Chào mọi người, ta là bé trai khỏe mạnh một bữa có thể ăn tám cái bánh bao Tưởng Lạc Vân.
Hiện tại ta rất rối rắm.
Sư muội vẫn không ngừng lải nhải bên tai ta, nàng nói: "Giáo chủ phu nhân à, ngươi đừng tùy hứng nữa, ngươi như vậy là không được, giáo chủ đã nói sau này sẽ đối xử tốt với ngươi, ngươi hãy tha thứ cho hắn lần này đi."
Lời của sư muội làm cho ta rất đau lòng, vì sao nàng cứ luôn hướng về phía người ngoài?
Thế nhưng tiếp tục lưu lạc chân trời đúng là rất khó, đầu tiên ta không có tiền, tiếp theo ta không có tiền, cuối cùng ta không có tiền.
Vốn là định tích cóp chút tiền mua quần áo, kết quả hiện tại ngay cả đôi vớ mới cũng mua không nổi, quý vị thân mến, bi ai, đây là bé trai khỏe mạnh Tưởng Lạc Vân bi ai.
Trương Trùng Cửu thấy váy áo của ta rách te tua, lập tức dắt ta đi mua sắm, hắn nói: "Ngươi thích bộ nào thì cứ thử bộ đó."
Ta cảm thấy chuyện này không bình thường, vì sao hắn đột nhiên đối xử tốt với ta như vậy?
Vì thế ta lặng lẽ hỏi sư muội rốt cuộc sao lại thế này, sư muội cũng lặng lẽ nói với ta: "Trương Trùng Cửu đã bị dư luận khiển trách."
Ta kinh hồn hoảng vía, ta làm sao còn có dư luận hỗ trợ nữa nha!
Thì ra sau khi ta đi rồi Trương Trùng Cửu cũng không có vô cùng hoảng hốt, hắn còn nói ta đi tốt lắm, nói ta rất dũng cảm, khen ta không giống như nữ nhân khác, ở nơi xa cổ vũ ta tự do giống như gió.
Sau đó tất cả mọi người ở Ma giáo cảm thấy hắn là đồ ngốc, vợ ngươi chạy ngươi còn ở chỗ này cổ vũ nàng tự do giống như gió, ngươi không phải đồ ngốc thì ngươi là cái gì.
Sau đó sư tỷ của ta cũng bị dư luận khiển trách, mọi người đều mắng nàng là kẻ thứ ba, chọc cho nàng tức giận đến mỗi ngày bữa ăn khuya đều phải ăn một chén lẩu cay thêm năm sáu miếng sườn heo chiên, còn động một chút là tìm người Ma giáo đánh nhau, làm cho Ma giáo rối tinh rối mù.
Sau đó nữa Giang Hồ Tuần Báo lại bắt đầu làm chuyên mục phê phán Trương Trùng Cửu, mắng hắn là tra nam, đoạn thời gian kia mỗi ngày đều có người gửi gạch cho Ma giáo, còn có người tới Ma giáo muốn tìm hắn đánh nhau.
Vì thế Trương Trùng Cửu lập tức đi ra ngoài tìm ta.
Tức chết ta tức chết ta tức chết ta tức chết ta.
Hắn quả nhiên là bởi vì mất mặt mới đến tìm ta! Hắn căn bản không quan tâm sống chết của ta!
Vì thế ta mua một đống lớn quần áo và trang sức mới, tiêu hết tất cả tiền mà Trương Trùng Cửu mang đến, lại thuê một chiếc xe to siêu cấp xa hoa tám con ngựa kéo thoải mái dễ chịu mà về Ma giáo.
Nam nhân, chỉ biết ảnh hưởng tốc độ ta rút kiếm! Ta sẽ không yêu nữa! Ta muốn lừa tất cả tài sản của Ma giáo rồi lại đi lưu lạc chân trời! Tưởng Lạc Vân, đã hắc hóa!
Sau khi trở về, ta không muốn gặp ai, nằm ở trên giường ăn đồ ăn vặt, ăn một hồi thì Trương Trùng Cửu tới tìm ta, hắn nói có chuyện muốn nói với ta.
Ta nhướng mí mắt, ý bảo hắn nói.
Trương Trùng Cửu nói: "Ta cho rằng lần này ngươi đi ra ngoài sẽ sống rất tốt, cho nên ta không lo lắng cho ngươi chút nào, ta đi tìm ngươi chỉ là nhàn rỗi không có việc gì tiện đường đi xem ngươi mà thôi."
Lòng ta so với hàn băng trong đầm lạnh một trăm năm còn lạnh hơn.
Ngươi nói ngươi không yêu ta thì không yêu ta, cần gì phải lải nhải những chuyện này? Ngươi có bệnh à?
Trương Trùng Cửu tiếp tục nói: "Thế nhưng ta không ngờ ngươi trôi qua như vậy......!ừm......!Lúc ta mới vừa nhìn thấy ngươi, còn tưởng rằng ngươi đi ăn xin."
Ta: "..."
Trương Trùng Cửu duỗi tay xoa xoa vụn bánh dính trên khóe miệng ta, nói: "Ngươi sau này không cần phải chạy loạn, yên tâm đi, ta hứa với ngươi đều sẽ làm được."
Ồ té ra hắn chỉ là cảm thấy ta quá thảm cho nên động lòng trắc ẩn, hắn chỉ đang bày ra chủ nghĩa nhân đạo sáng ngời mà không phải biểu đạt tình yêu.
Ta nói: "Được rồi, tùy ngươi."
Trương Trùng Cửu đi rồi, ta ngao một tiếng ngã xuống giường nằm lăn lộn.
Nam nhân quả nhiên sẽ ảnh hưởng tốc độ ta rút kiếm!
Qua một lát, ta nghe được có người tiến vào, còn tưởng rằng là Trương Trùng Cửu.
Không nghĩ tới mở to mắt vừa thấy, ấy? Đây không phải là cún con bỏ trốn cùng vị hôn thê của Trương Trùng Cửu kia sao?
Ta có chút hoảng, đây là tình huống gì thế này, cún con đã trở lại vậy vị hôn thê của hắn có phải cũng sắp quay về rồi không? Ta đây cùng với sư muội còn có sư tỷ của ta chẳng phải là sẽ ngủm củ tỏi sao!
Ta nói rồi đừng có tụ tập toàn bộ ở Ma giáo, bây giờ thì tốt lắm, cả đám bị sắp bị xử lý cả rồi!
Thế nhưng cún con cười tủm tỉm nhìn ta, hắn nói: "Sư huynh, thật không ngờ sư huynh mặc nữ trang cực kỳ xinh đẹp nha."
Trái tim ta nhảy thót một cái.
Xong rồi, đây không phải là cún con, người này là sư đệ ta dịch dung.
Sư đệ đi tới, ngồi ở mép giường, nói với ta: "Sư phụ và sư thúc lâu như vậy cũng chưa nhận được tin tức của sư huynh, cho nên phái đệ đến xem sư huynh xảy ra chuyện gì."
Ta rất căng thẳng, nói: "Không có chuyện gì xảy ra cả."
Sư đệ lại nói: "Không xảy ra chuyện gì thì tốt."
Ta vội vàng gật gật đầu.
Kỳ thật ta có chút sợ sư đệ.
Hắn rất mạnh, sư môn không ai đánh thắng được hắn cái loại mạnh này.
Tính cách hắn không có vấn đề gì, cả ngày cười tủm tỉm, thế nhưng không ai dám phát sinh xung đột với hắn.
Hắn nói mình vào sư môn chỉ là vì kiếm miếng cơm ăn, nhưng sư phụ sư thúc đều rất coi trọng hắn, cảm thấy hắn là hy vọng của võ lâm trong tương lai.
Ta không dám càn rỡ ở trước mặt hắn.
Sư đệ nói: "Sư huynh đừng căng thẳng, loại chuyện nằm vùng này muốn gấp cũng không được, lại nói, ta đây không phải tới giúp sư huynh sao."
Ta căng thẳng đến chỉ biết gật đầu, sư đệ rút cái trâm trên tóc ta xuống cẩn thận đánh giá.
Hắn hỏi: "Sư huynh, sư huynh rất sợ đệ ư?"
Ta theo bản năng gật gật đầu, lại vội vã lắc đầu, nói: "Ha ha ha ha ta sợ ngươi làm gì."
Sư đệ cũng cười, hắn nói: "Đúng nha, sư huynh ngay cả Trương Trùng Cửu cũng không sợ, làm sao lại sợ đệ đây.".