“Phía trên đường, trong căn lều, ông lão lại ngủ.
Lão vẫn nằm úp mặt ngủ, thằng bé ngồi bên cạnh nhìn lão.”
“Ông lão đang mơ về những con sư tử.”
Đỗ Nhược Ngu đóng sách lại, nhìn thời gian, cảm thấy đã đến lúc phải rời đi.
Anh chỉnh lại quần áo, suy nghĩ một chút vẫn thắt cà vạt, nhìn vào gương trông khá ngay thẳng, tuy có khuôn mặt trẻ con nhưng sau khi đeo kính vào lại văn nhã hơn nhiều, có chút phong phạm phần tử trí thức.
Đỗ Nhược Ngu hít sâu một hơi, bước ra khỏi nhà thuê, đi đến công ty.
Nơi Đỗ Nhược Ngu làm việc là một tập đoàn văn hóa giải trí nổi tiếng tên Lễ Anh, sở hữu một công ty sản xuất phim và truyền hình, một công ty nghệ sĩ và một nền tảng đầu tư quỹ văn hóa độc lập, địa vị trong nước không tệ, hơn nữa vẫn luôn có xu hướng phát triển không ngừng.
Đỗ Nhược Ngu làm việc tại trụ sở của tập đoàn với vai trò thư ký.
Vì thuận tiện nên nhà anh thuê cũng gần công ty nên chỉ một lát đã đến nơi, dù hôm nay là cuối tuần nhưng vẫn có rất nhiều người tăng ca, khi anh đi qua đại sảnh mọi người đều chào đón anh.
“Thư kí Đỗ.”
Đỗ Nhược Ngu cười tủm tỉm đáp lại
Anh bước vào thang máy rồi đi thẳng lên văn phòng giám đốc trên tầng, sau đó bước ra khỏi thang máy, quẹt thẻ vào khu văn phòng rồi đi thẳng vào phòng giám đốc như mọi ngày.
Đỗ Nhược Ngu gõ cửa, người bên trong liền để anh vào.
Anh đẩy cửa ra, nhìn mọi người trong văn phòng, mỉm cười chào hỏi: “Sư tổng, chào buổi chiều.”
Đỗ Nhược Ngu là thư kí tổng giám đốc tập đoàn Lễ Anh, người đang ngồi sau bàn làm việc rũ mắt nhìn văn kiện, là tổng giám đốc của anh Sư Diệc Quang.
Dù hầu như ngày nào cũng có thể gặp sếp của mình nhưng Đỗ Nhược Ngu vẫn phải cảm khái, chỉ nhìn một cách đơn thuần điều kiện bề ngoài, Sư Diệc Quang quả thực chính là nhân vật trong văn tổng tài thời xưa đi ra.
Có tiền lại đẹp trai, cực kì chú trọng phẩm chất, mỗi một động tác, một lời nói đều làm điên đảo chúng sinh, khiến cho nhịp tim người đối diện nhanh hơn ba nhịp.
Đỗ Nhược Ngu tuyệt đối không khoa trương, vốn dĩ anh cho rằng cái nhân thiết tổng tài bá đạo này chỉ sống trong ảo tưởng, cho đến khi anh gặp được Sư Diệc Quang.
Tuy rằng hầu hết mọi người đều không muốn tin tưởng, nhưng trên thế giới này luôn có người là con cưng của trời, nhận mọi ưu ái.
Nhưng loại sinh vật như tổng tài bá đạo chỉ nên nhìn từ xa, vẫn là đừng nên tiếp xúc thì tốt hơn.
Tiếp xúc rồi mới thấy, sự thật không giống trong sách, nhất là đối với một vị thư ký như anh.
Thực sự là … một lời khó nói hết.
Đỗ Nhược Ngu sau khi vào cửa vẫn luôn mỉm cười, Sư Diệc Quang mặc một cái áo sơ mi, nút áo trên cùng cởi ra, tạo cảm giác buông thả không giống thường ngày, nhưng vẫn không thích cười, nâng mắt nhìn Đỗ Nhược Ngu một cái, sau đó ý bảo anh ngồi xuống ghế sopha, mình cũng đi tới.
Trong văn phòng còn có người thứ ba, là luật sư của Sư Diệc Quang, Đỗ Nhược Ngu làm thư kí tất nhiên biết, anh cười chào hỏi rồi cũng ngồi xuống.
Luật sư đi đến trước mặt Đỗ Nhược Ngu, đem một chồng giấy cho anh, cười nói:
“Thư ký Đỗ, đây là thoả thuận hôn nhân giữa cậu và giám đốc.
Trong đó có kê khai tài sản của giám đốc, danh sách phương pháp xử lý quan hệ xã hội, cùng với hiệp nghị bảo mật.”
Đỗ Nhược Ngu tiếp nhận tới lật xem, Sư Diệc Quang ngồi đối diện anh, vắt chéo hai chân, một đôi mắt sâu nhìn chằm chằm anh đọc hiệp ước.
“Tài sản trên danh nghĩa của Sư tổng muốn phân chia rõ ràng, hi vọng cậu có thể hiểu được”.
Luật sư giải thích.
Đỗ Nhươc Ngu dưới cái nhìn chăm chú của Sư Diệc Quang lưng như kim chích.
Anh cười cười, đáp lại: “Đó là đương nhiên”.
Nói giỡn, Sư Diệc Quang là người có địa vị, tài sản nhiều ít không rõ, nhưng công ty có mấy hạng mục nhỏ đã lên đến ngàn vạn.
Trái lại, bản thân anh, mỗi tháng vẫn phải trả góp tiền nhà.
Sư Diệc Quang có ngu mới đi giúp đỡ người nghèo.
“Trong hôn nhân, Sư tổng hi vọng hai người có thể bảo trì khoảng cách nhất định, việc riêng của đối phương không nên can thiệp.”
Đỗ Nhược Ngu vừa xem vừa nghe luật sư nói, gật gật đầu.
“Hơn nữa quan hệ hôn nhân của hai người, Sư tổng hy vọng có thể tận lực càng ít người biết, nói cách khác ngoại trừ người thân, hy vọng cậu không tiết lộ với ai khác, bởi vì cậu vẫn muốn làm việc, nên sẽ không công khai trong nội bộ công ty.”
Đỗ Nhược Ngu nói: “Đương nhiên, tôi cũng không muốn từ chức, chắc chắn sẽ không nói ra.
Luật sư là người hoà ái, dễ gần, vẫn luôn nói “Sư tổng hi vọng”, “Sư tổng cảm thấy”, thái độ như luôn ôn hoà.
Nhưng phần văn kiện cứng nhắc, lạnh lẽo kia, luôn yêu cầu Đỗ Nhược Ngu phải tuyệt đối bảo mật thông tin, nếu không sẽ là vi phạm.
Đỗ Nhược Ngu nghĩ thầm, ai sẽ đi nói ra chuyện này chứ, anh là loại người lấy loa phát thanh, lớn tiếng thông báo “Tôi kết hôn với tổng giám đốc rồi ” sao.
Thân là một thư kí, Đỗ Nhược Ngu tuy rằng xem qua không ít hợp đồng, nhưng tính chuyên nghiệp chắc chắn kém hơn luật sư của Sư Diệc Quang, anh xem hiệp nghị mấy lần, không tìm ra lỗi nào, anh ngẩng đầu nhìn vị luật sư, nói:
“Hợp đồng chỉ để cập đến nghĩa vụ, vậy còn quyền lợi thì sao?”
Sư Diệc Quang một bên im lặng ra hiệu cho luật sư đưa cho Đỗ Nhược Ngu một phần văn kiện khác, nói: “Nếu cậu cùng Sư tổng có thể hoàn mỹ duy trì đến khi Sư tổng hoàn toàn kế thừa di sản, cậu sẽ được đáp lễ phong phú.”
Đỗ Nhược Ngu tiếp tục mở ra xem.
Oa, đúng là phong phú, cuối cùng còn cho bất động sản, cả đời anh chắc cũng không thể kiếm nhiều tiền như vật, chỉ cần có số tiền này thì có thể tự do tài chính cả đời.
Bất quá những thứ này có được là nhờ bản hợp đồng hôn nhân này.
Anh làm thư kí tổng giám đốc, bởi vì một vài nguyên nhân lại sắp kết hôn với chủ tịch.
Từ sau khi hôn nhân đồng tính hợp pháp, kỹ thuật tế bào cùng phôi thai phát triển, giải quyết vấn đề con nối dõi của những cặp vợ chồng đồng tính, chỉ là hiện tại giá cả sang quý, độ phổ cập không cao, vậy nên chỉ có những nhà giàu mới sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để có con nối dõi tông đường.
Nhưng vì những nguyên nhân này kết hôn nam nam không còn là sự tình hiếm lạ.
Đương nhiên Đỗ Nhược Ngu cũng không có tình cảm riêng với Sư Diệc Quang, việc kết hôn này chỉ là hình thức, hơn nữa dựa theo hiệp nghị, không chỉ là hôn nhân trên giấy tờ mà còn phải bảo mật.
“Chờ Sư tổng đạt được mục đích, hai người ly hôn trong hòa bình, nếu tương lai cậu chân chính muốn kết hôn, bạn đời cậu có nghi ngờ với quá khứ hôn nhân của cậu, Sư tổng có thể ra mặt giải thích.” Luật sư nói.
Việc này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi dự đoán của Đỗ Nhược Ngu, anh không ngờ Sư tổng lại sẵn sàng đứng ra làm sáng tỏ vấn đề, nhưng vừa nhìn đã biết EQ của Sư Diệc Quang thấp, loại chuyện này sao có thể giải thích rõ ràng, không phải càng bôi càng đen sao.
Đỗ Nhược Ngu không cảm kích lắm với hảo tâm của Sư Diệc Quang, chỉ mỉm cười nói: “Tôi là thư kí của Sư tổng, công việc bình thường đã không ít.
Hiện tại bởi vì cùng Sư tổng……” Nói ra thật lại hơi ngượng ngùng, “Kết hôn, không chỉ là chuyện một tờ giấy hôn thú, tôi còn phải diễn kịch với Sư tổng, cả ngày 24 giờ đều phải vây quanh cạnh giám đốc, nghe như nhận một công việc khác.”
Anh vẫn duy trì khóe miệng tươi cười, nhìn ông chủ mình kiêm chồng tương lai, nói: “Liệu có phải nên được tính thêm lương ngoài giờ hành chính không?”
Sư Diệc Quang liếc mắt nhìn anh, cuối cùng cũng lên tiếng sau khoảng dài im lặng: “Cậu muốn thế nào?”
Đỗ Nhược Ngu đã quen giọng điệu đóng băng vạn dặm của ông chủ, nhưng cho dù bị trừng cũng phải tận lực tranh thủ tăng lương.
Anh nói: “Ngài là ông chủ, ông chủ định đoạt.”
Sư Diệc Quang nhìn Đỗ Nhược Ngu, Đỗ Nhược Ngu bị anh ta nhìn đến mức da đầu tê dại, nhưng vẫn cứng cổ không lùi bước.
Sư Diệc Quang mặt vô biểu tình quay đầu nói với luật sư: “Thêm một điều khoản phụ, dựa theo thời gian 12 giờ mỗi ngày, tăng lương cho cậu ta, tôi tự xuất tiền túi.”
Đỗ Nhược Ngu cười tủm tỉm: “Cảm ơn Sư tổng, vậy vì việc kết hôn này tôi phải làm hoàn mỹ, thế tất sẽ ảnh hưởng công việc ban ngày, có phải là nên tăng lương cho tôi không?”
Sư Diệc Quang lại chuyển tầm mắt qua anh, nói lạnh như băng: “Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
“……” Đỗ Nhược Ngu sờ sờ chóp mũi, không dám nói thêm nữa.
Đỗ Nhược Ngu vừa tốt nghiệp đã trực tiếp làm việc cho Sư Diệc Quang, khi đó tuổi còn nhỏ, cũng không có kinh nghiệm, thường xuyên chọc Sư Diệc Quang tức giận, Sư Diệc Quang xụ mặt giáo huấn anh, sau đó Đỗ Nhược Ngu có kinh nghiệm, rất ít khi phạm sai lầm, Sư Diệc Quang cũng rất ít phê bình anh, nhưng cái tính hung dữ của Sư tổng vẫn không đổi.
Luật sư thấy bọn họ nói chuyện mặt không đổi sắc, dáng vẻ hòa ái mỉm cười nhìn Đỗ Nhược Ngu.
Đỗ Nhược Ngu nâng mắt kính trên mũi, nói: “Nếu Sư tổng không đồng ý, tôi không còn gì khác.” Anh rút bút từ túi áo ra ký tên lên văn kiện.
Kết quả luật sư móc ra mực đóng dấu trong nháy mắt, nói: “Xin hãy in thêm dấu vân tay trên chỗ ký tên.”
“……” Đỗ Nhược Ngu trầm mặc làm theo.
“Dù tôi không phải là một đối tác chuyện nghiệp, nhưng nếu đã đáp ứng, tôi sẽ cố gắng hoàn thành chức trách của mình”.
Anh nói với Sư Diệc Quang: “Vậy mong Sư tổng ngài chỉ bảo nhiều thêm.”
Sư Diệc Quang có vẻ hòa hoãn hơn chút, tự hỏi một lúc rồi nói: “Sau này phiền toái cậu.”
Đỗ Nhược Ngu cùng luật sư đều ra vẻ gặp quỷ, có thể nghe được câu cảm ơn trấn an từ miệng Sư Diệc Quang thật như là trời giáng lũ lụt.
Luật sư cúi đầu, hơi nhếch khóe miệng nhưng vẫn im lặng, Sư Diệc Quang lập tức banh mặt, nói: “Cười cái gì?”
Đỗ Nhược Ngu cũng không dám cười, tuy rằng anh đã ký tên, đồng ý lời “Cầu hôn” của Sư Diệc Quang, nhưng anh vẫn có cảm giác không chân thật.
Sư Diệc Quang tiếp tục nói với Đỗ Nhược Ngu: “Việc sau này tôi sẽ sắp xếp, cậu chỉ cần phối hợp là được.”
Đỗ Nhược Ngu nghĩ, đây vẫn luôn là công việc của mình mà.
Phối hợp với tổng giám đốc.
Đỗ Nhược Ngu gật đầu, nói: “Vâng, Sư tổng.”
Hôm nay là ngày nghỉ của Đỗ Nhược Ngu, ngày nghỉ lại đến công ty kí hợp đồng kết hôn, nói ra thật thảm, nếu đã xong hết rồi vẫn là nên về sớm thôi.
Đỗ Nhược Ngu sắp rời đi, Sư Diệc Quang lại gọi anh: “Tư liệu hội nghị tuần sau chuẩn bị chưa?”
Đỗ Nhược Ngu: “Chuẩn bị xong, Sư tổng, chủ nhiệm đã xem qua, cũng đã in xong, hội nghị tuần sau trực tiếp phát ra là được.”
Sư Diệc Quang: “Các số liệu từng bộ môn đã chỉnh xong chưa?”
Đỗ Nhược Ngu: “Cũng sửa sang xong, sáng thứ hai tôi sẽ báo cho ngài, trực tiếp dùng trong hội nghị.”
Sư Diệc Quang lúc này mới gật đầu.
Luật sư ở một bên: “……”
Rõ ràng vừa rồi còn đang nói chuyện kết hôn, sao lại đột nhiên tiến vào hình thức làm việc thế này.
Chờ Sư Diệc Quang dò hỏi xong, anh ta mới cho Đỗ Nhược Ngu rời đi.
Đỗ Nhược Ngu đi rồi, luật sư không khỏi hỏi Sư Diệc Quang: “Cậu thật sự muốn kết hôn với thư kí Đỗ sao?”
Sư Diệc Quang rũ mắt chỉnh lại cổ tay áo, nói: “Không thì sao? Chẳng lẽ kết hôn với cậu?”
Luật sư cười cười: “Tôi là linh dương mà, người theo chủ nghĩa ăn chay, cậu xác định?”
Sư Diệc Quang ngẩng đầu nhìn anh ta, ghét bỏ lộ liễu, nói: “Đỗ Nhược Ngu bối cảnh đơn thuần, người trong gia đình cũng rất ít, theo tôi ba năm, tôi cũng tương đối hiểu biết cậu ta, người được chọn đáng tin cậy nhất.”
Luật sư tiếp tục cười: “Không nghĩ tới thư kí Đỗ thế mà lại đồng ý, cũng thực thần kỳ.
Nhưng cậu cũng phải cẩn thận, lỡ như lộ nguyên hình trước cậu ấy, ngao ô một tiếng, đến lúc đó dọa người ta chạy mất thì không tốt.”
Sư Diệc Quang nói: “Cậu có tin tôi có một trăm phương pháp có thể khiến cậu kêu thế này không.”
Luật sư nhún vai, anh lại không phải Đỗ Nhược Ngu, anh không sợ chủ tịch: “Thôi nhé, chỉ có hổ già mới kêu ngao ô.”
Sư Diệc Quang hừ một tiếng, “Sẽ không để cậu ta phát hiện, chỉ là diễn kết hôn giả, tôi sẽ giữ khoảng cách.” Anh nhìn cửa văn phòng, Đỗ Nhược Ngu rời đi rồi, nói, “Nhưng nếu lỡ bại lộ, thì châm cho cậu ta một phát, không thể nhớ được.
Cho nên tôi mới tìm người thường, chuyện này rất tiện.”
“Hơn nữa tôi là nam, cậu ta cũng là nam, hai người đều thẳng, dễ giữ khoảng cách.”
Luật sư: “……”
Sư tổng điên cuồng cắm flag cho mình, nhưng luật sư sẽ không ngốc nghếch mà nói ra, dù sao anh cũng chỉ là động vật ăn cỏ yếu đuối…… A không, người theo chủ nghĩa ăn chay.
Luật sư nhún vai, nói: “Được thôi, mặc kệ thế nào, chúc mừng cậu sắp kết hôn.”
Sư Diệc Quang không hé răng.
------oOo------