Cao Tân còn chưa kịp phản ứng gì, trong chớp nhoáng, một bóng người màu đen lao tới đánh cậu. Đến lúc bắp đùi bị trúng đòn rồi, cậu mới bừng tỉnh mà giơ tay lên.
“Ây da, làm cái gì vậy chứ?”
Cát Vi Dân đang nổi điên, cánh tay vung lên không chút khách khí thăm hỏi người Cao Tân, nhưng mà được đánh vài cái lại cảm thấy kì quặc. Bởi vì cái tính đụng chút là nóng nảy này mà Cát Vi Dân đã từng đánh nhau với không ít người. Đáng tiếc, vóc người cậu không cao, cách phối hợp ra đòn cũng chẳng hơn ai, kì thật lúc đánh nhau không được chút ưu thế nào cả. Thường thì sau cuộc chiến, cậu trên người xanh xanh tím tím còn ghê hơn đối phương, nhìn thấy là mẹ Cát lại kêu lên một tiếng đau lòng.
Nhưng đánh nhau với Cao Tân thì lại không thế. Nắm tay cậu cũng giáng lên người Cao Tân vài đòn, trên người mình một chút quyền cước cũng chưa trúng. Cao Tân căn bản là không có ý định phản kháng, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất mặc cậu đánh. Đánh vài cái thì Cát Vi Dân cũng tự cảm thấy vô nghĩa, rầu rĩ đè trên người Cao Tân, nhìn cánh tay dài hơn hẳn của mình mà nói.
“Này, sao cậu chẳng phản kháng gì hết vậy?”
“A? Cậu thích bị phản kháng sao?” Cao Tân kì quái nhìn cậu một cái, lập tức hắng hắng giọng, mở lớn họng gào, “Đại gia tha mạng a! Dừng tay! Cứu mạng a! Không cần, không cần, cha mẹ ơi…”
Cát Vi Dân đau đầu nhìn cậu ta càng gào càng bóp méo sự thật, vội vàng dùng sức bổ một quyền lên bụng cậu ta, Cao Tân một tiếng “Ui da!” hàng thật giá thật, cuối cùng cũng chịu im lặng. Cát Vi Dân cảm thấy đánh nhau với người này thật vô nghĩa, oán hận trèo xuống người cậu ta, đạp vào đùi cậu ta một cước cuối cùng.
“Có người nào như cậu sao?”
Cao Tân rên nhẹ một tiếng, xoay đầu lại, ánh mắt lấp lánh nhìn cậu thật chân thành, nhẹ giọng hỏi.
“Cậu cảm thấy vui vẻ chưa?”
Cát Vi Dân có chút chột dạ mà né tránh ánh mắt trong suốt không chút tạp trần của cậu ta, cúi đầu nhìn sàn nhà phủ bụi bên người.
“Tớ đánh cậu, cậu không giận sao?”
Cho dù là bản thân nói sai, nhưng vô duyên vô cớ bị đánh một chút thôi là đã nổi nóng rồi, thế nào cũng sẽ đánh lại. Nhưng người này lại dang rộng hai tay hai chân mặc cậu đánh một đấm lại một đấm cho hả giận.
Trong kí túc xá chỉ còn hai người, yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng chim hót bên ngoài. Ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua tấm màn hắt vào phòng, vẽ nên một bức tranh tối sáng trên gương mặt Cao Tân. Cát Vi Dân nhìn khóe miệng cong cong kia, một tư vị rất khác với nụ cười nhã nhặn lười biếng của mọi khi.
Cao Tân bình tĩnh nói, “Cậu đánh tớ, dĩ nhiên là vì tớ chọc cậu giận. Tớ để cậu đánh một chút cho hả giận cũng là chuyện đương nhiên thôi.”
Cát Vi Dân từ nhỏ đến lớn đều được mọi người trong nhà ủ trong lòng bàn tay, cậu muốn đi ngang không ai dám bắt cậu hướng thẳng, vì thế tính tình bị nuông chiều có chút ngang ngược, mà những người đồng vai lứa với cậu lại cũng toàn được nuông chiều thế, đụng chạm một cái là nổi lửa banh quả đất, lưỡng bại câu thương. Cao Tân là người bên ngoài đầu tiên dành cho cậu sự quan tâm chăm sóc, khiến Cát Vi Dân cảm thấy như lúc này đây có ánh mặt trời đang chiếu lên người cậu, ấm áp vô bờ.
Cao Tân lại nhẹ giọng nói, “Nếu cơn giận của cậu còn chưa tiêu, đánh thêm mấy cái cũng được.”
Cát Vi Dân vội vàng lắc đầu, nói, “Việc này tớ cũng có chỗ không đúng.”
“Nói vậy là cậu sẽ không đánh nữa?”
“Ừ.”
Cao Tân lập tức hớn hở mà nhổm người dậy, rút ra cái gì đó ở đằng sau.
“Vậy là trả lại cậu cái này được rồi.”
Cát Vi Dân nhận ra, cái thứ mềm nhũn dính đầy bụi dưới đất lại chính là gối đầu của mình, hóa ra lúc Cao Tân bị mình đè ra đất đánh đập, còn thuận tay lấy gối đầu của mình đệm phía dưới, Cát Vi Dân nhất thời nổi nóng, “Chết tiệt!”
“Tớ không cố ý lấy nó đệm đâu, vừa rồi không cẩn thận thôi… Không thì cậu đá thêm mấy cái nữa đi?”
“Chết tiệt, cút sang bên kia!”
Ánh mặt trời ban trưa chiếu xiên hai chiếc bóng thiếu niên đang vui đùa ầm ĩ. Từ ngày đó trở đi, Cát Vi Dân trong lòng đã xem Cao Tân là bằng hữu.
~~~~