Xe taxi tấp vào cổng bắc đại học E, Lạc Hàn xuống xe trước, tạm thời để Tống Thiên Trạch ở lại trong xe.
“Bác tài, phiền bác đợi cháu vài phút nhé, cháu sẽ quay lại ngay.”
Bác tài thấu tình đạt lý gật gật đầu, “Yêm tâm đi chàng trai trẻ, cháu đi mua thuốc đi, người to như vậy chạy không nổi đâu!”
“Cảm ơn bác.”
Lạc Hàn chạy bước nhỏ tới hiệu thuốc gần đó, hỏi dì trước quầy thuốc hạ sốt.
Sau khi dì bán thuốc lấy thuốc xếp gọn vào túi cho cậu, tùy ý nhìn ra bên ngoài cửa kính một cái, liền trông thấy Tống Thiên Trạch đang dựa vào cửa xe ngủ say.
“Ủa, đó chẳng phải là tiểu Trạch sao? Cháu là bạn học của thằng bé hả?”
“Dạ?” Lạc Hàn sững sờ một chút, “Dạ phải ạ.
Cháu, cháu là bạn cùng phòng của cậu ấy, cậu ấy phát sốt.
Dì à……dì……quen cậu ấy sao?”
“Ôi, sao có thể không quen chứ, mỗi lần đều tới chỗ dì mua thuốc.” Dì bán thuốc nói, “Hơn nửa đêm lần trước, tính ra cũng gần sáng luôn rồi, tên nhóc này đội bão tới mua thuốc hạ sốt, còn nói với dì nó trèo tường ra khỏi trường.
Dì nói mấy thanh niên các cháu cũng thật là không để ý gì cả, tường bên cạnh cổng trường cao như vậy, không sợ té gãy chân luôn à?”
Lạc Hàn cẩn thận nhớ lại một chút.
Cái đêm mưa bão đó, trèo tường mua thuốc hạ sốt, ngày hôm sau chân cậu ấy bị thương……
Cho nên……đêm hôm đó, Tống Thiên Trạch là vì ra ngoài mua thuốc hạ sốt cho cậu nên chân mới bị trẹo sao? Vậy mà cậu ấy còn bảo thuốc là do người khác mua giúp?
“Cảm, cảm ơn dì, cháu đi trước đây.”
“Đợi đã bạn học, hôm nay nhiệt độ lại hạ thấp đấy, phải chú ý giữ ấm đấy nhé.”
Lạc Hàn một tay cầm thuốc, một tay dìu cánh tay Tống Thiên Trạch, một đường gian nan đưa hắn về ký túc xá, cậu cởi áo khoác và giày giúp hắn, đỡ người lên giường.
Hai người kia đã sớm tắt đèn đi ngủ, để không quấy rầy đến bọn họ, Lạc Hàn cố gắng hết sức thả nhẹ bước chân, chỉ mở mỗi cái đèn bàn nhỏ trước bàn học lên.
Lạc Hàn thử sờ trán hắn một chút, vậy mà đến giờ vẫn còn rất nóng.
Lúc này cậu mới nhớ tới lời của dì bán thuốc, hôm nay nhiệt độ lại hạ thấp, hơn nữa gió cũng đặc biệt mạnh, bọn họ lại còn ngồi tàu lượn siêu tốc một lúc lâu không biết đã hứng phải bao nhiêu gió lạnh trên cao……
Là cậu nhất định phải kích thích Tống Thiên Trạch đi ngồi tàu lượn siêu tốc.
Cậu quyết định phải chịu trách nhiệm đến cùng.
Lạc Hàn ra ngoài lấy một chậu nước ấm, rút một chiếc khăn lông mới sạch sẽ nhúng vào bên trong, vắt khô, sau đó kéo một cái ghế nhỏ ngồi lại ngồi bên cạnh giường hắn, lau mặt, lau trán, lau cổ, lau cánh tay, lau sạch toàn bộ mồ hôi lạnh cho hắn, sau đó nhét hắn vào trong chăn.
Sợ độ cao mà không chịu nói sớm cho người ta biết, nói ra chuyện này rốt cuộc có gì đáng xấu hổ hả? Nhất định phải ép linh hồn bé nhỏ suýt chút nữa mất luôn thì mới được? Lỡ như bị dọa đến đột tử thì phải làm sao đây? Mặt mũi thật sự quan trọng hơn mạng sống sao?
