Những ngày sau lễ Giáng Sinh vẫn không nhanh không chậm trôi qua, Cao Tân ở trong phòng tắm của khách sạn phía sau trường học gân cổ hát, “Ngọt ngào, em cười thật ngọt ngào, như nụ hoa nở trong gió xuân…”
Cát Vi Dân cả người trần truồng nằm trên giường, dùng hết khí lực toàn thân mới nhấc nổi hai cánh tay nặng trĩu lên, bịt chặt tai lại.
Ngày cứ như thế mà trôi, từ mùa đông rét lạnh đến ngày xuân rực rỡ, rồi thoáng cái đã là mùa hè nóng bức không chịu nổi. Từ tết, Cát Vi Dân vẫn thường chạy sang nhà Cao Tân làm vị khách duy nhất bên ấy. Hai người lần đầu nắm tay nhau đứng giữa quảng trường ngắm pháo hoa, lúc trời bắt đầu ấm dần thì Cao Tân lần đầu tiên làm món hải sản đút lò kiểu Ý mà Cát Vi Dân thích nhất, Cát Vi Dân nhìn cái dĩa để mấy viên tròn tròn nhão nhão với mấy thứ này nọ, đấu tranh tâm lý dữ dội một hồi, vẫn là nhịn không được hỏi “Cậu làm món này thế nào vậy?”. Hương vị tạm thời chưa nói đến, làm ra món ăn nhìn ghê thế này thì thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Cao Tân đắc ý nói . “Tiểu Cát, có câu thất bại là mẹ thành công, tớ làm cả chục lần rồi mới được thế này đấy.”
Gắp một viên bỏ vào miệng, biểu tình Cao Tân đột nhiên cứng ngắc. Cát Vi Dân đưa ngay cho cậu cái chén, “Không sao đâu, tớ biết cậu vốn không có khả năng nấu nướng, đừng miễn cưỡng.”
Cao Tân thản nhiên đáp, “Ừ, còn đến một năm rưỡi lận, cũng đủ để học được một món. Chờ đến lúc sống chung rồi, tớ nấu cho cậu ăn.”
Cát Vi Dân không nói gì, cúi đầu gắp từng viên từng viên bỏ vào miệng.
Ngày đó hoa đỗ quyên nở rội khắp núi rừng quanh trường, Cát Vi Dân cuối cùng cũng thấy chiếc chìa khóa còn lại trong truyền thuyết. Giống nhau là sợi dây bạc thật to, kiểu dáng đơn giản, chỉ khác ở chiếc chìa khóa, của Cao Tân là hình một cái mũi tên nhỏ màu bạc. Cao Tân lấy chiếc chìa khóa của Cát Vi Dân, giữa hình hai trái tim có một lỗ nhỏ hình tròn, vừa khớp với mũi tên kia, tạo thành hình mũi tên xuyên qua hai trái tim. Cát Vi Dân vừa làm mẫu vừa nói. “Cậu xem, cái của tớ có thể đưa vào chỗ này của cậu, cho nên đúng là một đôi nè.”
Mặt Cát Vi Dân phừng một phát đỏ rực, nắm tay hung tợn vung tới – “Ai ui, Tiểu Cát, sao cậu lại đánh tớ… A, ui da… Cha mẹ ơi…” Trừ chuyện này ra thì cũng không có kỉ niệm đặc biệt nào. Cao Tân vẫn như trước bận rộn đi làm thêm, Cát Vi Dân vẫn như trước chăm chỉ học hành, hai người như trước cùng nhau ăn cơm, nằm bên nhau sau sườn núi đùa giỡn, đêm khuya đường vắng nắm tay nhau cùng đi, trong rừng cây vắng lặng ôm hôn, ở giường lớn trong khách sạn tìm kiếm cơ thể nhau. Những chuyện bình thường chẳng để lại kỉ niệm sâu sắc, tựa như những đôi yêu nhau khác khi bên nhau, tựa như bọt nước màu mật.
Tháng ngày chậm chạp hờ hững cuối cùng cũng đã trôi tới mùa hè cuối cùng, kì thi cuối kì tháng kết thúc, tiếp đó chính là năm học cuối của đời sinh viên.
Ở trường của Cát Vi Dân, chương trình học lí thuyết đã kết thúc vào năm hai, từ nghỉ hè bắt đầu bước vào kì thực tập. Chỗ thực tập hầu hết là nhà xưởng, căn cứ theo thành tích học tập hai năm đầu mà sinh viên được phân tới những chỗ khác nhau, thực tập trong vòng nửa năm. Sinh viên nào có biểu hiện tốt trong thời gian này thì sau đó có thể được vào làm việc chính thức tại đó. Vì vậy, một năm cuối cùng này thật ra là quan trọng nhất đối với sinh viên.
Cao Tân và Cát Vi Dân bị phân tới hai nhà xưởng khác nhau, của Cao Tân ở thành đông, Cát Vi Dân lại ở thành tây, cách nhau đến hai mươi mấy tiếng xe bus. Trước kì thực tập, Cao Tân lo lắng mà lôi kéo Lâm Kính Tổ, được phân đến cùng chỗ làm với Cát Vi Dân, “Giúp tớ trông nom Cát Vi Dân một chút nhé, tính tình cậu ấy từ nhỏ được nuông chiều, lại không thích được người ta giúp đỡ, trong nhóm cậu là người đáng tin nhất, cậu ráng cố gắng giúp đỡ cậu ấy một chút nhé.”
Cát Vi Dân đá một cước lên lưng cậu. “Cần trông nom chính là cậu á! Nói chuyện hay làm việc cũng phải nhìn xung quanh một chút, đừng có làm theo ý mình không, nghe chưa?”
Cũng chẳng biết Lâm Kính Tổ đang nghĩ gì, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ khiến người ta nổi da gà trong ngày hè nóng bức.
—
Trời ơi người ta không cách nào tưởng tượng ra cái dây chuyền hết á ;___;
~~~~