Ảnh đế của Quý Thiên Dương không phải để trưng, Quý Thiếu Yến quan sát hơn nửa học kỳ vẫn không nhìn ra được tí sơ hở hay khác lạ nào.
Nhưng mà con người khi bị đặt vào tình huống khẩn cấp, cảm xúc bị kích động hoặc gặp chuyện đáng lưu tâm thường sẽ để lộ ra một vài thứ chân thật, hắn muốn dùng ngọc để dụ cá cắn câu, xem thử thái độ của Quý Thiên Dương, không ngờ lại thử ra được kết quả này.
Chu Lê nghe Quý Thiếu Yến kể lại xong, nói: "Nhưng cũng có khả năng là trùng hợp thật."
Cậu cố gắng nhìn mọi việc dưới góc nhìn của Quý Thiên Dương, nói thêm: "Tôi vẫn cảm thấy như này thì quá đơn giản tới thô bạo."
Nếu thật sự Quý Thiên Dương dựa vào ngọc liên tục sống qua mấy thế giới thì ít ra sẽ không ngu ngốc tới cỡ này.
Một là thời gian gã lựa chọn không thích hợp, từ lúc bắt đầu muốn mua ngọc tới bây giờ còn chưa tròn một tháng, hiện giờ ra tay thì khả năng bị nghi ngờ rất cao; hai là nếu thật sự tai nạn xe không phải do gã dựng nên, gã chỉ tình cờ đi qua giúp đỡ một chút đã cho rằng người khác có thể vì vậy mà mắc nợ mình, mang miếng ngọc quan trọng như vậy đưa gã thì có hơi bị chắc ăn quá hay không.
Quý Thiếu Yến cũng thầm suy ngẫm chuyện này trong lòng, cho nên cũng chưa đưa kết luận cuối cùng, muốn tìm người điều tra chuyện tai nạn xe trước.
Kết quả chỉ rõ mọi chuyện cực kỳ đơn giản.
Không chờ hắn tìm tới người nhắn lại thì tâm phúc nhanh chóng liên lạc tiếp với hắn, báo cho một tin mới.
Trước đó không lâu cha y bị lừa, vậy mà thiếu tiền bọn cho vay nặng lãi hơn một trăm vạn, tai nạn xe lần này chính là do đám người kia cảnh cáo.
Nhưng hiện tại dù gì cũng là xã hội pháp trị, đám cho vay cũng không thể làm ra chuyện gì quá đáng, vậy nên chỉ đụng người bị thương nhẹ rồi thôi.
Dưới tình huống này thì chuyện Quý Thiên Dương bước ra giúp đỡ bắt đầu phát huy tác dụng.
Một trăm vạn với một gia đình bình thường có lẽ là một số tiền lớn, nhưng đối với mấy cậu ấm nhà giàu như họ mà nói thì chỉ là chút tiền tiêu vặt,
Nếu không suy nghĩ gì nhiều mà nói thì người gã cứu là cha mình, còn giúp nhà mình vượt qua khó khăn, thật sự là ân nhân lớn.
Nếu nghĩ kỹ lại thì là do gã biết trước nên mới xuất hiện, gã có liên quan tới chuyện này, đây là do gã cố ý, nếu còn không giao ngọc ra thì phía sau còn có chuyện lớn hơn đang chờ đợi họ, cái uy hiếp này vừa vô hình lại khiến người ta không thể ngó lơ.
Nhưng người bình thường không ai sẽ nghĩ nhiều như vậy.
Bởi vì không ai cảm thấy cậu hai nhà họ Quý sẽ vì một miếng ngọc mà làm ra loại chuyện kia, hơn nữa Quý Thiên Dương cũng chỉ hỏi mua ngọc một lần duy nhất, sau khi bị từ chối gã không hề nhắc lại nữa, về sau gã vẫn luôn đóng vai cậu ấm "tuy rằng cà lơ phất phơ nhưng thật ra rất xem trọng bạn bè", đổi lại người khác khẳng định sẽ cho rằng Quý nhị thiếu là người rất có tình nghĩa.
Tâm phúc trong lòng vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, cố hết sức giữ vững nét mặt vội vàng tìm tới chỗ không có người liên hệ với Quý Thiếu Yến.
Quý Thiếu Yến: "Nếu nó đã có ý muốn giúp cậu trả nợ thì cậu cứ đưa ngọc cho nó đi, chuyện trước kia tôi dặn cậu vẫn còn nhớ chứ?"
Tâm phúc: "Vẫn nhớ."
Quý Thiếu Yến lại dặn dò thêm mấy câu rồi cúp máy.
Chu Lê vốn đang định ngủ trưa, nghe xong tin này lập tức không thấy buồn ngủ nữa.
Bắt gặp tai nạn xe rồi cứu người gì đó quả thật quá lương thiện, lúc này mới thật sự giống người có lòng dạ đen tối đây.
Cậu nhớ tới đám người Lâm gia, hỏi: "Tại sao gã cứ luôn thích giao du với đám giang hồ thế nhỉ?"
"Có khi trước kia cũng là loại người này," Quý Thiếu Yến dán qua, kéo người vào lòng vỗ vỗ, "Hoặc chính là có thói quen lợi dụng loại người thiếu đạo đức này làm việc cho mình."
Chu Lê nhìn hắn: "Cậu nói xem lúc trước gã có thật sự muốn tìm cậu về không?"
Quý Thiếu Yến đáp: "Không rõ, ngủ thôi."
Chu Lê: "Không ngủ được."
Quý Thiếu Yến quan tâm hỏi: "Vậy chúng mình đi dạo nhé?"
Chu Lê không cần suy nghĩ đã đồng ý, nhanh chóng nắm tay hắn ra ngoài ngắm biển rộng.
Lúc này ở tại bệnh viện thành phố Thanh Liên, Quý Thiên Dương nghe xong mọi chuyện lập tức phẫn nộ, nét mặt không chê vào đâu được: "Bây giờ đám cho vay nặng lãi còn dám làm ra loại chuyện này à, không muốn kiếm ăn nữa sao, mọi người không cần lo, cứ chờ xem tôi xử bọn họ thế nào."
Ngừng một lát, gã nói, "Nhưng chuyện bị lừa không tìm được chứng cứ, thiếu nợ thì phải trả tiền là chuyện tất nhiên, dù ra sao thì số tiền này vẫn phải trả, hơn nữa còn phải nhanh chóng trả lại, nếu không tiền lãi sẽ càng ngày càng nhiều."
Cả nhà lập tức phát sầu.
Người phụ nữ khóc tới hai mắt hơi sưng lên: "Vậy...!chỉ còn nước bán nhà thôi."
"Giá nhà hiện giờ cao như vậy, nếu mọi người bán rồi thì sau này muốn mua lại không dễ đâu," Quý Thiên Dương nói, "Hay để cháu cho mọi người mượn trước nhé, cháu là bạn của Tiểu Triệu mà, hai bác cứ từ từ trả lại cũng được."
Gã làm ra vẻ không hề gì, "Nếu thật sự bí bách quá thì không trả cũng được."
Người phụ nữ vội nói: "Sao có thể không trả được chứ, cháu yên tâm, hai bác viết cho cháu cái giấy nợ, nhất định sẽ trả lại."
Tiểu Triệu vừa gọi điện cho Quý Thiếu Yến xong về phòng liền nghe thấy câu này, lập tức liếc nhìn Quý Thiên Dương.
Mấy người trong phòng đều cùng nhau nhìn y.
Y vừa cầm điện thoại ra ngoài, bọn họ theo bản năng mà nghĩ là y muốn đi mượn tiền bạn học.
Quý Thiên Dương cũng đoán vậy, thứ Minh Anh không thiếu nhất chính là người có tiền, bởi vậy gã mới phải nhảy ra đầu tiên.
Người phụ nữ: "Con...!vừa đi mượn tiền sao?"
Trong lòng Tiểu Triệu khẽ run, lí nhí dạ một tiếng.
Người phụ nữ hỏi: "Sao rồi?"
Tiểu Triệu cười khổ lắc đầu.
Quý Thiên Dương thở phào, bày ra vẻ mặt không vui nói: "Tôi ở đây cậu không hỏi lại đi muốn tìm bạn học của mình mượn à?"
Tiểu Triệu lại cười khổ thêm lần nữa, cũng không trả lời gã.
Quý Thiên Dương cũng biết hai người còn chưa thân thiết tới mức đó, bước tới quàng vai muốn dẫn y đi lấy số tiền này.
Cả nhà đều mang ơn đội nghĩa gã, chân người đàn ông nằm trên giường đang bị thương nên không thể cử động được, người phụ nữ kéo con gái mình chạy vội theo.
Tiểu Triệu nhìn người nhà mình, cố nhịn xúc động muốn đấm tên khốn nạn bên cạnh một phát xuống, đi theo gã ra khỏi bệnh viện, nhìn gã trả tiền xong thì trầm mặc nói: "Nhị thiếu, cậu còn nhớ chuyện trước kia tìm tôi muốn mua miếng ngọc không?"
Quý Thiếu Dương: "Gì?"
Gã ra vẻ suy ngẫm, lát sau mới nói: "Ồ, có chuyện này, sao vậy?"
Tiểu Triệu nghiêm túc nói: "Miếng ngọc kia rất quan trọng với tôi, tôi đưa nó cho cậu làm tin, lại viết thêm cho cậu một tờ giấy nợ."
Quý Thiên Dương xùy một tiếng, xua tay: "Không cần, tôi tin cậu."
Tiểu Triệu: "Cần, ít nhất có thể khiến tôi thấy dễ chịu trong lòng."
Quý Thiên Dương vẫn ra vẻ: "Được, cứ vậy đi."
Tiểu Triệu lập tức dẫn gã về nhà lấy ngọc, thầm nghĩ may là không đưa lại cho Quý thiếu, nếu không thì thật sự nguy rồi.
Quý thiếu từ trước nay làm việc luôn cẩn trọng, hẳn là chuyện về miếng ngọc này hắn đã cho người đi điều tra rõ rồi mới đưa tới tay y.
Y vừa nghĩ vừa lấy miếng ngọc kia ra đưa cho Quý Thiên Dương đang ngồi trong phòng khách.
Quý Thiên Dương cầm lên ngắm nghía rồi bỏ vào túi, trước khi ra về lại đi nhờ nhà vệ sinh, sau khi đi ra cầm miếng ngọc kia đung đưa, nói: "Cái này là giả."
Tiểu Triệu thầm giật mình, mau chóng nói ra lời Quý Thiếu Yến đã dặn trước: "Không thể nào, đây là ngọc thật, giá trị còn không nhỏ, cậu không tin thì chúng ta có thể đi tìm người giám định thử!"
Quý Thiên Dương: "Cậu hiểu lầm ý tôi rồi, tôi không nói chất ngọc của cái này là giả."
Gã lựa lời mấy bận: "Mẹ tôi có một miếng ngọc giống vậy, là đồ cổ, nghe nói ghép lại với nhau sẽ thành một đóa hoa, cho nên lúc đó thấy cậu đeo tôi mới muốn mua.
Sau này nghe cậu nói rất quan trọng tôi lại nghĩ dù sao muốn gom đủ tất cả cánh hoa rất khó khăn, còn chưa nói tới lúc nãy nhìn kỹ lại thấy cái này không phải đồ cổ mà là do người khác mô phỏng lại thôi."
Tiểu Triệu ngẩn người: "Cho dù là hàng nhái thì nó vẫn rất quan trọng với tôi."
Quý Thiên Dương: "Tôi biết, miếng ngọc này hẳn có ý nghĩa đặc biệt với cậu."
Hắn cà lơ phất phơ dựa vào tay vịn sô pha, cười nói: "Nhưng cậu xem chuyện này vừa hay, tôi vì thấy miếng ngọc này quan trọng với cậu nên mới bỏ qua, hiện giờ thì tốt rồi, đây là giả mà tôi có thể thông qua ngọc giả tìm được đồ thật, cả nhà cùng vui.".
Truyện Quân Sự
Gã nhìn người trước mặt: "Miếng ngọc này là ai đưa cậu?"
Tiểu Triệu: "Một người bạn rất quan trọng của tôi, hiện giờ cậu ấy đang ở nước ngoài, lúc này hẳn là ngủ rồi nên đợi sáng mai tôi sẽ hỏi cậu ấy một chút giúp cậu nhé."
Quý Thiên Dương ừ một tiếng, cũng không trả ngọc lại.
Bởi vì bọn họ đã nói là sẽ dùng nó làm tin, nếu gã trả về thì mục đích có vẻ quá lộ liễu rồi.
Tiểu Triệu tiễn gã ra xe sau đó gọi điện cho Quý Thiếu Yến trên đường trở lại bệnh viện.
Quý Thiếu Yến hơi trầm ngâm: "Tôi biết rồi, cứ dựa theo kế hoạch mà làm tiếp."
Lúc này Chu Lê đang ngồi trên ban công ngắm hoàng hôn cùng hắn, thấy vậy lại hỏi có chuyện gì.
Quý Thiếu Yến nhanh chóng kể cho cậu nghe phát triển mới nhất, Chu Lê lập tức nhướng mày, trước đó bọn họ cũng từng nghĩ tới khả năng Quý Thiên Dương sẽ phát hiện ra là hàng giả nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
"Có hơi vô lý," Quý Thiếu Yến phân tích, "Nếu cậu có thể nhìn ra một đồ vật là giả trong chốc lát thì chắc chắn sẽ không mua nó."
Lúc trước Quý Thiên Dương từng thấy cũng từng sờ thử miếng ngọc kia rồi nhưng tới cuối cùng vẫn quyết định mua nó, điều này chứng minh gã cơ bản không thể phân biệt được thật giả, nhưng hôm nay chỉ cần đi vào nhà vệ sinh đã có thể nhận ra, điều này nói lên rằng gã có cách để phân biệt được thật giả, chỉ là không tiện sử dụng trước mặt người khác thôi.
Chu Lê: "Chẳng lẽ trên miếng ngọc kia vẫn còn ẩn chứa chuyện gì mà chúng ta không biết?"
Quý Thiếu Yến: "Cậu chưa từng nghiên cứu qua sao?"
Chu Lê: "Dĩ nhiên tôi có nghiên cứu rồi, lúc đó...!ờm coi cũng kỹ lắm chứ, nhưng không thấy có vấn đề gì cả."
Quý Thiếu Yến dịu dàng nói: "Lúc đó làm sao?"
Chu Lê: "Nói thẳng ra đi."
Quý Thiếu Yến biết lúc đó cậu một lòng một dạ muốn dùng miếng ngọc trở về thế giới cũ, nhìn cậu một cái, không muốn so đo với ngốc bạch ngọt trong lúc này.
Ngốc bạch ngọt có thể nghĩ tới chuyện nghỉ đông kéo hắn đi trải qua thế giới hai người đã làm hắn rất vui sướng rồi, thật đáng khen.
Hắn nắm tay Chu Lê: "Không quan trọng nữa, cứ nhìn thử xem bước kế tiếp có thể giữ chân gã được không."
Sự thật chứng minh là có thể.
Sáng hôm sau Quý Thiên Dương đã vào bệnh viện thăm bệnh, Tiểu Triệu trước mặt gã mở voice call, hơn nữa còn bật loa ngoài, đầu tiên thăm hỏi mấy câu sau đó mới nói vào chuyện chính, không nói đồ là giả mà chỉ nói muốn biết người kia mua ngọc từ đâu, y có một người bạn cũng muốn mua.
Người bên kia đã được dặn dò từ trước, nói: "Ở thành Nam."
Tiểu triệu: "Chỗ nào của thành Nam?"
Bên kia đáp rõ: "Chính là thành phố chuyên bán ngọc đó, chuyện cũng mấy năm rồi, tôi cũng không nhớ rõ mình mua ở cửa hàng nào nữa."
Tiểu Triệu nhìn Quý Thiên Dương, gã mở miệng hỏi: "Mẫu ngọc này lúc đó có mấy miếng?"
Bên kia đáp: "Chỉ có một miếng này thôi, tôi thấy đẹp nên mua ngay."
Quý Thiên Dương không hỏi tiếp nữa, ngồi trong phòng bệnh giả làm anh em tốt với Tiểu Triệu một lát rồi tạm biệt chạy lấy người, sau đó mua vé chuyến bay sớm nhất đi thẳng tới phía nam.
Thành Nam có thị trường đổ thạch và giao dịch ngọc lớn nhất Hoa Quốc, mỗi năm có rất nhiều người đi tới đó tìm vàng, số lượng cửa hàng cũng nhiều theo, để tìm một người bán ngọc vào mấy năm trước cũng đủ cho Quý Thiên Dương bận rộn rồi.
(Đổ thạch thật ra nói nghĩa trên mặt chữ chính là cược ngọc, người ta bỏ một số tiền thường không nhỏ mua một khối đá thô bên trong có đá quý rồi cắt ra, may mắn thì trúng được đá quý hoặc hiếm giá trị gấp nhiều lần số tiền bỏ ra, không may thì chỉ là đá quý bình thường hoặc không có giá trị)
Quý Thiếu Yến nhìn tin tức tâm phúc báo lại, cất điện thoại đi, khẽ híp mắt.
Từ tình hình trước mắt mà nhìn thì Quý Thiên Dương không phải người không biết nhẫn nhịn, nhưng trong chuyện này gã hình như rất nóng lòng, vì sao chứ?
Nhưng mà như vậy cũng hay,
Gã càng nóng lòng thì bọn họ càng có thể nhìn rõ được gã là hạng người gì.
Quý Thiếu Yến nhác thấy Chu Lê rửa mặt xong bước ra, cười đi qua tặng cậu một nụ hôn chào buổi sáng sau đó kéo cậu xuống lầu ăn cơm.
Bọn họ định ở đây mười ngày sau đó mới về nhà ăn tết.
Ở trên biển rất nhiều trò vừa kích thích lại hay ho, hai người mau chóng ném chuyện của Quý Thiên Dương đi mất, bắt đầu tập trung tận hưởng kỳ nghỉ của mình, Chu Lê hứng lên còn biểu diễn một màn lướt sóng cho Quý thiếu gia xem, thoáng cái tám ngày trôi qua lúc nào không hay.
Tối ngày thứ chín bên cạnh có trình diễn pháo hoa, chỗ này của bọn họ vừa vặn có thể nhìn thấy được.
Hai người ăn cơm xong trở về khách sạn, ngồi trên ban công vừa nói chuyện phiếm vừa chờ xem pháo hoa, Chu Lê thấy hơi chán nên chạy vào trong lấy một bộ bài poker, đặt lên giữa cái bàn tròn, nói: "Chơi không?"
Quý Thiếu Yến cười cười: "Lại cởi quần áo sao?"
Chu Lê: "Chỉ mặc có mấy món, không cởi đâu."
Cậu nghĩ một lát: "Chơi dán giấy nhé."
Quý đại thiếu từng tuổi này rồi nhưng thật ra chưa bao giờ chơi dán giấy với ai, liền gật đầu đồng ý ngay.
Vì vậy Chu Lê lấy giấy nhớ cùng băng keo ra, bắt đầu đánh bài.
Qua mấy vòng thì trên mặt mỗi người đều có giấy.
Quy Thiếu Yến đánh một lá bài cuối cùng, thắng tiếp một ván.
Hắn nhìn ngốc bạch ngọt một cái, thấy một bên tai cậu đã dán sẵn một miếng giấy nên dán thêm một miếng ở bên còn lại, xong không nhịn được bật cười.
Tiếng cười này cực kỳ vui sướng, âm thanh của hắn vẫn luôn dễ nghe như vậy.
Ngay sau đó, pháo hoa được phóng lên rồi nổ tung ở nơi xa, rọi vào đáy mắt hắn làm ánh lên một lớp vụn ánh sáng.
Chu Lê bỗng nghe được tiếng trái tim mình đang đập rộn ràng.
Cậu cũng không rõ là bắt đầu từ lúc nào mà những thứ này càng lúc càng khiến cậu chú ý, sau đó càng ngày càng thêm yêu thích, tiếp theo giống như bị trúng độc vậy, bắt đầu bước lên con đường yêu đương không thấy lối về.
Để thích Quý Thiếu Yến thật sự là một chuyện quá dễ dàng.
Cậu nhìn Quý Thiếu Yến đã quay lại ngắm bầu trời đêm, nghĩ tới kế hoạch đã định của chuyến du lịch này, gọi: "Đản."
Quý Thiếu Yến quay đầu nhìn cầu: "Có gì không, Manh Manh?"
Vừa dứt lời hắn bỗng thấy trước mắt tối sầm lại.
Một tay Chu Lê chống lên bàn, cúi người tặng hắn một nụ hôn.
Thời gian của cái hôn này không dài nhưng lại mang theo một chút triền miên dây dưa không nói được thành lời.
Chu Lê kề bên nhìn hắn dưới một trời pháo hoa, trong mắt cũng lấp lánh ánh sáng, khẽ cười: "A Yến, tôi thích cậu."
Quý Thiếu Yến: "..."
- ----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Thiếu Yến: Lần trước xác định quan hệ như vậy thì tôi cũng nhịn đi.
Lần này đúng là biết chọn lúc có pháo hoa mà thông báo, nhưng nếu cậu biết nghĩ hơn thì sao lại đề nghị chơi dán giấy vậy hả! Có thể gỡ hết mấy tờ giấy trên mặt hai đứa xuống trước không!
Chu Lê: Hở?
Quý Thiếu Yến: Không sao hết, bây giờ đừng có nói chuyện với tôi..