Lạc Hàn nằm nhoài bên cạnh giường, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt hắn.
Kể từ sau khi chuyển đến , cậu gần như chưa từng có một ngày yên ổn.
Cho dù thường bị tên này ghẹo gan, bắt nạt, thậm chí sỉ nhục, nhưng Lạc Hàn vẫn kiên trì đến bây giờ, không chỉ bởi vì tinh thần bất khuất, trong lòng cậu rất rõ ràng, đó còn là vì chút tâm tư riêng ẩn giấu kia nữa.
Cậu rốt cuộc đang hy vọng xa vời cái gì? Hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người này? Hay là hy vọng có thể thay đổi thái độ cực đoan quá mức của hắn đối với đồng tính luyến ái? Ngẫm lại đều có chút nực cười.
“Sờ tôi.”
Hình ảnh trong chiếc taxi bỗng nhiên nổ ra trong đầu Lạc Hàn.
Cậu căn bản có thể xác định Tống Thiên Trạch lúc đó sắp cháy khét tới nơi rồi.
Có đánh chết cậu cũng không tin Tống Thiên Trạch lúc tỉnh táo sẽ nói với cậu những lời như vậy, nói những lời như thế lúc tỉnh không phải Tống Thiên Trạch điên rồi thì chính là cậu điên rồi.
Cứ như vậy, Lạc Hàn cả một đêm đều túc trực bên cạnh giường hắn.
Hắn cần nước cậu liền đi rót nước cho hắn, hắn ra mồ hôi cậu liền dùng khăn lông nóng lau sạch cho hắn, chăn bị đá văng đi cậu lại lần nữa kéo về đắp lên người hắn, cả đêm đều không có cách nào chợp mắt được.
Sáng hôm sau mới hơn giờ, Lạc Hàn nhờ Triệu Minh giúp cậu xin nghỉ một ngày với thầy giáo mỹ thuật, tiếp tục túc trực bên cạnh giường Tống Thiên Trạch chăm sóc hắn.
Cậu thật sự buồn ngủ lắm rồi, không biết từ khi nào đã nằm nhoài bên cạnh giường hắn ngủ mất.
Lúc Tống Thiên Trạch tỉnh dậy thì đầu vẫn còn rất đau.
Hắn gắng sức mở đôi mắt mê man ngơ ngác ra, dùng sức chà xát mi tâm.
Đây là……ngủ bao lâu rồi vậy?
Cảm giác đau đớn mãnh liệt như vậy……hẳn là vẫn còn sống nhỉ? Hắn thoáng thở phào một hơi.
Chưa chết là được.
Hắn nhìn chằm chằm ván giường trên chậm rãi lấy lại tinh thần, vừa quay mặt qua liền nhìn thấy Lạc Hàn đang nằm ngủ bên cạnh tay mình.
……Lạc Hàn?
Lạc Hàn vì sao lại ở đây?
Hắn lại nhìn sang bên cạnh một cái, trên đất bày mộ chậu nước, trong chậu có một cái khăn lông; đầu giường bày bừa một đống thuốc, nhìn vỏ thuốc hình như là thuốc hạ sốt.
Ánh mắt lại lần nữa quay về mặt Lạc Hàn.
Mặt Lạc Hàn bây giờ vừa hay chạm phải ngón tay của hắn.
Cậu ta rốt cuộc lớn lên thế nào vậy? Vì sao da dẻ lại trắng như thế? Còn cả lông mi này nữa, cũng quá dài rồi đó.
Môi hồng hồng, lúc mím lại thì lúm đồng tiền nhỏ bên cạnh lại càng thêm rõ ràng…….
Tống Thiên Trạch thật sự nhịn không được, dùng ngón tay chọt chọt lúm đồng tiền nhỏ của cậu.
Bị hắn chọt như vậy, Lạc Hàn giống như một chú mèo nhỏ bị kinh động đột nhiên run lên một cái, Tống Thiên Trạch nhanh chóng thu lại cái tay không an phận kia.
“Cậu tỉnh rồi?” Lạc Hàn duỗi thẳng cái eo vừa nhức mỏi đau của mình, lấy gối dựa đặt ra phía sau giúp hắn, để hắn chậm rãi ngồi dậy.
“Đợi lát nữa ăn chút bánh mì, sau đó uống thuốc.” Lạc Hàn nói xong, giơ tay vén tóc mái hắn lên, ướm thử nhiệt độ trên trán hắn, “Ừm tốt hơn rồi, không còn nóng nữa.”
Đối với một loạt tiếp xúc đụng chạm của Lạc Hàn, Tống Thiên Trạch ngoài ý muốn lại không có bất cứ phản kháng nào, mà chỉ yên lặng tiếp nhận.
Trầm mặc nửa buổi, hắn cuối cùng cũng mở miệng: “Cậu……vẫn luôn chăm sóc tôi?”
“Bằng không thì sao?”
Người này vẫn luôn bị hắn trêu chọc, bị hắn chán ghét, bị hắn bắt nạt, vậy mà lại túc trực bên giường dốc lòng chăm sóc hắn cả đêm, không chỉ không nhân cơ hội trả đũa, không cảm thấy phiền, mà còn không so đo hiềm khích lúc trước, quan tâm sắn sóc hắn như vậy.
Thử đổi chỗ suy nghĩ một chút, căn bản là không có mấy ai chịu được như thế.
Nhưng Lạc Hàn có thể.
Tống Thiên Trạch nghiêm túc tự kiểm điểm lại mình một hồi, cảm thấy những chuyện hắn làm trước kia đều rất vô liêm sỉ.
Lạc Hàn liếc hắn một cái, cầm lấy bình thủy bên canh lên, đứng dậy định ra ngoài rót nước nóng, bỗng chốc bị hắn gọi lại, “Lạc Hàn.”
Nếu không nghe nhầm thì đây là lần đầu tiên hắn dùng loại giọng điệu yên bình như vậy gọi tên cậu.
Lạc Hàn nhất thời đứng đực tại chỗ, nhịp tim vô cớ tăng tốc.
“Cảm, cảm ơn.”
Tống Thiên Trạch đang nói cảm ơn cậu.
Lạc Hàn sửng sốt vài giây, quay đầu lại đối diện với đôi mắt hoa đào lim dim của hắn, nhẹ nhàng cong khóe miệng lên, “Nghe thấy hai từ nay phát ra từ chính miệng cậu thật không dễ dàng gì nhỉ.”
“Còn có.”
“Hửm? Còn có gì cơ?”
“Còn có…….xin lỗi.” Tống Thiên Trạch gãi gãi mái tóc loạn thành ổ gà của mình, cũng không biết nên bắt đầu sắp xếp lời nói từ đâu, “Dù sao thì con người tôi, tính tình không tốt, bụng dạ không lớn, có lúc ấu trĩ giống hệt một tên ngốc, cũng……đã làm ra không ít chuyện vô liêm sỉ, cậu đừng…….đừng chấp nhặt với tôi.”
Tống Thiên Trạch vốn cho rằng bản thân có rất nhiều ưu điểm, nhưng hóa ra toàn bộ nhìn sao cũng thấy giống khuyết điểm……
Cái gì mà giống hệt một tên ngốc, hắn rõ ràng chính là một tên ngốc.
Tống Thiên Trạch cuối cùng cũng nhận thức rõ bản thân.
Chỉ với những câu này của Tống Thiên Trạch, Lạc Hàn cảm thấy kiên trì đến tận bây giờ là một chuyện rất đúng đắn.
Chí ít, trận chiến kéo dài tù trước tới giờ hẳn là sẽ lắng lại một chút.
“Cậu cũng tự biết bản thân đã làm ra rất nhiều chuyện vô liêm sỉ sao? Không tồi, xem ra vẫn còn lương tâm.”
Tống Thiên Trạch hơi động đậy đuôi lông mày, nói tiếp: “Tôi……tôi cũng không phải loại người vong ân bội nghĩa có được không, khụ khụ khụ……tôi cũng biết báo đáp ân tình nha……cậu đối tốt với tôi……tôi đều ghi nhớ cả.”
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ chị gái, có lẽ cũng chưa có ai đối tốt với hắn như vậy, có thể không nhớ sao.
Hắn bây giờ mới chậm rãi ý thức được, gay cũng có gay this gay that, không phải ai cũng ghê tởm như tên kia.
Lạc Hàn bỏ bình thủy xuống, ngồi trở lại ghế nhỏ, càng cười càng đắc ý, “Vậy cậu nói xem, cậu tính làm gì báo đáp tôi?”
“Chuyện này tùy cậu.
Nhưng đừng có quá đáng là được.”
