Sư Diệc Quang ném Đỗ Nhược Ngu vào nhóm kia, Đỗ Nhược Ngu nhận ra nhóm này là cái mà anh ta hay lướt, tức khắc có cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Anh biết tổng giám đốc đang cố an ủi anh về việc tiêm thuốc mất trí nhớ, đồng thời bày tỏ thành ý, Đỗ Nhược Ngu cũng cực kì cảm động.
Người trong nhóm anh đều quen, ai bảo anh là thư kí tổng giám đốc chứ.
Ảnh hậu là Hàn Dung, Bùi Miêu Miêu là Bùi Lăng, Lâm Đại Giác là luật sư Lâm, còn có một người kêu tóc húi cua, kỳ thật Đỗ Nhược Ngu cũng biết.
Ông chủ của một tạp trí giải trí, công ty nghệ sĩ của Lễ Anh thường xuyên giao dịch với anh ta, ông chủ này nổi tiếng trong ngành vì có thể thách thức bất cứ ai và tiết lộ bất kỳ thông tin nào, nhìn cái biệt danh với tính cách này, Đỗ Nhược Ngu đại khái đoán ra anh ta là động vật gì.
đố biết động vật gì
Trong nhóm trò chuyện phần lớn đều là nói đùa, Đỗ Nhược Ngu thật lòng không có xen vào, chỉ nhìn bọn họ trò chuyện.
Anh không hỏi các thành viên trong nhóm rằng họ có thể biến thành loại động vật nào mà chỉ bình tĩnh đóng vai chị dâu của họ.
Là một thư ký, một trong những kỹ năng là phải giữ bình tĩnh và không bao giờ hỏi quá nhiều câu hỏi khi lẽ ra bạn phải im lặng.
Nhưng có một việc Đỗ Nhược Ngu thực để ý.
Người khác thì thôi, chị Dung Dung cộng sự nhiều năm như vậy, cô là con gì?
Đỗ Nhược Ngu chỉ biết cô lông trắng, anh mở miệng đi hỏi Sư Diệc Quang, vẻ mặt Sư Diệc Quang rất cổ quái, qua nửa ngày mới nói.
“Cô ấy là chó.”
Đỗ Nhược Ngu sửng sốt, không ngờ chị Dung Dung lại là một con chó trắng to lớn.
Hai ngày này là cuối tuần nhưng lại xảy ra nhiều chuyện, ngày mai họ phải đến luật sở để nghe di chúc.
Đỗ Nhược Ngu biết chuyện cha của Sư Diệc Quang, nhưng anh không ngờ di chúc thứ hai lại đến nhanh như vậy, anh cẩn thận nhìn sắc mặt của Sư Diệc Quang, nhưng lại phát hiện tổng giám đốc không có gì kỳ lạ, chỉ bảo anh chuẩn bị ra ngoài.
…… Dù sao thích ngủ nướng cũng không phải anh.
Buổi tối đi ngủ, sau khi hai người tắm rửa xong, một bên trái một bên phải đứng cạnh giường, Sư Diệc Quang nhướng mày hỏi: “Cậu có dám ngủ với tôi không?”
Đỗ Nhược Ngu đỡ mắt kính, nói: “Ai sợ ai.”
Sau đó hai người từ hai bên leo lên giường, tựa vào nhau.
Đỗ Nhược Ngu không nhịn được quay đầu hỏi: “Sư tổng, buổi tối anh có thể tự động biến thân không?”
“……” Sư Diệc Quang tháo kính anh ra đặt sang một bên, nói: “Không, đừng lo lắng.”
“Thật sự……”
“Cậu cảm thấy thất vọng?”
“Không, không, chúc ngủ ngon.”
Ngày hôm sau quả nhiên là Đỗ Nhược Ngu tỉnh trước, anh thò lại gần nhìn kỹ hơn khuôn mặt của tổng giám đốc.
Ngũ quan sâu, nhắm mắt lại cũng rất tuấn tú, tuy rằng anh tuấn, tuy rất đẹp trai nhưng nhìn thế nào cũng giống như một người bình thường.
Ai mà ngờ được tổng giám đốc lại có thể biến thành sư tử.
Đỗ Nhược Ngu thưởng thức mỹ mạo của tổng giám đốc nửa ngày, cuối cũng nhìn thời gian, sau đó ghen tị đưa tay ra ôm lấy mặt Sư Diệc Quang.
