Tháng Năm Ngọt Ngào

chương 99: phiên ngoại 2: trung thu năm ấy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cát Vi Dân từ sáng đã bắt đầu dọn dẹp phòng ốc. Chấn thương trên người Cao Tân đã gần như khỏi hẳn, mấy ngày nữa là đến ngày tháo nẹp, Cát lão gia lên tiếng, nếu có thể ở nhà thì cứ nên ở yên trong nhà, không thể để ngay giờ phút này còn xảy ra vấn đề gì nữa, thế là kế hoạch Cát Vi Dân và Cao Tân cùng về Cát gia ăn trung thu bị hủy bỏ, ngược lại cả nhà Cát gia sẽ qua chỗ hai người ăn trung thu.

Cao Tân còn hồi hộp hơn cả Cát Vi Dân, vung tiền mua cả một thùng đồ trang trí. Không thể không nói Cao Tân những lúc chưa lên cơn động kinh thì vẫn là còn có chút phẩm vị, trong phòng khách nho nhỏ treo bức tranh Hằng Nga bằng trúc, bốn góc là đèn g đỏ bằng vải thật to, ở trên bàn còn đặt vài chiếc đèn bát giác cung đình thanh nhã lại tinh xảo, thật sự rất có không khí ngày trung thu. Đáng tiếc người này trong đầu có một chỗ bị động kinh, Cát Vi Dân nhìn dưới đáy thùng là chiếc đèn g đồ chơi siêu nhân Gao còn có thể phát ra tiếng nhạc, khóe miệng run rẩy một chút, cuối cùng không chút lưu tình mà nhét nó xuống dưới sofa.

Cả nhà Cát gia buổi chiều thì tới nơi, mẹ Cát vừa vào cửa liền đi thẳng xuống bếp, đem bốn người đàn ông bao gồm cả Cát Vi Dân đuổi ra phòng khách.

“Đừng để tôi thêm phiền, đều ra ngoài cả đi.:

Cát Vi Dân bị bắt gánh vác cương vị chủ nhà, ngồi thừ trong phòng khách cũng không biết phải làm gì, nhưng thật ra Cao Tân lại rất ra dáng chủ nhà, mời cha Cát ngồi xem tivi, rồi lại đỡ Cát lão gia ra ban công chơi đánh cờ, lâu lâu còn chạy vào bếp ân cần hỏi.

“Mẹ, mẹ có khát không, con rót cho mẹ ly trà nhé.”

Rồi thì chạy lên phòng khách chỉnh chỉnh quạt một chút.

“Ba, vậy có lạnh lắm không?”

Cuối cùng lại vui vẻ chạy ra ban công, “Ông nội, hai ta lại tiếp tục đi, lúc nãy ông đi ở đây a, không được hối hận.”

Đồng thời còn không quên quan tâm Cát Vi Dân.

“Tiểu Cát, cậu về phòng nghỉ ngơi chút đi, ở đây có tớ là được.”

Lại quay sang giải thích với mọi người, “Hôm qua cậu ấy phải tăng ca, sáng nay lại dọn dẹp phòng, còn chăm sóc cho con, chắc là mệt lắm rồi.”

Người nhà Cát gia đau lòng bảo bối nhà mình mà hối cậu nhanh về phòng nghỉ. Cát Vi Dân nằm trên giường nhìn trần nhà chớp chớp mắt, sao có cảm giác như mình mới là người bệnh nhỉ?

Bữa cơm vô cùng náo nhiệt, vừa có món ngon lại còn có bánh trung thu, tiệc tùng trò chuyện, lúc người nhà Cát gia rời đi đã là hơn chín giờ. Địa vị Cao Tân trong lòng người nhà Cát gia rõ ràng lại được nâng lên thêm một bậc, lúc Cát Vi Dân tiễn mọi người Cát lão gia còn không tiếc lời khen ngợi.

“Thằng bé kia quả là hiếm thấy.”

Sau đó hai người lại ở bên nhau. Cũng không xuống lầu, một người cầm lon bia đứng ngoài ban công ngắm tranh, nghe tiếng bọn nhỏ dưới lầu cười đùa hi hi ha ha, thỉnh thoảng xen vào tiếng chó sủa vang dội. Cát Vi Dân dùng cùi chỏ chọt chọt Cao Tân.

“Nè, cậu hôm nay thật sự là ra sức lấy lòng mọi người nha.”

Cao Tân thản nhiên trả lời, “Không phải là lấy lòng, mọi người đều là người nhà rất quan trọng, cho nên tớ sẽ đối tốt với họ.”

Mặt Cát Vi Dân lập tức đỏ bừng, có chút không tự nhiên mà ngẩng đầu nhìn vầng trăng vằng vặc trên trời.

“Hừ, vừa mới được làm con nuôi, đã coi mình như người một nhà rồi.”

“Tớ đã sớm xem mình như người trong nhà.”

Cao Tân bỗng nhiên quay đầu, “Tiểu Cát, cậu còn nhớ trung thu hồi năm hai không?”

Khóe miệng Cát Vi Dân cong cong, “Sao lại không nhớ, cậu thắng rất “ngoạn mục” đó thôi.”

Không biết là truyền thống được lưu truyền từ hồi nào, hàng năm vào tết trung thu hội sinh viên sẽ thắp một cây nến trong thùng nước, làm thành một vệt sáng như ánh trăng trên mặt cỏ để tạo không khí. Trường của Cát Vi Dân lại làm lớn hơn nữa, chẳng biết từ lúc nào mà biến thành cuộc thi thùng nước, khoa nào cũng vắt óc nghĩ cách vẽ thêm chút họa tiết lên, có khoa vẽ hình những nhân vật hoạt hình đáng yêu, từ xa nhìn lại sẽ thấy hình chú chim cánh cụt và chú thỏ lung linh, có khoa lại đem ống nước của thùng nước cả ba năm ráp lại thành hình tòa thành. Năm đó tiệc trung thu trong khoa bọn họ hấp dẫn toàn bộ ánh mắt các giáo sư, Cao Tân đem những chai plastic bỏ đi trong kí túc xá gom lại, từ rất xa đã nhìn thấy một cái thùng to cao cỡ nửa người phát ra ánh sáng kì dị, làm cho khoa bọn họ trở nên nổi bật nhất. Chỉ là lúc Cao Tân khiêng thùng về thì không ai vui vẻ cùng tên này đi, quả thật rất dọa người.

“Không phải lần đó, là trung thu kìa.”

“Lần đó là tiệc trung thu mà.”

Cao Tân thở dài, “Tiểu Cát, cậu thật sự không nhớ sao?”

Trung thu năm đó cũng là ngày cuối tuần. Bởi vì không ít bạn cùng phòng về nhà nên tiệc trung thu được dời lên thứ năm. Cao Tân nhớ rõ đêm đó khi mọi người đang thắp đèn khắp nơi, Cát Vi Dân lơ đãng hỏi.

“Nè, trung thu cậu có kế hoạch gì không?”

“Làm thêm thôi, ở nhà hàng. Còn phải tặng bánh cho những khách hàng đã đủ chỉ tiêu, trước đó phải đến nhà hàng chuẩn bị trước nữa.”

“Mẹ cậu lại ra ngoài đi công tác rồi sao?”

“Không phải, chỉ là nhà tớ không ăn trung thu thôi. Nhà cậu chắc hẳn là rất nhộn nhịp nhỉ, cả nhà đông con cháu vậy mà.”

Thiếu niên bên cạnh hơi cúi đầu, ánh lửa chiếu thành ánh đỏ lên một bên gương mặt xinh đẹp, hàng lông mi thật dài lấp lánh, cậu yên lặng một hồi, bỗng nói.

“Bánh trung thu hôm đó, cậu chừa lại một cái.”

Cao Tân không rõ ý, nhưng vẫn gật đầu, “Được.”

Hôm sau trung thu, hai người như thường lệ đến sau sườn núi ăn cơm trưa, Cát Vi Dân bỗng nhiên giơ tay về phía Cao Tân.

“Bánh trung thu.”

Cậu đem chiếc bánh trung thu được gói thật đẹp đưa cho Cát Vi Dân, sau đó trong lòng bàn tay cảm thấy hơi nặng, phát hiện trong tay là một cái bánh trung thu khác, là một góc cắt từ một chiếc bánh trung thu nhân đậu xanh lớn, Cát Vi Dân mở to đôi mắt đen láy nhìn cậu, bên trong còn có ý cười nhấp nháy.

“Cho cậu. Đây là thói quen ở nhà tớ, lúc trước nếu có người trong nhà phải đi công tác đúng ngày này thì sẽ phần lại một góc bánh trung thu, người đó cũng sẽ mang một cái bánh trung thu chỗ đi công tác về, rồi đổi với nhau ăn, cũng giống như là được cùng nhau ăn trung thu vậy.”

Cậu đã hoàn toàn quên mất phản ứng lúc đó của mình thế nào, trong đầu chỉ còn ba chữ “người trong nhà” nhảy nhót. Hí hí hí Tiểu Cát gọi cậu là “người trong nhà” nha… Người trong nhà, hí hí hí.

Cho nên từ rất lâu về trước, cậu và Cát Vi Dân, đã thành người nhà rồi.

Người bên cạnh vẫn đang cắn nĩa ăn bánh trung thu không phục nhìn cậu.

“Nhớ rõ chuyện gì chứ?”

Quả nhiên không nhớ mà. Quên đi, cậu nhớ là được. Hiện tại còn chuyện quan trọng hơn phải làm. Cao Tân sáp tới, cắn lấy cái nĩa trong miệng cậu.

“Không có gì.”

“Này! Đừng có vừa đến trăng tròn là lại động dục, tên sắc lang này… Ưm… Ư… Đừng… Ưm…”

Cậu còn nhớ, trung thu năm ấy, trăng cũng sáng thế này.

~~~~

Dạo này bận tối tăm mặt mũi, cứ tự nhủ bữa nào ráng một chút làm cho xong TNNN luôn, mà cứ về đến nhà là đã hơn h, ngủ bao nhiêu cũng không thấy đủ ORZ Sao làm người lớn lại khổ thế này T____T

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio