Tháng Năm Ngọt Ngào

chương 72

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cát lão gia thật sự là muốn ôm chắt quá rồi, nhìn mấy đứa nhỏ của chị họ Cát Vi Dân, ngay cả người chị họ lớn hơn Cát Vi Dân tuổi trước giờ vẫn luôn một mình cũng mới vừa đính hôn, thế mà đứa con trai đích tôn của cả dòng họ này lại chẳng có động tĩnh gì, Cát lão gia đương nhiên là nôn nóng. Thế là ông cụ bắt đầu gióng trống khua chiêng tự mình tìm cháu dâu tương lai.

Cát Vi Dân vừa vào xí nghiệp được nửa năm đã được thăng chức, điều lên văn phòng, tiền đồ xán lạn, hơn nữa diện mạo lại thanh tú hơn thiếu nữ, thế nên tin tức vừa lan đi đã được nhiệt tình hưởng ứng. Cát Vi Dân biết chuyện cũng không nói gì, nhận hình chụp của một đống cô, kèm theo thông tin gia thế công việc từ Cát lão gia cha Cát mẹ Cát, ngoan ngoãn đi xem mắt.

Ngay từ đầu Cát Vi Dân thật tình muốn tìm một người để bầu bạn xây dựng cuộc sống bền vững, vừa giải tỏa nỗi lo của người nhà, mà chính bản thân cậu cũng muốn yên bề gia thất, cưới một người vợ hiền sinh một đứa con nghịch ngợm, một gia đình hạnh phúc chẳng phải chỉ cần như thế thôi sao?

Nhưng sau năm sáu lần liền đi xem mắt đều không có kết quả, Cát Vi Dân cũng không còn hứng khởi. Trên cơ bản mặc dù đối tượng xem mắt rất vừa ý, nhưng cậu vốn tính tình lãnh đạm, gặp mặt vài lần vẫn không có tiến triển. Cát Vi Dân thật sự không làm được. Mỗi cô gái mỗi lần đi xem mắt là thật lòng muốn tìm một người yêu mình để bên nhau trọn đời, mà bản thân mình lại không thể thực hiện được điều đó. Để một người ôm mơ mộng cùng mình đến đầu bạc răng long sau đó lại bỏ họ đi, Cát Vi Dân biết đó là chuyện tàn nhẫn đến nhường nào. Cậu không muốn tổn thương bất kì ai. Cho nên lúc này, khi trong lòng cậu vẫn còn bị người kia ngang ngược chiếm đóng, cậu vẫn là nên ở một mình.

Cát lão gia ở nhà thở dài thở ngắn.

“Vi Dân à, mấy cô gái đó ta thấy cô nào cũng tốt, sao con nhìn cũng không chịu nhìn một cái, mắt nhìn người của ông cũng không tệ mà!”

Rốt cuộc vẫn là hiểu con không ai bằng mẹ, mẹ Cát nhân lúc Cát lão gia không để ý, lén lút kéo Cát Vi Dân sang một bên hỏi.

“Vi Dân, con nói thật cho mẹ, có phải trong lòng con đã có người rồi không?”

Hai tay Cát Vi Dân giấu sau lưng siết chặt, lại buông ra.

“Không có mà. Con chỉ nghĩ là không nhất thiết phải kết hôn, ở một mình cũng rất tốt.”

“Thằng nhóc này, nói bậy cái gì?”

Chuyện xem mắt đến năm thứ hai ngày càng tệ hơn, không chỉ bảy người bác mà mấy bác gái trong tiểu khu cũng bắt đầu nhiệt tình mai mối giới thiệu, Cát Vi Dân không chịu nổi phiền nhiễu, dứt khoát dọn ra ngoài ở. Đối mặt với sự hoài nghi của người nhà, Cát Vi Dân lần nào cũng chỉ đáp bằng một câu.

“Ba, mẹ, ông nội, không có chuyện gì, con chỉ là chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, ở một mình vẫn tốt hơn.”

Cha Cát mẹ Cát lẫn Cát lão gia lúc đầu còn khuyên bảo cậu, mãi vẫn không lay chuyển được, có ai tới mai mối cũng đành cự tuyệt, nói chuyện này cũng không gấp, vẫn là để mặc cho duyên phận vậy, dần dần cũng không còn ai đến giới thiệu. Cát Vi Dân thì một thân một mình ở riêng, đôi khi về nhà giúp cha mẹ chút việc nhà, mới hai mươi bốn tuổi mà giống như đã bốn mươi hai tuổi.

Ngày đó là họp lớp cấp III lần thứ , vì để tiện cho vài người đi học cao học ở nước ngoài nên cố ý chọn cuối năm, trước lễ Giáng Sinh. Cát Vi Dân buổi chiều vừa cùng giám đốc xưởng tiếp một đoàn khách xong là vội vàng chạy đến, mặc tây trang thắt cà vạt nghiêm chỉnh, tóc cũng chải cẩn thận, một bộ đĩnh đạc đường hoàng, khiến không ít bạn học khoa trương hô to gọi nhỏ, tên nhóc đẹp mã tính tình khó chịu ngày đó từ lúc nào lại biến thành thế này rồi!

Mọi người vây xem thỏa mãn rồi mới bắt đầu hỏi chuyện, cũng chỉ đơn giản là cậu học ở đâu giờ đang làm gì, chuyện năm đó mọi người làm vỡ cửa sổ thủy tiinh này nọ, ngay lúc đang tán chuyện đến hứng khởi, Cát Vi Dân cảm thấy bả vai bị vỗ mạnh một cái, vừa xoay đầu, liền nhìn thấy một gương mặt vừa quen thuộc lại có phần xa lạ.

“Tiểu Cát, thật là cậu rồi! Tớ lúc nãy nghe mấy đứa kia nói còn không tin được!”

Cát Vi Dân thấy cậu ta, liền ngẩn người.

~~~~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio