Edit: Mimi - Beta: Chi
Một tháng cứ thế trôi qua, cuối cùng Trạm Trinh cũng hiểu, không phải đứa nhỏ trong bụng đến để giày vò Hàm Sênh, mà là để tra tấn hắn.
Chỉ cần hắn xuống bếp, Hàm Sênh sẽ ăn uống ngon lành. Ngược lại, tất cả những món hắn không nấu Hàm Sênh đều nôn ra sạch sẽ.
Mấy ngày gần đây, trong Thượng kinh bắt đầu lan truyền hiệu quả của buổi lễ cầu phúc dạo trước. Nghe nói xế chiều hôm đó, miền Bắc Đại Tấn đã đổ mưa. Hai năm hạn hán kéo dài, thế mà mưa lại trút xuống đúng ngày hôm ấy, đây đích thực là một tin quan trọng đối với toàn bộ người dân Tấn quốc.
Vì đường xá xa xôi nên giờ tin này mới tới được Thượng kinh.
Niềm vui bất ngờ chợt đến kết hợp với việc kén cá chọn canh từ khi còn trong bụng mẹ của nhóc quỷ kia, Tấn đế càng cảm thấy kỳ lạ, cũng càng khẳng định nó là một tiểu thần tiên. Hắn chỉ ước có thể nhảy đến ngày đứa nhỏ chào đời, bế nó trên tay để nhìn thật rõ.
Chuyện Thái tử phi là thần tiên hạ phàm coi như đã được chứng minh, thậm chí còn có dân chúng lén lút treo tranh vẽ Hàm Sênh trong nhà, cuối cùng bị thuộc hạ của Trạm Trinh tịch thu.
"Còn có việc này?" Nghe tin, Hoàng hậu cảm thấy rất lạ lùng, cố tình đi nói với Tấn đế. Tấn đế cũng giật mình. Hắn vỗ bàn, trầm ngâm nói: "Ngươi nói xem, Hàm Sênh này có phải là một kỳ tích không?"
"Thần tích." Hoàng hậu cắn hạt dưa, đáp: "Nói chung là không giống tai họa, ngược lại còn như mang theo phúc khí nữa."
"Ngươi cũng có thể nhìn ra?"
"Đương nhiên rồi." Hoàng hậu nói: "Lão thiên gia cho nàng diện mạo kiều diễm như thế, chẳng phải là đang nhắc nhở mọi người phải cưng chiều nàng nhiều hơn đó sao?"
"... Cũng có lý." Tấn đế suy nghĩ trong chốc lát, xoa tay, bảo: "Chẳng biết bao giờ ta mới được ôm tiểu tôn tử, thật là suốt ruột."
"Ta cũng muốn bế, nhưng vấn đề này không nằm trong tay của hai chúng ta. Hơn nữa, về sau nhất định đứa nhỏ sẽ được nuôi trong phủ Thái tử, ngươi là Bệ hạ, đâu thể tới đó mỗi ngày."
"Việc này thì dễ, đón đứa bé vào cung là được."
"Ngươi định cướp cháu ngay trước mặt con mình à?" Hoàng hậu nhìn hắn, nói: "Có thích hợp không? Người ta một nhà ba người đầm ấm, Bệ hạ ngươi cũng phải tránh sang một bên, đứa bé phải ở bên phụ mẫu của mình."
"Vậy... vậy Trẫm sẽ thường xuyên gọi nó vào cung chơi." Dứt lời, Tấn đế ghé lại gần Hoàng hậu, thì thầm: "Ngươi nói xem, Hàm Sênh là nam, vậy hắn..."
Chưa nói hết câu, sắc mặt Tấn đế đột nhiên chuyển lạnh: "Ngươi làm gì vậy?"
"Ta nhổ vỏ hạt dưa." Hoàng hậu đáp: "Hạt dưa này vỏ mỏng quá, dính hết lên môi rồi, không phun mạnh là không đi, phù, phù!"
