoạn vid, tao cũng tò mò muốn hỏi mấy đứa bây một chút: Xin hỏi, nụ hôn đầu của tụi bây diễn ra tại nơi nào, cảm giác như thế nào?"
Hà Tiểu Nặc vừa nghe câu này liền từ bỏ ngay: "Mọe mày Lý Hàng, mày cảm thấy cỡ như tao còn có thể hôn ai được sao? Trừ phi là trong mơ nữ thần của tao chủ động hôn tao, ahihi."
"Tao cũng đoán được:)" Lý Hàng tặc lưỡi, tiếp tục hỏi hai đứa còn lại: "Tống Thiên Trạch, tao nhớ trước kia mày có bảo chưa từng yêu đương đúng không? Nụ hôn đầu của mày chắc vẫn còn còn hẻ?"
Theo như Lý Hàng quan sát hai năm đại học, ngoại trừ những lúc cần thiết phải gặp một vài nữ cán sự trong hội sinh viên ra thì bên cạnh hắn gần như không xuất hiện một cô gái nào, theo lý mà nói nên còn mới đúng.
Trai đẹp như Tống Thiên Trạch còn chưa từng hôn môi, điều đó khiến cậu ta cảm thấy trong lòng không còn mất cân bằng nữa.
Tống Thiên Trạch vừa nghe ba chữ nụ hôn đầu, trong đầu ngay lập tức nổ ra hình ảnh trong gian phòng nhỏ tối qua, trái tim không kiểm soát được mà đập loạn nhịp.
Lý Hàng cho rằng hắn sẽ thuận miệng thốt ra đáp án này, kết quả lại đợi được sự im lặng kéo dài những năm giây.
"Mày do dự á?! Không phải chứ Tống Thiên Trạch? Lẽ nào mày hôn ai rồi hả??" Lý Hàng đã hoàn toàn không bình tĩnh nữa, một đấm nện xuống bàn, "Mau mau mau! Thành thật thú tội cho tao! Nụ hôn đầu của mày rốt cuộc có còn hay không? Là chuyện lúc nào?"
Khóe mắt Tống Thiên Trạch khẽ co giật một chút, "......Không còn nữa! Có gì hay ho mà hỏi? Mày thừa hơi rửng mỡ à?"
Tay cầm bút vẽ của Lạc Hàn hơi khựng lại.
Cảm giác trong nháy mắt đó như đột ngột bị sét đánh trúng vậy.
Nụ hôn đầu của Tống Thiên Trạch không còn nữa.
Theo như quan sát ba năm cấp ba của cậu, hắn hẳn là không hề yêu đương với bất kỳ người con gái nào, vả lại hắn kỳ thị đồng tính như thế, càng không có khả năng qua lại với nam sinh, Lý Hàng nói hai năm đại học hắn cũng không hề yêu đương với ai......vậy nụ hôn đầu của hắn đã cho ai? Hồi cấp ba tuy hắn là học bá nhưng đồng thời cũng là đại ca trường khiến các thầy cô đau đầu, nếu không phải do hắn chủ động thì bất kể là nam sinh hay nữ sinh đều không có gan hôn hắn đâu nhỉ? Trừ phi không muốn sống nữa.
Chẳng lẽ là hồi cấp hai? Hay tiểu học?
Lạc Hàn tưởng tượng ra vô số khả năng có thể xảy ra, dù là gì đi nữa thì trong lòng cậu cảm thấy rất khó chịu.
"Tin tức chấn động nha má!" Hà Tiểu Nặc kích động bật hẳn từ trên ghế xuống, "Mày không có nghĩa khí gì hết, mau kể tao nghe xíu đi Tống Thiên Trạch, đừng có kích thích bọn tao nữa!"
"Phắn."
"Thiệt là, rõ chán, mày đợi đó con, sớm muộn gì cũng có ngày tao đào ra, đợi đó chó Tống." Lý Hàng trợn mắt lườm hắn, chuyển mục tiêu sang người Lạc Hàn, "Vậy Lạc Hàn thì sao? Cậu xem trường chúng ta có nhiều nam sinh theo đuổi cậu như vậy, chắc chắn hồi cấp hai cấp ba cậu cũng rất được hoan nghênh có đúng không? Từng yêu đương chưa?"
Lạc Hàn cười cười lắc đầu, "Chưa, chưa từng yêu đương."
Không biết vì sao, đáy lòng Tống Thiên Trạch vậy mà lại thở phào một hơi.
Hà Tiểu Nặc: "Ây gu, với nhan sắc và điều kiện của tiểu Hàn Hàn đây, mắt nhìn khẳng định rất cao, người bình thường sao có thể lọt vào mắt của tiểu Hàn Hàn chứ, có đúng không tiểu Hàn Hàn?"
Từ nhỏ đến lớn, nam sinh theo đuổi Lạc Hàn quả thật nhiều vô số kể, nhưng Hà Tiểu Nặc đã nói đúng một điểm, mắt nhìn của cậu thực sự cao.
Đặc biệt là về nhan sắc, cho dù là nam sinh có đẹp trai đến đâu cũng gần như đều không phải gu cậu.
Đấy là lý do vì sao người ta hay nói con người yêu thích cái đẹp hoàn mỹ thường rất khó tìm đối tượng.
Lạc Hàn cười gượng hai tiếng, không trả lời.
"Vậy nụ hôn đầu của tiểu Hàn Hàn vẫn còn hả?"
"Ừm, vẫn còn."
Tống Thiên Trạch xù lông lên liếc cậu một cái, "Điêu."
Lý Hàng:?
Hà Tiểu Nặc:?
Lạc Hàn:?.