Lý Tùng Nhất dạo quanh hành lang được trang hoàng lộng lẫy.
Cậu ngoặt sang trái, rồi rẽ sang phải mấy chục bận mới tìm thấy phòng vệ sinh.
Đương lúc giải quyết, cậu bỗng nghe thấy âm thanh khe khẽ ở gian bên cạnh.
Lý Tùng Nhất vểnh lỗ tai lên, hình như là tiếng kêu ưm ưm a a do bị thứ gì đó nhét vào miệng.
Ngoài ra, còn có tiếng thở dốc của đàn ông.
Lý Tùng Nhất nhướng mày.
Cậu giải quyết xong thì rửa tay, chợt nghe thấy người đàn ông bên trong hét lên đầy phấn khích: "Thiên Nhu, anh muốn bắn!"
Chẳng trách Thịnh Thiên Nhu biến mất sau khi vào phòng chừng mấy phút, ra là hấp tấp có mặt ở đây.
Lý Tùng Nhất bĩu môi, đoàn phim quái quỷ gì vậy.
Cậu vội bỏ đi, không trở về phòng riêng mà tìm cửa ra.
Bây giờ cậu về đó thì chẳng khác nào tự sỉ nhục trí thông minh của mình.
Lý Tùng Nhất tìm thấy thang máy, song không bấm nút mà đi xuống thang bộ bên cạnh.
Chủ yếu là tư duy ở kiếp trước đã ăn sâu vào máu.
Trước thứ nhiệm mầu như thang máy, cậu phải thừa nhận rằng mình nhát như thỏ đế.
Đông người thì không sao, cảm giác chùng xuống hoà lẫn với xung quanh.
Nhưng nếu chỉ có một mình thì cậu luôn cảm tưởng bản thân đang rơi tự do.
Thế nên miễn là không cao, Lý Tùng Nhất thà đổ chút mồ hôi lết thang bộ.
Ngờ đâu Lý Tùng Nhất vừa đi xuống hai bậc đã nghe thấy tiếng bước chân.
Vị huynh đài nào đi thang bộ giống cậu vậy?
Lý Tùng Nhất cố tình bước chậm lại, chưa kịp nhìn mặt đã nghe tiếng: "Lý Tùng Nhất?"
"Ông chủ Trần?" Lý Tùng Nhất ngạc nhiên, hoá ra người nọ là Trần Đại Xuyên.
Trần Đại Xuyên ăn vận tây trang chỉnh tề, đôi giày da được đánh bóng tỉ mỉ, chiếc cà vạt màu bạc chói loà suýt thì làm cậu hoa mắt.
Trông anh như đang dự tiệc.
Trần Đại Xuyên bước xuống, hỏi: "Sao cậu ở đây?"
"Đi ăn với đoàn phim." Lý Tùng Nhất nói.
Trần Đại Xuyên lại hỏi: "Chuẩn bị về à?"
"Vâng.
Chơi chung không được." Lý Tùng Nhất hỏi.
"Sao ông chủ Trần đi thang bộ? Cao lắm mà, đúng không?" Hội quán này phân chia đẳng cấp rõ rệt, càng lên cao thì càng đắt tiền.
Với thân phận của Trần Đại Xuyên, ít nhiều gì cũng phải tầng hai mươi trở lên.
"Uống hơi nhiều nên thấy chán.
Đi thang bộ cho khuây khoả."
"Ồ." Lý Tùng Nhất và Trần Đại Xuyên bước chầm chậm xuống dưới.
Nếu có thể gặp nhau ở cái cầu thang cô độc này âu cũng là duyên phận, dầu gì cả hai cũng chẳng phải tuýp người khó gần.
Trần Đại Xuyên sực nhớ Lý Tùng Nhất đang gia nhập đoàn phim mà Khang Kiều nói hôm trước, bèn hỏi: "Mấy nay quay sao rồi?"
Lý Tùng Nhất thú thật: "Chả ra gì."
Trần Đại Xuyên khẽ nhướng mày: "Cụ thể thế nào?"
Lý Tùng Nhất thở dài: "Chán lắm.
Đóng vai đó cứ như thiểu năng vậy.
Kiêu căng muốn chết, vui thì hất cằm, buồn thì cau mày.
Chả có gì thú vị."
[] Kiêu căng: Thực ra bản gốc là "二五八万" (Nhị Ngũ Bát Vạn), đây là một thuật ngữ của mạt chược.
Những người có "Nhị Ngũ Bát Vạn" thường tự mãn, kiêu căng.
Sau đó từ này nhân rộng ra dùng để chỉ tính kiêu căng/ ngạo mạn của con người.
Trần Đại Xuyên cười.
Anh nghe rõ sự chán ghét trong giọng điệu của Lý Tùng Nhất, cậu đang chê vai diễn này không có tính thử thách.
Đoạn anh hỏi: "Vậy cậu thấy cái nào mới thú vị?"
Lý Tùng Nhất nói: "Tôi xem "Sự im lặng sắc nhọn" của anh rồi.
Khá hay đó."
Trần Đại Xuyên bật cười.
"Sự im lặng sắc nhọn" là bộ phim đoạt giải nam diễn viên xuất sắc nhất của anh tại Berlin, hơn nữa đạo diễn chỉ đạo cũng đoạt giải Gấu vàng năm đó.
Chỉ cần lấy ra bất kỳ người nào trong đội ngũ làm phim đều có thể bảo chứng cho giá trị nghệ thuật, huống chi đây là kịch bản được chuyển thể từ tác phẩm của một bậc thầy văn học lớn.
Dàn diễn viên nổi tiếng từ vai chính đến vai phụ, đồng thời còn thuộc phái diễn xuất.
Trần Đại Xuyên đóng phim này cũng chịu ảnh hưởng bởi các diễn viên gạo cội khác, bứt phá ngoạn mục so với bình thường.
Sau khi đóng máy, Trần Đại Xuyên sụt mất năm kí.
Vì mỗi khi anh diễn một cảnh thì cơ bắp toàn thân lẫn các dây thần kinh đều bùng nổ.
Trần Đại Xuyên hãy còn nhớ lúc kết thúc phân cảnh cao trào nhất, các diễn viên phối hợp và bao gồm cả anh đều bị hạ đường huyết.
[] Gấu vàng: là tên giải thưởng cao nhất của Liên hoan phim quốc tế Berlin dành cho phim tham dự Liên hoan phim này được bầu chọn là xuất sắc nhất.
[] Hạ đường huyết: là tình trạng xảy ra khi nồng độ đường trong máu quá thấp.
Lý Tùng Nhất nhìn Trần Đại Xuyên bằng ánh mắt khó hiểu.
Trần Đại Xuyên thôi cười, giọng nghiêm túc hẳn: "Sở dĩ bộ phim này thú vị là do kỹ năng diễn xuất của các diễn viên, chứ không phải vì nó hay.
Cậu thấy mình ở hiện tại có thể diễn thành công nó sao?"
"Chuyện này thì tôi không biết." Lý Tùng Nhất thành thật trả lời.
"Nhưng tôi thấy mình chịu thiệt thòi khi đóng phim thần tượng."
Trần Đại Xuyên im lặng.
"Anh không tin hả?" Lý Tùng Nhất nhìn anh, khẽ chớp mắt.
Cậu đột nhiên đút tay vào túi và ngửa người ra sau, hàng chân mày thoáng nhướng lên.
Cậu trưng ra khuôn mặt mất kiên nhẫn, đoạn cười nhếch mép.
"Này, cô kia.
Sao tôi gặp cô hoài vậy? Cô cho rằng cứ xuất hiện trước mặt tôi là có thể thay đổi sự thật khuôn mặt chán phèo của mình hả? Chi bằng lấy axit tạt vào mắt tôi thì dễ dàng hơn đấy."
Đây là lời thoại trong phim thần tượng mà Lý Tùng Nhất đang tham gia diễn xuất.
Nhận ra điều đó, đôi mắt của Trần Đại Xuyên bỗng rực sáng.
Anh chưa đọc kịch bản, song đánh giá từ đoạn này có lẽ đây vẫn là nội dung cũ rích —— Câu chuyện từ ghét đến yêu của cậu ấm giàu có và vịt con xấu xí.
Nhưng khiến Trần Đại Xuyên bất ngờ là Lý Tùng Nhất thể hiện điều đó một cách tự nhiên.
Tựa như chẳng phải cậu đang diễn, mà chính bản thân cậu là một tên nhà giàu hư hỏng và độc đoán.
Cậu không "đọc" lời thoại, mà cậu "nói" lời thoại.
Giọng điệu trầm bổng, cảm xúc đủ đầy.
Đặc biệt nhất nó làm cho người nghe thoải mái, quả thật "diễn như không diễn".
Nếu cậu ấy biểu diễn như thế trong phim thần tượng thì đã có thể coi đó là một tài năng phi thường.
Lý Tùng Nhất là một hạt giống diễn xuất hiếm có, chẳng qua vẫn còn chút khiếm khuyết.
Trần Đại Xuyên nhận ra phong thái tự tin mà anh vốn nghĩ về Lý Tùng Nhất thực chất là bản tính kiêu ngạo tiềm ẩn.
Và sự kiêu ngạo thường là một thái cực khác của tính cực đoan.
Kỹ năng diễn xuất là thiên phú, song nó cũng là một nghệ thuật.
Nếu đã là nghệ thuật, vậy cần phải mài giũa.
Nói cách khác, Lý Tùng Nhất thiếu mài giũa.
Trần Đại Xuyên khẽ gật đầu, khen ngợi cách chân thành: "Diễn hay, nhưng cậu vẫn có thể làm tốt hơn."
Lý Tùng Nhất không tin: "Kịch bản này còn diễn hay được nữa?"
Hai người đặt chân xuống tầng một.
Trần Đại Xuyên muốn đến thẳng bãi đỗ xe, thành thử cười nói: "Hôm nào có thời gian, tôi chỉ cậu."
"Được.
Khi nào?" Lý Tùng Nhất gật đầu, hỏi tới.
Trần Đại Xuyên suýt thì bật cười.
Anh thường nói câu này với nhiều người, phản ứng của họ hoặc là vừa mừng vừa lo, hoặc là trịnh trọng cảm ơn.
Chẳng ai điềm nhiên như Lý Tùng Nhất, xem điều anh nói thực sự là ngỏ lời chỉ dẫn chứ không phải cái vẫy tay "chào tạm biệt" hay vài câu khách sáo.
Trần Đại Xuyên cẩn thận suy nghĩ thoáng chốc, đoạn nói: "Hai ngày nay đi."
"Hai ngày tới tôi bận rồi." Lý Tùng Nhất hồn nhiên nói.
"Ngày mai tôi có nhiều cảnh quay lắm."
Trần Đại Xuyên phì cười, xua tay: "Vậy cậu chọn đi, sẵn tiện tìm nơi nào yên tĩnh với ít người qua lại."
"Thế ba ngày sau ha." Lý Tùng Nhất nói hai ngày tới không có thời gian tức là thế, dù một phút một giây cũng chẳng dư dả.
"Còn địa điểm hả? Vừa yên tĩnh vừa ít người, khách sạn?"
Trần Đại Xuyên liếc nhìn Lý Tùng Nhất.
Lý Tùng Nhất vẫn đang nói: "Thôi, đi khách sạn tốn tiền nữa.
Anh đã chỉ tôi, mà còn bắt anh bỏ tiền thì kỳ lắm.
Vậy tới nhà tôi đi, tuyệt đối an toàn.
Trưa chiều khỏi cần kéo rèm, bảo đảm không có ánh sáng lọt vào đâu."
"Được." Trần Đại Xuyên gật đầu.
Thực ra lúc Lý Tùng Nhất vừa đề xuất khách sạn, anh đã đề phòng cậu.
Anh ra mắt khán giả đã lâu, song chưa từng có tai tiếng.
Giả sử paparazzi bắt gặp anh ra vào khách sạn với một người con trai, e rằng không cần bất kỳ thủ đoạn nào thì Lý Tùng Nhất vẫn nổi đình nổi đám, giá trị con người tăng lên cả trăm vạn.
Trần Đại Xuyên luôn cẩn thận trong những vấn đề này.
Nhưng nhìn dáng vẻ nói chuyện tự nhiên của Lý Tùng Nhất, anh không thể phân biệt rõ cậu đang cố tình thăm dò hay như thế nào.
Dẫu sao, ưu điểm lớn nhất trong kỹ năng diễn xuất của cậu chính là tự nhiên.
"Để lại thông tin liên lạc đi." Trần Đại Xuyên lắc điện thoại.
Lý Tùng Nhất trao đổi số điện thoại với Trần Đại Xuyên.
Cậu trông thấy anh đi về hướng tầng hầm, bèn vẫy tay: "Tạm biệt, ông chủ Trần."
"Tạm biệt." Trần Đại Xuyên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Lý Tùng Nhất.
Đó là một bản nhạc cổ điển nhẹ nhàng.
Anh quay đầu lại, thấy cậu vừa bước ra khỏi sảnh vừa vội vàng nhấc máy.
"A lô, chị Thiên Nhu ạ.
Tôi đi vệ sinh xong thì lạc đường.
Nơi này lạ quá, chỗ nào cũng giống nhau.
À, chị không cần tìm tôi đâu.
Chắc chị tìm cũng không ra...! Thôi, tôi không quấy rầy mọi người nữa.
Tôi hỏi nhân viên cửa ra ở đâu, rồi về trước.
Về trễ quá không có xe buýt.
Tạm biệt chị!".