Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: DL - Beta: Chi
Sáng sớm, Đậu ma ma tới thu xếp, không tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Không ai gọi, Hàm Sênh tiếp tục cuộn mình trên giường ngủ.
Trạm Trinh tinh lực tràn đầy, nhưng Hàm Sênh thì khác, mỗi lần xong chuyện phải mất ít nhất ba, bốn ngày không đi nổi. Nhưng cho dù không ăn đến miệng, đêm nào Trạm Trinh cũng chiếm chút lời từ phía Hàm Sênh.
Dù thế, lúc nào Trạm Trinh cũng tỏ ra cực kỳ tủi thân.
Hàm Sênh vừa tỉnh, vẫn đang mơ mơ màng màng, chợt cảm thấy như bị côn trùng cắn ở cổ. Hắn yếu ớt đẩy ra, Trạm Trinh ngoan ngoãn lui lại, vuốt tóc hắn, không tiếp tục quấy rầy nữa.
Không biết vì sao, Hàm Sênh bỗng nghĩ đến một con chó lớn hung ác. Rõ ràng có vẻ rất hung dữ, nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời đến không ngờ.
Hàm Sênh ngửa mặt, nhẹ nhàng hôn lên cằm hắn: "Mấy giờ rồi?"
"Vừa qua giờ Mão." Trạm Trinh cọ cằm vào tay Hàm Sênh. Hai mắt Hàm Sênh vẫn nhắm chặt nhưng môi lại hé cười.
Không biết vì lý do gì, hắn rất thích sờ cằm Trạm Trinh. Đường cong nơi đó rất đẹp, mượt mà lại kiên nghị, nối tiếp là yết hầu khiến người ta rung động chẳng rõ lý do.
Hàm Sênh bỗng nhiên động tình, ghé qua hôn Trạm Trinh, đúng như dự kiến bị ôm lại bắt nạt một hồi.
Tự dâng mình đến miệng người kia, Hàm Sênh tùy ý để hắn muốn làm gì thì làm. Một lúc lâu sau, Trạm Trinh kiềm chế ôm Hàm Sênh vào trong ngực, khàn giọng nói: "Ngươi mau khỏe lên đi, thật nhanh vào."
Mau khỏe lên đi, Hàm Sênh thường xuyên nghe thấy câu này. Mỗi lần nghe được, trái tim hắn lại mềm nhũn ê ẩm. Hắn gật đầu, cố đẩy Trạm Trinh, ra vẻ nói: "Khỏe rồi cũng không cho ngươi làm hằng ngày đâu."
"Đâu phải chỉ vì điều này." Trạm Trinh nói: "Cô gia còn muốn dẫn ngươi ra ngoài chơi nữa."
Nhắc tới chuyện ra ngoài đi chơi, Hàm Sênh có tinh thần hẳn.
Vốn đã hứa hẹn xong xuôi, vào tết Nguyên Tiêu, Trạm Trinh sẽ dẫn hắn ra ngoài. Kết quả vì trốn ngâm mình với Hoàng hậu, hắn tự hại chính mình nằm gần nửa tháng.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách Trạm Trinh được.
Hắn phải mau chóng khỏe lên.
Hiện giờ thời tiết đã ấm hơn, bếp lò trong phòng đã được chuyển ra bên ngoài, chỉ để lại một cái to trong phòng. Hàm Sênh ló đầu ra, bảo Nguyệt Hoa mang bộ xiêm y Hoàng hậu chuẩn bị tới. Nào ngờ Trạm Trinh đã xuống giường nhanh hơn một bước, lấy bộ hôm qua chọn đến, nói: "Xuất giá tòng phu, cô gia bảo ngươi mặc cái gì, ngươi phải mặc cái đó."
Hàm Sênh nhắc nhở hắn: "Ta sẽ bảo với Mẫu hậu là ngươi bắt ta mặc như vậy."
"Nói thì cứ nói." Dứt lời, Trạm Trinh ôm hắn xuống, tự tay giúp hắn mặc y phục, cười nói: "Đây là lần đầu tiên cô gia giúp người khác mặc quần áo."
"Thích không?" Hàm Sênh nói: "Nếu thích, sau này mỗi ngày đều để ngươi giúp ta mặc quần áo."