Vì cơ thể Hàm Sênh khác biệt nên Trạm Trinh rất để ý đến chuyện hắn sẽ sinh nở thế nào. Kết quả, Thích Tư Nhạc cho hay: không hề có tiến triển.
Lạ ở một chỗ, Hàm Sênh mang thai nhưng cũng không thay đổi quá nhiều, ngoài việc ham ăn ham ngủ và dễ mệt ra, hắn cũng chẳng tăng được mấy cân.
Thời gian nhanh chóng đặt chân lên tháng sáu. Sau khi biết tin Hàm Sênh mang thai, hoàng thất Nam Lương trải qua một trận đấu tranh tâm lý vô cùng kịch liệt. Cuối cùng, bọn họ quyết định phái người vận chuyển thật nhiều hoa quả tới Thượng kinh, còn cố ý ướp đá để đến nơi, trái cây vẫn còn tươi mới. Tình trạng ốm nghén của Hàm Sênh đã giảm đi nhiều. Lúc nhận được trái cây, hắn vui mừng ra mặt, quay sang nói với Trạm Trinh: "Đều là những loại quả ta thích, nhất định là Mẫu hậu tự tay chuẩn bị."
Hắn vội vàng lấy hoa quả trong hòm băng ra, vừa định ăn thì bị Trạm Trinh ngăn cản: "Để cho nguội bớt đã, ngươi không thể ăn lạnh được."
Hàm Sênh háu đói, chỉ nhìn đã muốn ăn, nhưng nghĩ đến sức khỏe bản thân, hắn đành nhịn xuống. Trạm Trinh buồn cười, nói: "Thích Tư Nhạc vẫn chưa biết phải làm sao, cô gia định phái người đi tìm Linh Khâu. Hắn từng đoán mệnh cho ngươi, chắc chắn sẽ có cách."
"Không quan trọng, lúc cần sư phụ sẽ tự xuất hiện thôi." Hàm Sênh vẫn nhìn chùm vải trong hòm giữ lạnh bằng đôi mắt sáng lấp lánh. Trạm Trinh vươn tay cầm một quả lên ủ cho bớt lạnh, bảo: "Trong cung có mấy cây vải chưa chín, chờ chín ta sẽ hái hết xuống cho ngươi ăn."
"Loại vải này rất ngọt, trước kia ta ăn được rất nhiều, từ lúc tới đây tự nhiên lại phải nhịn."
"Trái cây phương Bắc chúng ta phong phú thế, dưa hấu, táo đỏ, mật đào... còn không đủ cho ngươi ăn?"
"Ngươi biết cái gì, ta thích ăn vải."
"Thích Tư Nhạc bảo thứ này quá nhiều đường, hiện giờ ngươi không thể ăn nhiều." Trạm Trinh đổ nước ấm vào khăn, sau đó bọc quanh quả vải, nghiêm túc nói: "Sao ngươi không để ý đến sức khỏe của mình chút nào vậy? Ngươi đang mang thai, cũng đâu thể mổ phanh ra để lấy con?"
Hàm Sênh cau mày, vội nói: "Ngươi cẩn thận nóng quá hỏng vải."
Trạm Trinh tức giận lấy vải ra, lột vỏ, bỏ vào miệng hắn: "Có lạnh không?"
"Không." Hàm Sênh nói dối, nhả hạt ra còn đòi thêm: "Ăn nữa."
"Ngươi có biết cách liên lạc với Linh Khâu không?"
"Liên lạc với hắn làm gì, tóm lại ta đã vượt qua tai kiếp năm mười tám tuổi rồi, về sau cứ thoải mái chờ con cháu đầy đàn là được."
Trạm Trinh bỗng trở nên cảnh giác: "Hắn cũng phán ngươi con cháu đầy đàn?"
"Ừ." Không được ăn vải, Hàm Sênh đành gặm táo cho đỡ thèm, nói: "Tóm lại ta chắc chắn sẽ không sao."
"Con cháu đầy đàn... tức là đây là đứa con đầu tiên của chúng ta?" Trạm Trinh đen mặt: "Ngươi còn sinh nữa à?"
Hàm Sênh nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu: "Mấu chốt của vấn đề này chẳng phải nằm ở phía ngươi sao? Ngươi không chạm vào ta, ta sinh được chắc?"
"Phu thê sao có thể không làm chuyện đó?"
"Vậy ngươi còn kích động cái gì?"
"Thế hóa ra là bảo ta không làm hoặc làm và chấp nhận có thai lần nữa à? Chưa nói đến việc ta phải cắn răng nhẫn nhịn mấy tháng trời, bản thân ngươi không thấy quá vất vả sao?"
Hàm Sênh đặt môi lên quả táo, chậm rãi cắn một miếng, vẻ mặt bỗng trở nên quyết đoán: "Chờ sinh đứa nhỏ ra, ta sẽ bảo Thích Tư Nhạc phối ít thuốc, thử xem có thể tránh thai không."
Lúc này Trạm Trinh mới hài lòng, lại nói: "Để ta hỏi xem hắn có thuốc gì cho ta uống không, ngươi quá yếu, uống thuốc linh tinh lại ảnh hưởng thêm."
"Đa tạ tướng công." Hàm Sênh cảm thấy lòng đầy mật ngọt.
Giờ hắn đã bước sang tuổi mười tám rồi, tai kiếp chắc chắn đã không còn nữa, cứ thoải mái chờ sinh con thôi.
Hôm nay thời tiết không tồi, phủ Thái tử bỗng nhiên có khách. Trạm Trinh đi vắng, Hàm Sênh liền ra mặt tiếp đãi. Vừa đi tới phòng khách, hắn đã thấy một bóng người cao ráo với sống lưng thẳng tắp. Người nọ mặc trường bào màu trắng, đội chiếc mũ nhỏ mà các đạo sĩ hay dùng. Hàm Sênh đột nhiên dừng bước, sửng sốt không thôi.
Người nọ nghe thấy tiếng động thì xoay người lại, mỉm cười: "Tiểu Sênh Nhi?"
Thực ra Hàm Sênh cũng chưa tiếp xúc nhiều với Linh Khâu, nhưng lần gặp nào cũng để lại ấn tượng rất sâu. Đối phương đã cứu hắn rất nhiều lần, gọi là phụ mẫu tái sinh chỉ e cũng không đủ. Đó cũng là lý do hắn luôn cảm thấy thân thuộc với Linh Khâu.
Người nọ xuất hiện quá đột ngột, Hàm Sênh ngay lập tức rơi vào ngẩn ngơ. Hắn tiến lên vài bước, đỏ mắt gọi: "Sư... sư phụ."
"Nhiều năm không gặp lại sinh tật nói lắp rồi à?"
Hàm Sênh nở nụ cười, lau nước mắt, nói: "Vì gặp ngài nên quá kích động."
Linh Khâu tóc bạc da hồng, toàn thân tỏa ra hơi thở tiên phong đạo cốt. Hắn gác phất trần lên cánh tay, đỡ Hàm Sênh ngồi xuống trước bàn, cười bảo: "Vẫn khéo ăn khéo nói như vậy."
"Có phải tin đồn lan khắp Thượng kinh lúc trước là ngài truyền ra không?" Hàm Sênh ổn định lại cảm xúc, không khách sáo nữa mà vội hỏi ra nỗi băn khoăn trong lòng. Hắn biết Linh Khâu thoắt ẩn thoắt hiện như thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, hôm nay không hỏi, có khi ngày mai đã không còn gặp nữa, nên đương nhiên hắn phải kiệm chữ như vàng.
Linh Khâu nghe xong cười đáp: "Ngươi chẳng thay đổi chút nào, thấy sư phụ cũng chẳng hỏi han tâm sự."