Lạc Hàn úp úp mở mở, kéo dài âm cuối, “Vậy thì…….”
“Đợi một lát, nói trước nhé, tôi bán nghệ không bán thân.
Dù thế nào đi nữa tôi cũng không hiến thân cho cậu đâu.”
“Ha ha……ai nói muốn cậu hiến thân hả?” Lạc Hàn bị hắn chọc cười, “Không phải cậu bán nghệ sao? Vậy, tôi muốn nghe cậu hát, được chứ?”
Hát?
“Khụ khụ, cổ họng tôi đã thành ra như vậy rồi mà cậu còn bảo tôi hát?”
Lạc Hàn nhún vai, “Không được thì dẹp đi.”
“Đợi đã, ai không được? Khụ khụ khụ, tốt xấu gì thì hồi cấp ba mỗi năm tôi đều lên sân khấu hát đó, đứng trong top hai năm liền, tôi hát cũng OK lắm đó.
Cậu nói đi cậu muốn nghe bài gì, tùy tiện chọn đi.”
Âm mũi nặng như vậy, còn không quên khoe khoang.
“Vậy đi, tôi muốn nghe cậu hát Lúm đồng tiền nhỏ.”
() Bài hát của Lâm Tuấn Kiệt và Thái Trác Nghiên
Tống Thiên Trạch có hơi ngạc nhiên, “Vl, sao cậu lại biết bài tủ của tôi, hồi cấp ba mỗi lần lên sân khấu tôi đều hát bài này.”
“Đoán……đoán thôi.”
“Lợi hại nha, cái này mà cũng có thể đoán được.”
Đây là bài tủ của hắn và cũng là bài Lạc Hàn thích nghe nhất.
Hồi đó ở trường cấp ba có một lần tổ chức hoạt động quy mô lớn gì đó, Lạc Hàn phải cướp được ghế khán giả ở hàng một hàng hai, chỉ vì đợi tiết mục của hắn, để có thể nhìn thấy hắn rõ hơn, nghe hắn hát rõ hơn.
“Tôi muốn nghe bây giờ.”
“Như vầy đi, cậu mang cây đèn ghi ta trong góc bên cạnh bàn học của tôi lại đây cho tôi.”
Lạc Hàn mang theo một tia vui sướng, lấy cây đàn ghi ta vô cùng quen mắt kia đưa cho hắn.
Cổ họng Tống Thiên Trạch tuy đau, nhưng với tư cách là một người yêu âm nhạc trung thành, chỉ chạm nhẹ vào cây đàn ghi ta này thôi mà toàn thân như được tiếp thêm sức mạnh, chăn gối gì đó đều bị hắn ném sang hết một bên, hắn ôm lấy cục cưng nhà mình ngồi xếp bằng trên giường.
Hắn dùng ngón tay đẹp mắt của mình gảy nhẹ dây đàn vài cái, khóe môi nhếch lên một nụ cười xấu xa, “Nghe cho kỹ đây, hôm nay tôi chỉ hát cho mỗi mình cậu nghe thôi đó.
Phải biết rằng trình độ của tôi đi hát ở mấy quán bar phí cao lắm đó, cậu hời chết rồi.”
“Ha ha……” Lạc Hàn vui vẻ không thôi, “Vậy khẩn cầu đại ca sĩ đây mau chóng hát cho tôi nghe một bài đi.”
Tống Thiên Trạch chuẩn bị ổn thỏa xong mọi thứ, rất nhanh đã tiến vào trạng thái.
“Má lúm đồng tiền nhỏ lông mi dài, đó là những gì đẹp nhất của em
Bước chân anh chậm lại, cảm giác như đang uống say
Thật hạnh phúc vì cuối cùng anh cũng tìm được một người thấu hiểu mình……”
Giọng của hắn vừa sung mãn vừa giàu từ tính, đặc biệt thích hợp với những bản tình ca ngọt ngào thế này.
Lạc Hàn không thích cái dáng vẻ cười xấu xa gảy đàn ghi ta của hắn lắm, vả lại người nghe hôm nay chỉ có mỗi mình cậu, đây là hy vọng xa vời cậu không bao giờ ngờ tới.
Lúc Tống Thiên Trạch gảy xong nốt nhạc cuối cùng, Lạc Hàn đã ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn.