Bọn họ trao nhau một nụ hôn, Trạm Trinh tròng áo ngắn nửa thân trên () lên tay hắn, sợ Hàm Sênh lạnh lại khoác thêm một lớp áo chần bông ngắn tay (), nói: "Bữa tiệc hôm nay cũng không quá long trọng, chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm, ngươi đừng quá khẩn trương."
() Áo ngắn nửa thân trên: 上身的短袄
() Áo chần bông ngắn tay: 夹棉比甲
(Mình không biết tên gọi của chúng trong Hán phục là gì, đại khái là như trong hình)
Đương nhiên là Hàm Sênh chẳng hề khẩn trương, nhưng hắn vẫn mỉm cười, đáp: "Được."
Lần đầu tiên Trạm Trinh mặc quần áo cho người khác, chải chuốt mất nửa ngày, xong xuôi lại kéo Hàm Sênh tới trước bàn trang điểm, nổi hứng chải tóc giúp hắn.
Trạm Trinh muốn sao thì làm vậy, Hàm Sênh ngoan ngoãn nghe theo, chỉ đôi khi da đầu bị kéo đau quá mới oán giận kêu một tiếng.
Vốn Trạm Trinh đã chải đầu cho hắn một cách cực kỳ cẩn thận, nghe Hàm Sênh kêu lại càng chú ý hơn, thận trọng gỡ từng sợi tóc còn hơi man mát, đảm bảo không có cụm tóc rối nào trước khi chải.
Tay nghề nặn chim tuyết của Trạm Trinh rất tinh xảo nhưng kiểu tóc làm ra lại không ổn lắm. Vốn định làm này làm nọ, cuối cùng chỉ vấn tóc Hàm Sênh thành một quả bóng sau đầu. Hắn nhéo quả bóng kia, nhìn vẻ mặt không nhịn được cười của Hàm Sênh trong gương, cũng chẳng cảm thấy mình ngốc nghếch, lại tiếp tục lấy tay vén hết mấy lọn tóc mỏng bên thái dương lên.
Hoàng thất có quy tắc riêng, kiểu vấn tóc của nữ tử phải đảm bảo sự trang trọng và gọn gàng. Điều quan trọng nhất là không thể để tóc thừa ở hai bên đầu, phải để lộ toàn bộ gương mặt, mặt có to cũng không được che.
Tóc Hàm Sênh rất nhiều, không thể vấn chặt. Không biết Trạm Trinh lấy đâu ra một cái trâm ngọc trắng trong thuần khiết, cố định quả bóng kia lại, nhưng tóc vẫn rủ xuống từng lọn dài.
Rõ ràng đã rất đơn giản nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu: "Sao vẫn đẹp vậy nhỉ, hôm nay ngươi đừng trang điểm nữa."
"Đông người như vậy, không nên để mặt mộc, ta sẽ trang điểm nhạt thôi."
Việc này đã vượt qua khả năng hiểu biết của Trạm Trinh, hằn đành nhường Nguyệt Hoa lên sân khấu, còn mình thì đứng một bên vuốt cằm nhìn, vừa đăm chiêu suy nghĩ, vừa quan sát động tác của Nguyệt Hoa. Một lúc sau, hắn đã nóng lòng muốn thử: "Để ta, ta biết làm thế nào rồi."
Trạm Trinh cầm hộp son môi, đầu ngón tay điểm nhẹ, chăm chú tô lên đôi môi của người đang ngồi trước gương. Hàm Sênh mím môi nhịn cười, nào ngờ đúng lúc đó, ngón tay đối phương lại cử động, khiến son lem ra khóe miệng. Hắn không nhìn nổi nữa, đẩy Trạm Trinh ra: "Được rồi, đừng quậy nữa, nhanh tới quân doanh đi."
"Màu son này rực rỡ quá, nên nhạt đi một chút."
"Đã biết." Hàm Sênh tức giận: "Ta sẽ tự đổi."
Chỉ là gặp mặt vài nữ nhân thôi, thế mà người kia cứ cằn nhằn mãi, đến vàng bạc cũng không cho mang.
Nguyệt Hoa buồn cười: "Tính tình điện hạ quả thật y như trẻ con."
Cũng rất giống một chú chó nhỏ lén lút giấu đồ ăn vì sợ người khác cướp mất.
Từ trước đến nay, Trạm Nhân vẫn luôn thích những chỗ náo nhiệt, chỉ là nàng không thích ăn diện. Hôm nay thì khác, là dịp đặc biệt, nàng phải mặc bộ xiêm y lộng lẫy mà Hoàng hậu chọn, lại đeo thêm trang sức quý giá, thật chẳng khác gì cái giá treo hồ lô đường, chỉ khác là trên người nàng không phải hồ lô, mà là vàng bạc châu báu thôi.
Trạm Nhân cảm thấy không thoải mái chút nào: "Ta đâu có đến để làm trắc phi, cần gì phải tranh giành sự nổi bật với tẩu tẩu."
"Chỉ bằng ngươi ấy hả?" Hoàng hậu nói: "Có trát thêm mười tấn vàng lên mặt cũng nổi bật hơn nàng được đâu."
Trạm Nhân vô cùng buồn bực.
Lúc không nói gì, Trạm Nhân có vài phần ra dáng Công chúa. Hoàng hậu thấy vậy liền nói: "Hôm nay ngươi chỉ được phép nói nhiều nhất năm mươi câu, tự đếm, nói quá một câu, trở về cấm túc một ngày."
Ngay lập tức, đầu Trạm Nhân như sắp nổ tung: "Mẫu hậu..."
"Bắt đầu tính từ bây giờ."
"..."
Xe liễn của Hoàng hậu vô cùng đồ sộ, ước chừng phải hơn người khác vài lần. Khi tới nơi, phủ Thái tử mới chỉ có một người, không ai khác chính là Thanh Dung.
Nàng trang điểm rực rỡ nhưng quần áo lại nhạt màu, hai thứ tôn nhau, khiến nàng càng thêm xinh đẹp. Hai mắt Trạm Nhân sáng rực lên, định bước tới khen vài câu, nhưng nghĩ đến việc mình chỉ còn được nói bốn mươi chín câu, không thể phung phí nên đành nhịn lại.
Nàng không khen, vẫn sẽ có người khác khen. Chẳng bao lâu sau, một đám oanh oanh yến yến lần lượt kéo đến. Các nàng đều biết Thanh Dung là người bên cạnh Thái hậu, đương nhiên sẽ vội tới nịnh bợ.
Trạm Nhân ngứa mồm, cũng muốn nói chuyện với các nàng. Nhưng khi nghĩ đến số lượng câu nói được cho phép, nàng lại cảm thấy nói gì cũng lãng phí.
Có mấy người tới gần muốn tạo quan hệ, nhưng dù họ nói gì, Trạm Nhân cũng chỉ gật đầu. Dần dần, tất cả đều cho rằng nàng là Công chúa, thân phận cao nên khinh thường, không muốn nói chuyện với người khác. Bọn họ tự cảm thấy xấu hổ, rồi chuyển hướng chạy về phía Thanh Dung.
Thanh Dung nói chuyện rất từ tốn, dù cánh tay thương tật bị người khác chú ý, nàng ta vẫn không hề biến sắc. Có người nói: "Nghe nói là vì cứu Công chúa Trạm Nhân, Thanh Dung đúng là quên mình vì người khác."
Thanh Dung nửa thật nửa giả đáp lại: "Thật ra là do ta chọc giận Tần Dịch."
"Tính tình ngươi như vậy, có thể làm ra chuyện gì chọc giận Tần Dịch được chứ?"
Lại có người liếc mắt về phía Trạm Nhân đang vô cùng đoan trang, nói: "Nhưng Công chúa Trạm Nhân cũng không giống kiểu người sẽ chọc giận Tần Dịch."
"Nghe nói trước kia nàng không như thế đâu..."
Thanh Dung đảo mắt, nói: "Trước kia A Nhân cực kỳ hoạt bát, không biết tại sao hôm nay lại lạnh lùng như vậy?"
Một cô nương con nhà quyền quý tủi thân nói: "Chắc là cảm thấy chúng ta không xứng với thân phận của nàng."
"Cả Thái tử phi nữa, đây chẳng phải là nhà của nàng sao, vậy mà mãi vẫn chưa thấy nàng xuất hiện?"
Hoàng hậu lên tiếng, cũng tỏ vẻ nghi vấn: "Sức khỏe của Thái tử phi không tốt, vẫn đang chuẩn bị. Chẳng phải Bổn cung đã tới rồi sao? Chẳng lẽ thân phận của Bổn cung còn không xứng để đón tiếp các ngươi?"
Những người liên can rối rít xin lỗi, tỏ vẻ mình không có ý này.
Các vị phu nhân sôi nổi chỉ con gái mình cho Hoàng hậu xem. Có người đảo mắt về phía Thanh Dung, lại nhìn thoáng qua Trạm Nhân đang lẻ loi, cười nói: "Nhìn đứa nhỏ kia xem, như là thấy chúng ta ngày trước vậy."
Các nàng bắt đầu thổn thức than thở, nhớ về chuyện xưa.
Trạm Nhân ngồi một mình trên băng ghế dưới tán cây mai. Người khác không biết nhưng nàng lại hiểu rất rõ, trước đó Mẫu hậu đã phái người tới cản đường, không cho tẩu tử đi ra sớm, phải đợi đám người kia tranh tài khoe sắc xong xuôi rồi mới đến trấn áp cục diện.
Trạm Nhân rầu rĩ nhéo đóa hoa, bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một người, là Thanh Dung, nàng cười, hỏi: "Hoàng hậu không cho ngươi nói à?"
Trạm Nhân như nhìn thấy tri âm, ra sức gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Không hẳn là cấm ngôn, nàng vẫn còn tận bốn mươi chín câu chưa nói.
"Ta ở cùng ngươi vậy." Thanh Dung nói: "Xem ra hôm nay Thái tử phi lại định chơi trội rồi."
Trạm Nhân phấn khích gật đầu.
Thanh Dung lườm nàng, nói: "Hôm nay có phải ta mặc đồ hơi nhạt quá không?"
Trạm Nhân lắc đầu, dựng thẳng ngón tay cái với nàng.
Thanh Dung hiểu cô nương háo sắc này đang khen mình đẹp, không nhịn được nở nụ cười.
Vì sự xuất hiện của nàng, những người khác đều đi tới đây, Thanh Dung thấy thế bèn nói: "Dù vậy, nếu so với Thái tử phi, ta vẫn là không bằng."
"Thái tử phi tới!"
Phía sau vang lên tiếng thông báo, mọi người nhao nhao quay đầu lại, Trạm Nhân thông minh hơn, nhảy dựng lên.
Thanh Dung quay đầu, bên cạnh có quá nhiều người, che mất tầm mắt của nàng. Chờ một lát, xung quanh vẫn không có động tĩnh gì, nàng thuận miệng kéo lại sự chú ý của mọi người, nói: "Chẳng phải ta đã nói sao, nàng thật sự là quốc sắc thiên hương..."
Nàng nghĩ, ít nhất sẽ có người tiếp lời kiểu: hai người các ngươi là hai phong cách hoàn toàn khác biệt. Thanh Dung tin chắc là như vậy.
Như thế, nàng sẽ đứng ngang hàng với Hàm Sênh.
Trạm Nhân nghẹn từ nãy đến giờ rốt cục cũng nói thành câu: "Đâu chỉ không bằng, ngay cả một phần trăm của nàng, ngươi cũng không so được."
Mấy người xung quanh nghe thấy lời này đều cảm thấy xấu hổ thay Thanh Dung. Nhưng lúc này, các nàng thật sự không thể phản bác.
Thanh Dung đứng bật dậy.
Hàm Sênh đã bước xuống hành lang dài, kiểu trang điểm hay quần áo của hắn đều rất nhạt nhưng vẫn vô cùng bắt mắt. Dù Hàm Sênh có khoác lên người bộ xiêm y nhẹ nhàng như vậy thì vẻ đẹp của hắn vẫn đủ khiến mọi người điêu đứng.
Làn váy gợn lên như sóng theo từng cử động, tóc dài đung đưa nhè nhẹ, gọn gàng mà trang nhã. Hắn mỉm cười khiến người khác không cảm thấy quá mức xa cách nhưng cũng không tạo cảm giác gần gũi.
Cho dù chân thành tới gần, trò chuyện bằng giọng điệu thật dịu dàng, người đối diện sẽ vẫn cảm thấy hắn giống hệt một đóa hoa lạnh lùng thanh cao, khó mà với được.
"Trang điểm nhẹ nhàng vẫn đẹp." Trạm Nhân lên tiếng: "Tẩu tẩu ta hoàn toàn xứng đáng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ."
Hàm Sênh không quá hiểu tính so đo hơn thua của nữ tử. Hắn là người cuối cùng tới đây nên cảm thấy hơi áy náy, đi đến bên Hoàng hậu, nhẹ giọng xin lỗi: "Hôm qua uống thuốc có tác dụng buồn ngủ nên nhi thần tới trễ."
Giang phu nhân khởi xướng, lắc đầu tỏ vẻ không sao: "Ta còn cho rằng Hồi tướng quân nói quá nữa cơ..."
Khâu phu nhân cũng nói: "Ta cũng cho rằng Thừa tướng..."
Phu nhân Tề thái sư nói: "Ai! Cái kia lão già kia, hắn chỉ chết vì sĩ diện thôi, tất cả mọi người đều khen đẹp, mà hắn lại bảo cũng bình thường thôi!"
Hoàng hậu vui lòng, cười tủm tỉm nói: "Tốt rồi, đều ngồi xuống đi."
Ở đây bày tiệc di động. Chén đĩa đựng đồ ăn được đặt trên mặt nước, trôi lững lờ, trong nước còn rắc cánh hoa mai. Có lẽ sợ đồ ăn bị lạnh, nước còn luôn được đun nóng, không biết là bằng cơ quan gì. Hơi nước bốc lên, có người ngắm nhìn Hàm Sênh qua màn hơi nước, bỗng cảm thấy nơi này hệt như tiên cảnh.
Dựa theo thân phận, Trạm Nhân vui vẻ ngồi xuống cạnh Hàm Sênh, bên còn lại là Thanh Dung. Nàng ta nhìn gương mặt trang điểm nhẹ nhàng của Hàm Sênh, vừa không thể phủ nhận vẻ đẹp của hắn, lại không thể chấp nhận chuyện hắn và mình đụng màu trang phục. Thanh Dung đưa tay lấy đồ, bỗng nghe Trạm Nhân ở bên cạnh nói một câu không đầu không đuôi: "A, hôm nay Thanh Dung và tẩu tẩu mặc trang phục giống nhau này? Hai người các ngươi tâm ý tương thông sao?"
Mặt Thanh Dung đột nhiên trở nên xanh như màu váy.
Hoàng hậu liếc Hàm Sênh, nhận ra hắn không mặc đồ mình chọn, nhưng may mắn thế nào Trạm Nhân lại nói ra câu đó, cũng coi như thoải mái.
Cho dù nha đầu Trạm Nhân kia không hề phát hiện mình vừa bị cô lập.
Thanh Dung hít một hơi, cười nói với Trạm Nhân: "Không phải ban nãy ngươi nói ngươi đang bị Hoàng hậu cấm ngôn sao?"
Hai mắt Trạm Nhân chỉ hận không thể dính trên người Hàm Sênh, không để ý tới Thanh Dung. Trái lại, Hàm Sênh có phần ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi Trạm Nhân: "Sao lại chọc giận Mẫu hậu rồi?"
Giọng điệu của hắn dịu dàng như huynh trưởng nuông chiều muội muội của mình, khiến Trạm Nhân mừng không tả nổi: "Không phải, Mẫu hậu bảo ta chỉ được nói năm mươi câu, ta không muốn lãng phí, nên mới không nói chuyện cùng người khác."
Nàng lấy lòng Hàm Sênh: "Ta muốn dùng tất cả để nói chuyện với tẩu tẩu."
"..."
Mọi người đều cảm thấy nhục nhã, nhưng nhìn Thanh Dung im ắng đến lạ, bầu không khí lập tức sôi nổi bình thường trở lại.
Trên nóc nhà, Trạm Trinh nằm đó, vẻ mặt không thay đổi.
Phải cách ly Trạm Nhân, lửa xém đến lông mày rồi.