"Chẳng phải đều do hành tung của ngài quá bí ẩn à, đương nhiên ta phải nói chuyện chính trước." Hàm Sênh tiếp tục: "Lại nói, gần đây Trạm Trinh đang có ý định đi tìm ngài. Ta nghĩ, ta cực khổ sống qua mười tám tuổi, chắc chắn ngài sẽ không trợn mắt nhìn ta đi chịu chết đâu."
"Ồ? Sao lại không?"
"Ta chết chẳng phải bao nhiêu công sức ngài bỏ ra trước đó đều phí phạm sao? Đáng tiếc cỡ nào." Hàm Sênh sai Như Ý mang vải lên mời khách: "Ngài mau nếm thử đi."
"Ngươi đoán đúng rồi, tin lần trước đúng là do ta phát tán." Linh Khâu bóc vỏ vải, tiếp lời: "Ta tính được ngươi đã mang thai, nhưng nếu thân phận của ngươi bại lộ, cái thai cũng chưa chắc đã cứu được ngươi. Ta lo có kẻ lan truyền tin xấu hòng hãm hại ngươi, nên tranh thủ lúc tới Thượng kinh đã ra tay trước."
Lời đồn có thể giết người, cũng có thể là bùa cứu mạng. Nếu sau lễ cầu phúc có kẻ nói nam tử mang thai chính là yêu quái, hiển nhiên sẽ khiến mọi người sợ hãi. Nhưng nếu dẫn dắt thần tử giáng trần ngay từ đầu, vậy chuyện nam tử có thai tự khắc sẽ thành kỳ tích thôi.
Dù Hàm Sênh đã đoán được từ sớm, nhưng nghe Linh Khâu khẳng định, hắn vẫn cảm thấy nghẹn ngào. Ôm má như một đứa trẻ, Hàm Sênh chân thành nói: "Đa tạ sư phụ."
Linh Khâu gật đầu, khen: "Vải ngọt quá. Nghe nói Mẫu hậu ngươi gửi vải tới cho ngươi nên ta mới cố ý tới ăn ké."
Hàm Sênh cười nói: "Mẫu hậu không chỉ gửi quả vải mà còn chuyển thêm vài cây vì sợ quả bị dập nát không thể ăn. Dọc đường, mấy cây vải kia đều được chăm sóc vô cùng cẩn thận, giờ đã được đưa vào cung rồi. Nếu ngài muốn ăn, chờ quả chín, ta sẽ hái xuống đãi ngài."
"Bé ngoan, sư phụ ăn quả này là đủ rồi." Ăn xong, Linh Khâu cầm một quả vải lên đưa cho Hàm Sênh, lại lấy một quyển sách ra, căn dặn: "Giao cho sư huynh ngươi. Chỗ hắn chẳng có gì hay ho cả nên ta không tới đâu."
"Ngài thật là..." Hàm Sênh thuận tay lật thử, bỗng phát hiện đây là sách viết về việc nam tử mang thai, không khỏi ngước mắt lên hỏi: "Cho nên, vì sao ta lại có thai?"
"Thể chất của ngươi đặc biệt, số mệnh cũng khác thường. Sư phụ không thể nói rõ, tóm lại đây là chuyện tốt, chẳng phải ngươi rất thích tiểu tử kia sao?"
Hàm Sênh đỏ mặt, xấu hổ nói: "Bởi vì khi tới Tấn quốc... hắn rất tốt với ta, luôn suy nghĩ cho ta, dù ban đầu hắn không biết thân phận của ta... nhưng không hiểu sao ta vẫn cảm thấy con người hắn rất tốt."
Linh Khâu tỏ vẻ ta đã lường trước chuyện này rồi: "Ngươi thích hắn cũng không có gì lạ, bản mệnh của ngươi vốn thiếu hắn, đây cũng là duyên số mà thôi."
