Vài ngày sau mọi chuyện vẫn bình thường, Lâm Kính Tổ giữ chữ tín, không hé miệng với bất kì ai biết về chuyện ngày hôm trước, ngày kế tiếp thì nhìn hai người bọn họ cả ngày, dường như đang suy ngẫm điều gì, sau đó thì dáng vẻ vô cùng nhẹ nhõm, làm những chuyện cần làm, ánh mắt không hề có chút gì khinh thường hay khác thường. Thậm chí mỗi lần Cao Tân qua phòng Cát Vi Dân, nếu lúc đó chỉ có cậu ta và Cát Vi Dân thì Lâm Kính Tổ cũng rất thức thời mượn cớ tránh đi, để lại không gian cho hai người.
Cát Vi Dân trút được một gánh nặng, trong lòng có chút âm thầm cảm kích, quả nhiên mình không nhận lầm huynh đệ. Cao Tân được voi muốn đòi tiên, áp đến cạnh cậu, nói.
“Hay là tớ cũng nói với tụi phòng tớ nhé? Coi như hai đứa huề nhau.”
Cát Vi Dân cười đến hòa ái, ngoắc ngoắc tay.
“Lại đây.”
Cao Tân vui vẻ nghiêng đầu tới, Cát Vi Dân nhéo lỗ tai cậu mà lớn giọng mắng.
“Huề nhau cái đầu cậu! Làm gì có ai như cậu không đánh mà khai hả?”
“Ui da, đau… Tiểu Cát, khuynh hướng bạo lực của cậu càng lúc càng nghiêm trọng đó.”
“Đi chết đi.”
Có lẽ vì đã chấp nhận nhìn thẳng vào tình cảm của mình, Cát Vi Dân bỗng nhiên cảm giác được mình đang trong tình yêu. Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau học bài, cùng nhau đùa giỡn, những điều vốn cảm thấy rất bình thường bỗng khiến người ta xao xuyến. Những ngày tiếp đó thì ngọt ngào như mật.
So với năm nhất nghiêng về học lý thuyết, năm hai đại học bắt đầu tăng thêm những tiết thực hành. Rất nhiều sinh viên thành tích học tập không bằng năng lực tay chân bắt đầu gắng sức đuổi theo, như Lâm Kính Tổ chẳng hạn, ngay cả Cao Tân cũng học hành thoải mái hơn hồi năm nhất rất nhiều. Danh tiếng của Cát Vi Dân cũng mờ nhạt dần, lại trở về mức thường thường bậc trung, nhưng cậu cũng không ảo não, cậu tận dụng thời gian sau buổi học đăng kí học quản lí kinh tế, tiện thể làm thêm trong văn phòng trường, giúp các giáo sư sửa lại bảng đăng kí.
Cao Tân vừa không hiểu được cậu vừa cảm thấy xót xa.
“Sao phải đày ép bản thân mình đến thế làm gì?”
Cát Vi Dân nói.
“Dù sao tớ cũng phải góp một chút vào tiền nhà chứ.” Cũng là tính toán vì tương lai phía trước của hai đứa.
Một khi đã quyết định lo lắng, rất nhiều ý tưởng cũng mặc sức tuôn trào. Những ngày rảnh rỗi cùng nhau ra ngoài sườn núi ăn cơm đọc sách, hai người cũng sẽ ngẫu nhiên mặc sức tưởng tượng về căn phòng tương lai.
Cao Tân nói, “Tốt nhất là nhà hai tầng, trước cửa có một vườn hoa thật lớn.”
Cát Vi Dân đá cậu một cái, “Cậu tưởng cậu là đại gia à, thuê một căn phòng nhỏ là được rồi.” Trong lòng oán thầm ý tưởng của Cao Tân chẳng phải giống hệt mấy căn biệt thự ở bên kia, chẳng có chút sáng tạo này, nhưng lại tiếp lời cậu ta.
“Có vườn hoa cũng không tệ, có thể trồng vài chậu hoa…”
“Thêm cải trắng với vịt nữa.”
“Ban công thì phải đủ lớn, có thể đặt bàn ghế tối nằm ngắm sao trời…”
“Đúng thế, ban công lớn phơi rau phơi thịt khô cũng tiện.”
“Phòng ngủ nên đặt ở tầng hai, khung cảnh đẹp…”
“Có thể thấy vườn rau ở lầu dưới nữa.”
Cát Vi Dân bị tưởng tượng trần trụi của Cát Vi Dân đánh bại, phát điên nhìn cậu.
“Cậu là nông dân hả?”
Cao Tân nói, “Cậu không thấy cuộc sống ruộng vườn rất thơ mộng sao?”
Cát Vi Dân cảm thấy thật bất lực, suy nghĩ của người này hoàn toàn không cùng tần sóng với mình. Cao Tân lại còn nói.
“Nói chung thì phòng ở sắp xếp thế nào cũng được, chủ yếu là phải có một cái giường lớn thật thoải mái.”
Mặt Cát Vi Dân lập tức đỏ bừng, đang định quay sang mắng cậu ta mặt người dạ thú, Cao Tân lại ngả đầu lên thảm cỏ nhìn cậu, gương mặt lặng lẽ mỉm cười.
“Tớ hy vọng mỗi sáng thức dậy là được nhìn thấy cậu.”
Trái tim Cát Vi Dân không nhịn được đập như trống. Mơ mộng ngây ngô ngốc nghếch như vậy, lại như một viên kẹo Cao Tân đưa tới miệng cậu, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
~~~~