Tống Thiên Trạch dường như rất hài lòng với biểu hiện của Lạc Hàn, còn không biết xấu hổ ném cho cậu một cái nháy mắt, “Chà, thế nào, có phải bị vẻ đẹp trai của tôi hớp hồn rồi không.”
Lạc Hàn khăng khăng không muốn thuận theo ý hắn, liền nói: “Đẹp trai cái quỷ ấy, nhớt chế mất, các rồng cũng không nhớt bằng cậu.”
“Cậu nói gì cơ? Tôi? Nhớt?” Tống Thiên Trạch khó mà tin nổi chỉ vào mũi mình, “Tôi mẹ nó nhớt chỗ nào hả, toàn nói bậy.
Tôi rõ ràng đẹp trai như vậy, mỗi một cọng tóc cũng lộ ra vẻ tuấn lãng tiêu sái nhé.”
“Ha ha ha ha ha,” Lạc Hàn cười đến không ngậm được mồm, “Cậu rốt cuộc vì sao lại tự luyến như vậy hả?”
“Tự luyến cái gì, đây là sự thật đó có được không?” Tống Thiên Trạch đặt ghi ta sáng một bên, dùng một tay nhéo thịt trên cặp má trắng nõn mềm mềm của cậu, “Cho cậu một cơ hội nữa, rốt cuộc là tôi nhớt hay đẹp trai hả?”
Lạc Hàn bị động tác nhéo ám của hắn dọa cho không kịp chuẩn bị, cậu túm lấy cổ tay Tống Thiên Trạch muốn kéo nó ra, “Khụ khụ……đương nhiên là nhớt, còn cần hỏi sao?”
“Cái gì? Cậu có dám nói lại lần nữa không?” Tống Thiên Trạch buông gương mặt nhỏ nhắn đáng thương của cậu ra, ngược lại dùng năm ngón tay bóp lấy gáy cậu, sau đó dùng sức ép về phía mình, “Cho cậu một cơ hội nói lại lần nữa.”
Khoảng cách này……cũng quá gần rồi đó, mỗi một từ hắn nói cậu đều có thể cảm nhận được hơi thở phả vào trước mặt.
Lạc Hàn không dám nhúc nhích, bởi vì khoảng cách này, nếu cậu cựa quậy một chút thì sẽ không cẩn thận mà hôn hắn mất, với tính khí của họ Tống này biết đâu sẽ trực tiếp nắm đầu cậu ném thẳng ra ngoài cũng không chừng.
Lạc Hàn đình chỉ hô hấp, bờ môi khẽ mở, chậm rãi nhả ra một chữ: “……Nhớt.”
“Lạc, Hàn.” Tống Thiên Trạch nghiến răng nghiến lợi nặn ta một nụ cười cực kỳ khó coi.
Sau đó sắc mặt bỗng chốc thay đổi, “Cậu chết chắc rồi.”
Hắn kéo Lạc Hàn lên giường, như cũ ép cậu dưới thân, liều mạng cù lét cậu.
“A ha ha ha ha đừng đừng như vậy……đừng cù tôi nữa Tống Thiên Trạch! Bỏ tôi ra! Ha ha ha ha……”
Tống Thiên Trạch đương nhiên không tha cho cậu, cù nách cậu xong liền cù eo cậu, nhột đến mức khiến cậu cười ra nước mắt.
“A không được nữa rồi! Cậu……đẹp trai! Đẹp trai được chưa! Tha cho tôi đi, nhột quá ha ha……”
“Bây giờ mới nói đẹp trai, muộn rồi.”
“Tôi xx cậu, đừng cù nữa……cậu……”
Giây phút bốn mắt nhìn nhau, hai người cuối cùng cũng yên tĩnh xuống.
Tống Thiên Trạch dừng động tác tay lại.
Đại não hắn nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ lại những chuyện đã qua.
Bây giờ hắn đang làm gì vậy?
Hắn kéo Lạc Hàn lên giường hắn.
Áp người ta dưới thân.
Tay hắn vẫn đang du tẫn khắp người người ta.
Hành vi này……cũng quá gay rồi đó.
Vì sao hắn lại làm ra những hành vi gay như vậy!
Mẹ nó rốt cuộc ai mới là gay!
Hắn khựng lại, bò dậy khỏi người Lạc Hàn, ngượng ngùng nhìn cậu một cái, cầm lấy ấm nước bên chân xoay người đi, “Tôi……tôi ra ngoài rót nước nóng.”.