Kì thi cuối kì cứ như ập đến ngay lúc tất cả mọi người chưa kịp chuẩn bị gì cả. Bọn học sinh luống cuống chân tay mà vượt qua sáu môn thi, rồi nghênh đón kết quả của mình trong lo lắng bất an. Thành tích của Cát Vi Dân vẫn tầm tầm giữa lớp, bất quá sau khi xem qua bảng báo điểm bị vo thành một cục của Cao Tân, cậu lần đầu tiên bỗng nhiên có cảm giác mình vượt trội.
Nhận phiếu đểm, buổi lễ bế giảng học kì kết thúc, kế tiếp chính là kì nghỉ bọn học sinh trông chờ đã lâu. Ba tuần nghỉ đông ngắn ngủi ngập trong đống bài tập về nhà và đống kẹo tiền mừng tuổi, có vẻ vội vàng đến không ngờ. Lúc Cát Vi Dân kéo vali đồ đứng trước cổng kí túc xá một lần nữa, cậu thậm chí còn có ảo giác rằng mình chưa từng rời đi.
Mở cửa phòng, đã có một người ở trong rồi. Cao Tân cắt tóc ngắn nhìn trẻ trung, mặc áo gió màu trắng thật dài ngồi trước bàn, quay đầu cười với cậu, đôi mắt thâm thúy hơi híp lại, nói.
“Tiểu Cát, năm mới vui vẻ!”
Cát Vi Dân ném ba lô trên lưng mình lên giường, không hề bất ngờ khi thấy các loại đồ ăn vặt từ bánh quy chữ cái đến bánh kem chất đống trên giường mình, trên bịch kẹo QQ trên cùng còn có một con gián đang bò. Cát Vi Dân hít một hơi, cầm hai cái râu của nó bắt lấy thả vào dép lê của Cao Tân, cũng đã nói là đừng để mấy thứ đồ ăn lên giường rồi, tên kia rốt cuộc có nghe vào đầu hay không a. Bất quá lúc Cát Vi Dân ôm đống đồ ăn vặt xuống cất vào tủ quần áo, tâm tình vẫn là rực rỡ như ánh nắng ngoài cửa sổ, có người ở kí túc xá đợi mình, nhớ mình, cảm giác này thật mới mẻ, cũng thật ấm áp.
Cho nên Cát Vi Dân quyết định bỏ qua chuyện con gián, vui vẻ bám lấy Cao Tân chào hỏi.
“Năm mới vui vẻ, sao lại trở về sớm thế?”
“Haha, bởi vì nhớ cậu đấy.” Cao Tân biểu tình chân thành mà quay sang, nhìn thẳng cậu không chớp mắt, nhìn chăm chú đến nỗi Cát Vi Dân nhịn không được mà cũng động kinh tự kỉ giống Cao Tân, nghĩ rằng nguyên lai mình quan trọng với cậu ta vậy sao, thì Cao Tân đã nói.
“Bài tập nghỉ đông của tớ vẫn chưa làm xong, chỉ biết chờ cậu quay về. Nhanh nhanh cho tớ mượn chép đi!”
Nụ cười trên mặt Cát Vi Dân bắt đầu sụp đổ, chết tiệt! Đã biết cậu ta mà làm mình cảm động thì chẳng được quá ba giây. Cát Vi Dân cười với Cao Tân còn thật lòng hơn.
“Có gì đâu, cậu cứ lấy chép.”
“Haha, cảm ơn nhé, tớ biết cậu là tốt nhất mà.”
“Không cần cảm ơn tớ, cậu đưa đầu đây.”
“Ừ… A? Tiểu, Tiểu Cát? A a a a, sao cậu lại đánh tớ a! Cha mẹ ơi…”
Học kì mới bắt đầu khi Cát Vi Dân không chút nương tay mà nện một quyền dữ dội lên ót Cao Tân. Khai giảng được một tuần thì bọn Cát Vi Dân nhận được thông báo của trường, tiết mục “Ảo ảnh quyến rũ” của bọn họ trong hội diễn tết nguyên đán đã được bình chọn là giải nhất, mỗi người nhận được đồng. Nhưng bởi vì màn biểu diễn này có độ nguy hiểm nhất định, việc vận chuyển đạo cụ cũng không thuận tiện nên sẽ không đưa lên tham dự hội diễn văn nghệ học sinh ngày / tại Bắc Kinh, chuyển thành tiết mục múa giải nhì.
Cát Vi Dân ít nhiều cảm thấy có chút tiếc hận, khó lắm mới có thể đoạt được giải nhất vậy mà. Cao Tân lại không thèm quan tâm.
“Dù sao chúng ta cũng có tiền thưởng rồi, cậu muốn đi chơi chỗ nào, chúng ta góp thêm một chút tiền nữa rồi đi là được.”
Cát Vi Dân đen mặt nhìn cái tên chẳng hề có chút khái niệm về tiền bạc kia. Không phải là có thêm ít tiền được hay không, nếu thực sự muốn đi chơi, ba trăm đồng này chỉ là số lẻ, phần tự mình phải bỏ ra kia mới là cái chính a đồ ngu. Cậu lấy cà men đập vào vai Cao Tân.
“Này, lúc đầu khao khát được đi Bắc Kinh chẳng phải là cậu sao?”
“Đúng là vậy, nhưng cũng chẳng sao, tìm lúc nào đó tự chúng ta đi cũng thế thôi mà. Hơn nữa tớ thấy lời thầy nói cũng rất đúng.” Cao Tân nói, “Đúng là có chút nguy hiểm, cậu cứ nghĩ đi, nếu vạn nhất cái g sắt kia lại roi xuống lần nữa, nếu tớ không kịp thời đỡ giúp cậu thì phải làm sao đây chứ?”
Lúc Cao Tân nói những lời này thì vẫn là ngữ điệu bình tĩnh kia, giống khi cậu mở cà men cơm nói “Lấy một phần cá sốt cà”. Sự cảm động của Cát Vi Dân cũng theo hai tiếng “Cảm ơn” nghẹn lại trong cổ, cậu đành phải gắp miếng sườn trong cà men của mình bỏ vào trong cà men của Cao Tân, kết quả Cao Tân ngẩng đầu nói,
“A, cậu không thích ăn sườn hả? Vừa vặn tớ lại thích, Tiểu Cát, hai ta thật ăn ý.”
Cát Vi Dân nhìn đống khoai tây còn lại trong cà men mà nghiến răng nghiến lợi.