Hàm Sênh nghĩ đến Trạm Trinh, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng. Hắn hoảng hốt trong chốc lát, bỗng như hiểu ra điều gì: "Chẳng lẽ hắn chính là người có dương hỏa trong cung mệnh?"
"Mệnh của ngươi quá nhu, dễ đứt, mệnh của hắn quá cương, dễ gãy. Ngươi đoán xem món đồ cất trong túi gấm của ngươi là gì?" Linh Khâu thả vỏ vải vào trong bát, cười với Hàm Sênh.
Hôm nay Trạm Trinh về hơi muộn. Cũng may mùa hè trời không tối sớm, hoàng hôn hắt xuống một chiếc bóng dài, theo vó ngựa cùng hắn băng qua phố đông, đi về phủ Thái tử.
Từ xa, hắn đã thấy một người đang đứng ngoài cổng. Hàm Sênh gầy gò, liếc qua đã nhận ra ngay. Hôm nay khí trời oi bức, người nọ ăn mặc mong manh, nhưng vì e ngại mình còn mang thai nên vẫn khoác thêm áo gió.
Bắt gặp ánh mắt của người thương, Trạm Trinh giơ roi thúc ngựa chạy nhanh hơn. Rất nhanh hắn đã đến nơi, ghì cương, xoay người nhảy xuống, đi thẳng tới trước mặt Hàm Sênh, hỏi: "Trong nhà xảy ra chuyện gì?"
"Sư phụ ta đã đến đây." Hàm Sênh chủ động giữ chặt tay Trạm Trinh, nói: "Ta vốn định giữ hắn ở lại, nhưng hắn đến đi như gió, đưa đồ xong đã lại mất bóng rồi."
"Ngươi... ngươi đừng buồn." Trạm Trinh đặt tay lên vai Hàm Sênh, an ủi: "Hắn là cao nhân thế ngoại, không chừng còn bận cứu người, chúng ta không thể kéo chân hắn được."
"Ta biết." Hàm Sênh mím môi, ánh mắt dừng trên chiếc túi gấm màu lam đeo bên hông người kia: "Đây là... bùa hộ mệnh Hoàng hậu xin cho ngươi à?"
Trạm Trinh nghĩ tới điều gì, cũng cúi đầu nhìn thoáng qua, nói: "Không phải, là Linh Khâu đạo trưởng đưa. Lúc ấy hắn nói cô gia không thể sống quá ba tuổi, Phụ hoàng còn định bắt hắn vì tội ăn nói xằng bậy, không ngờ sau đó cô gia thật sự bệnh nặng một hồi, phải nhờ hắn cứu. Hắn cũng như phụ mẫu tái sinh của cô gia."
Hàm Sênh trượt ngón tay, cầm túi gấm màu xanh nhạt đeo bên hông mình lên, nói: "Ta cũng có một cái, là sư phụ đưa."
Trạm Trinh dừng bước, quay sang nhìn Hàm Sênh: "Ngươi từng mở ra xem chưa?"
"Chưa từng." Hàm Sênh ngẩng đầu, mềm giọng đáp: "Ta sợ vật này đã được làm phép, mở ra sẽ không còn linh nghiệm, ta tiếc mệnh mình."
"Thực ra, lần trước cô gia... ta... ta đã định kể với ngươi, khi Linh Khâu đạo trưởng đưa cái này cho ta, còn nói phải trao đổi bằng một thứ tương đồng."
Hàm Sênh chớp chớp mắt: "Khi đó ta còn rất nhỏ, không nhớ rõ, chỉ nghe Mẫu hậu nói qua..."
Mười mấy năm trước, khi còn rất nhỏ, Hàm Sênh đã là một đứa trẻ phấn điêu ngọc mài hết sức đáng yêu. Một hôm, Linh Khâu cầm dao nhỏ đi tới, tóm một lọn tóc của hắn, cắt thật cẩn thận, còn dặn: "Đừng nhúc nhích, cẩn thận cắt phải lỗ tai ngươi, tai đứt sẽ không thể mọc lại được nữa."
Tiểu Hàm Sênh ngoan ngoãn nằm im trên ghế mềm, vẻ mặt hơi nghiêm túc, dùng chất giọng non nớt của trẻ con nói: "Sư pụ, cận xận..."
"Sẽ cẩn thận." Linh Khâu lén cười, cắt xong còn cố ý giơ tay dọa hắn một lát, sau đó mới lấy một sợi dây đỏ đưa qua: "Ngươi buộc lại đi."
Nắm tay bé con cũng hết sức yêu ớt và mềm mại, Tiểu Hàm Sênh cau mày: "Sợ họng..."
"Không sợ hỏng, sư phụ dạy ngươi, như vậy... Sao ngươi ngốc thế? Như vậy, như vậy... Ngươi buộc cẩn thận đi, sư phụ phải dùng nó để cứu người."
Hàm Sênh trải qua sinh tử từ nhỏ, nên dù còn bé, hắn vẫn hiểu được tầm quan trọng của việc cứu người. Chật vật nửa ngày mới buộc được sợi dây kia, hắn lập tức đưa qua, hỏi: "Chíu ai?"
Linh Khâu chăm chú bọc lọn tóc lại rồi mới nghiêng đầu nhìn hắn, đáp: "Cứu người có thể kéo dài mạng sống cho ngươi."
Hắn cầm theo lọn tóc buộc tơ hồng kia, bôn ba từ Nam Lương tới Đại Tấn, vừa hay kịp lúc Trạm Trinh bệnh nặng gần như tắt thở.
Trạm Trinh từ nhỏ đã thông minh hiểu lễ nghĩa. Biết Linh Khâu cứu mình, vừa tỉnh lại đã định quỳ xuống bái tạ.
Nhưng Linh Khâu ngăn hắn lại, còn nói: "Ngươi cho ta một thứ của ngươi, cũng coi như trả công cứu mạng."
Trạm Trinh khó hiểu, thẳng thắn hỏi: "Xin hỏi đạo trưởng muốn vật gì?"
Lúc ấy hắn đã nói năng vô cùng lưu loát, chỉ thỉnh thoảng mới ngọng nghịu vài từ. Linh Khâu nói chuyện với hắn gần như không cần mất sức. Nghe được yêu cầu của đối phương, Trạm Trinh không hề do dự, sai người mang dao nhỏ tới, tự tay cắt tóc của mình, đưa qua: "Tạ ơn cứu mạng của đạo trưởng, Trạm Trinh vĩnh viễn không quên."
Linh Khâu cũng lấy ra một sợ tơ hồng, nói: "Ngươi tự buộc đi."
Trạm Trinh không nghi ngờ hắn, ngoan ngoãn làm theo. Linh Khâu bỗng mỉm cười: "Ta thấy tiểu Điện hạ mặt phượng mày rồng, nhất định là người làm việc lớn. Đại nhân vật như Điện hạ đây, thê tử sau này chắc chắn sẽ là mỹ nhân đệ nhất trong thiên hạ."
Tiểu Trạm Trinh sáng bừng con mắt, nghiêng đầu suy nghĩ: "Đạo trưởng nói đẹp như Mai phi sao?"
"Không." Linh Khâu đáp lời: "Đẹp hơn nhiều, lại còn khí chất xuất trần, ngàn năm hiếm gặp."
Tiểu Trạm Trinh: "!!!"
Hắn tròn mắt: "Thật... thật sao?"
Chẳng biết có phải thật hay không nhưng tóm lại là, đêm đó, tiểu Trạm Trinh mất ngủ. Hắn coi gối đầu là tiểu mỹ nhân, ấp ấp ôm ôm cả đêm trong vô thức... còn chảy ra một bãi nước miếng to.
- --
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu Trạm Trinh: Tiểu mỹ nhân... xuýt xoa
Tiểu Hàm Sênh:...