Sư Diệc Quang trong lúc ngủ mơ nhíu mày, trở mình, tiếp tục ngủ.
Động vật họ mèo có phải đều thích ngủ không?
Đỗ Nhược Ngu không còn cách nào, đành phải đẩy mạnh Sư Diệc Quang, nói: “Sư tổng, mau dậy, đến giờ rồi.”
Đẩy vài cái, Sư Diệc Quang mới ngồi dậy, Đỗ Nhược Ngu ngay lập tức nhìn thấy chỗ phình ra không thể che giấu giữa h.ai chân anh ta, vội vàng chạy xuống giường kêu: “Tôi đi trước làm cơm sáng, Sư tổng anh đừng ngủ tiếp.”
Sư Diệc Quang ngủ lại năm phút, sau đó mới bò dậy tắm rửa.
Sau khi chuẩn bị xong, họ lái xe đến luật sở.
Luật sư Lâm cùng vài vị đồng nghiệp đang chờ bọn họ.
Cùng đến còn có bà Sư với chồng chồng Sư Duệ, bà Sư nhìn thấy chiếc cúc áo trên cổ áo của Sư Diệc Quang, hỏi một câu: “Đây là cái gì.”
Sư Diệc Quang lập tức làm bộ lơ đãng trả lời: “Tiểu Ngu tặng quà sinh nhật.”
Tô Khê Nhiên nhìn thấy cảnh này, chớp mắt nhìn Đỗ Nhược Ngu, xem đi, đàn ông muộn tao quả nhiên đều nói như vậy.
Đỗ Nhược Ngu thấy Tô Khê Nhiên, chợt nhớ tới, bác ấy không phải dị ứng với lông động vật sao? Vậy chủ tịch……
Đỗ Nhược Ngu hơi há mồm, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Mọi người đều đang ngồi trong phòng họp, chờ luật sư công bố di chúc, có lẽ là vì đã mấy năm trôi qua nên bầu không khí cũng không nặng nề, ngay cả bà Sư cũng thỉnh thoảng mỉm cười.
Luật sư mang bản di chúc đã được niêm phong đến, cho mọi người xem giấy chứng nhận đã được công chứng rồi mở ra đọc.
“Nội dung của di chúc này chủ yếu nói về cổ phần công ty mà Sư Lễ Anh tiên sinh đã giao phó cho các tổ chức đầu tư trong lúc sinh thời.” Luật sư Lâm nói.
Đỗ Nhược Ngu nghe xong lúc sau kinh hãi, một khi có được số cổ phần này, Sư Diệc Quang sẽ trở thành cổ đông lớn nhất, bầu lại hội đồng quản trị và tự mình trở thành chủ tịch.
Anh vô thức nhìn chủ tịch đương nhiệm Sư Duệ, lúc này Sư Duệ vẫn bình tĩnh, vẻ mặt không thay đổi, chăm chú nghe luật sư nói.
Luật sư Lâm mở di chúc, sau đó trước sự chứng kiến của mọi người – khóe miệng anh ta giật giật.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh ta.
Luật sư Lâm hắng giọng nói: “Cổ phần của công ty Lễ Anh do ông Sư Lễ Anh tiên sinh để lại cho con trai độc nhất Sư Diệc Quang tiên sinh, nhưng có một điều kiện.”
Người Sư gia đều đã quen, lần trước cũng có một điều kiện, chính là để Sư Diệc Quang kết hôn, kết quả lăn lộn ba năm, lần này không biết sẽ là cái gì.
Sư Diệc Quang mở miệng, nói: “Cậu đọc đi, không sao.”
Luật sư Lâm đầy mặt rối rắm, cuối cùng nói: “Vẫn là để mọi người xem đi, Sư Lễ Anh tiên sinh tự mình viết.”
Anh ta đi đến trước mặt mọi người, đem trang giấy mở ra cho bọn họ xem.
Chỉ thấy mặt trên viết mấy chữ: “Nghe chú nói.”
Mọi người: “……”
Điều kiện thừa kế cổ phần là, nghe chú nói.
Tất cả mọi người trầm mặc, cuối cùng là Tô Khê Nhiên mờ mịt mở miệng hỏi một câu: “Anh cả…… Đây là có ý gì?”
Bà Sư thở dài, nói: “Chồng tôi năm đó lúc yêu đương thời điểm tính cách rất khiêu thoát, mãi cho đến già rồi cũng thích giỡn, năm đó suýt chết cũng còn muốn gây sự.” Bà liếc mắt nhìn con trai mình, “Sao con lại không kế thừa cá tính ông ấy, ngược lại biến thành tòa núi băng thế này?”
Nếu là tính từ thì hiểu đại khái là nv này tính tự do tự tại, không thích bị gò bó, trói buộc, suy nghĩ khác người lại thêm khiêu nữa thì tùy hoàn cảnh có thể là linh hoạt,đột phá.
Nếu để chỉ cá tính thì khiêu thoát có nghĩa là vượt giới hạn thường thức, không bình thường.
Sư Diệc Quang cùng Sư Duệ hai tòa núi băng đều không nói gì.
Bà Sư hỏi luật sư Lâm: “Còn gì không?”
Luật sư Lâm lắc đầu.
Bà Sư tổng kết: “Vậy như vậy đi, kế tiếp là chuyện giữa chú cháu, chúng ta vỗ vỗ mông trở về thôi.”
Này rốt cuộc là có ý gì, Đỗ Nhược Ngu là thành viên nhỏ nhất trong gia tộc, vẻ mặt càng mộng bức.
Sư tổng muốn kế thừa cổ phần, sau đó cướp đi vị trí chủ tịch của chú, hiện tại lại ngược lại phải nghe lời chú nói mới có thể kế thừa cổ phần?
Sư Duệ không muốn rồi làm khó dễ thì bây giờ?
Đỗ Nhược Ngu nhìn Sư Diệc Quang, mím môi, không biết đang suy nghĩ gì, trên mặt phủ đầy sương giá.
Lúc này Sư Duệ nói chuyện.
“Tôi muốn quay về suy nghĩ kỹ chuyện này.”
Sư Duệ nói với Sư Diệc Quang, “Cụ thể thế nào chú sẽ suy xét.”
Sư Diệc Quang cũng bình tĩnh gật đầu.
Thế là mọi người giải tán, Đỗ Nhược Ngu lái xe trở về nhà.
Dọc đường đi Sư Diệc Quang đều im lặng không nói, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ xe không biết suy nghĩ cái gì, không khí ngưng trọng, Đỗ Nhược Ngu cũng không dám lên tiếng quấy rầy anh ta.
Thẳng đến về tới nhà, mới vừa vào cửa, Sư Diệc Quang liền biến thành sư tử, làm Đỗ Nhược Ngu hoảng sợ.
…… Có chút đáng sợ khi nhìn thấy một con sư tử đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình.
Sư tử tổng giám đốc đi catwalk, lần này không đi ra ban công mà đi vào thư phòng.
“Kệ tôi.” Sư Diệc Quang nói, rồi nhốt mình lại.
Đỗ Nhược Ngu từ phía sau nhặt từng bộ quần áo vương vãi lên, đại khái có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Tổng giám đốc có lẽ lại cảm thấy căng thẳng nữa.
Đỗ Nhược Ngu không biết phải làm sao, bất an ngồi sang một bên, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra xem.
Quả nhiên trong nhóm đang thảo luận chuyện này.
Ảnh hậu: “Không ngờ di chúc lại thế này.”
Bùi Miêu Miêu: “Chú Sư quả nhiên không đi con đường tầm thường, tư duy thực sinh động, nếu không cũng sẽ không mở một công ty giải trí.”
Lâm Đại Giác: “Dù sao lúc ấy tôi thấy di chúc cả người đều ngu luôn, ai, Sư Duệ tiên sinh nói phải đi về ngẫm lại, không biết cuối cùng sẽ thế nào.”
Ảnh hậu: “Sư tổng đâu, @ Reinhard”
Bùi Miêu Miêu: “Sư tử ngốc chắc lại buồn bực rồi, có thể tag chị dâu a @ Cá chuồn Đại Tây Dương”
Đỗ Nhược Ngu vội vàng trả lời.
Cá chuồn Đại Tây Dương: “Anh ấy vừa trở về liền biến thân.”
Bùi Miêu Miêu: “Quả nhiên như thế, lần trước nói cậu ấy kết hôn, cậu ấy liền biến thành sư tử một tuần cũng chưa biến về được.
Lần này bảo cậu ấy nghe lời chú, cảm giác sẽ càng thêm phiền.”
Lâm Đại Giác: “Hiện tại phải xem Sư Duệ tiên sinh nói như thế nào.”
Ảnh hậu: “Chủ tịch hẳn là sẽ không làm khó dễ Sư tổng.”
Đỗ Nhược Ngu ngồi một hồi, lại nghĩ nghĩ, đứng dậy đến cửa thư phòng gõ gõ cửa.
Trong cửa truyền đến giọng Sư Diệc Quang: “Tôi nói kệ tôi.”
Đỗ Nhược Ngu chần chờ một chút, không nghe lời, mà thử đẩy cửa một chút, phát hiện cửa cũng không có khóa lại, nên anh đi vào.
Anh thấy Sư Diệc Quang đang nằm trên thảm giữa thư phòng, lười nhác nhắm mắt lại.
Đỗ Nhược Ngu đi tới chỗ anh ta, ngồi xuống thảm, nhìn chiếc bờm vàng của tổng giám đốc.
Anh chợt mỉm cười.
Sư Diệc Quang cảnh giác mở to mắt, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Đỗ Nhược Ngu gặp phải đôi mắt hổ phách của sư tử, mím môi, khẽ mỉm cười nhưng không nói gì.
Anh cười Sư Diệc Quang ngày thường ở trong công ty làm bộ bá đạo tổng giám đốc, vừa lãnh đạm vừa dữ, mặc dù nhiều đồng nghiệp trong công ty thích vẻ ngoài của anh nhưng họ vẫn sợ anh.
Ai có thể biết tổng giám đốc sẽ biến thành sư tử do áp lực quá lớn trong chuyện riêng tư, rồi nằm im hờn dỗi?
Đỗ Nhược Ngu nghĩ tới con mèo nhà của bọn họ, khi không vui thì sẽ cư xử như thế này, sẽ thu mình lại một bên, không để ý đến người khác, dù có dỗ ngọt bao nhiêu cũng không thể dỗ được.
Thấy anh im lặng, Sư Diệc Quang đưa đầu ghé sát mặt hắn, chóp mũi chạm vào má anh.
Mũi sư tử ẩm ướt, mát lạnh, khi bị bờm quét qua, làn da của anh cảm thấy ngứa ngáy, Đỗ Nhược Ngu mỉm cười nheo mắt lại, nhưng cũng không né tránh.
Sư Diệc Quang bước đi, nhìn anh thật sâu với đôi mắt màu hổ phách và nói: “Cậu thực sự không sợ.”
Đỗ Nhược Ngu lắc đầu nói: “Không cần xác nhận lại nhiều lần.”
Sư tử khịt mũi rồi lại nằm xuống.
Đỗ Nhược Ngu lặng lẽ ngồi bên cạnh anh ta một lúc, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh rồi mới lên tiếng.
“Sư tổng, tôi kể cho anh về cha tôi.”
Đỗ Nhược Ngu cảm giác được cơ bắp của con sư tử căng lên, nhưng anh ta không nhúc nhích, liền tiếp tục lẩm bẩm một mình.
“Như tôi đã nói, bố tôi làm việc cho một công ty vận tải biển.
Ông có lần đưa tôi đi xem tàu chở hàng viễn dương của công ty họ.
Lúc đó tôi vẫn còn trẻ, trong mắt tôi những con tàu vô cùng to lớn.
Bố tôi nói rằng chúng tôi sẽ lái con tàu này đi chinh phục biển cả.”
Đỗ Nhược Ngu nói, lòng tràn đầy hoài niệm: “Bố tôi luôn đi công tác xa nhà.
Mỗi lần về, có lẽ ông muốn bù đắp cho những thiếu sót trong học tập của tôi nên mua cho tôi rất nhiều sách rồi kể cho tôi nghe những câu chuyện về những chuyến đi biển của ông.
Nói về phong tục, tập quán bên kia đại dương, trong mắt tôi cha tôi là người như thần không gì không biết, lúc đó tôi rất tự hào”
Sư Diệc Quang ở một bên nghe, Đỗ Nhược Ngu nhạy bén phát hiện lỗ tai anh ta dựng thẳng lên, cười trong lòng.
“Sau đó, bố tôi gặp tai nạn và qua đời.
Lúc đó tôi mới nhận ra rằng ‘cha’, một nhân vật mạnh mẽ đối với tôi, không phải lúc nào cũng gục ngã”.
Đỗ Nhược Ngu nói xong, dừng lại một chút, Sư Diệc Quang quay đầu lại.
Anh mỉm cười với sư tử và nói tiếp: “Từ đó trở đi, tôi bắt đầu thích xem “Ông già và biển cả”.
Người đánh cá dù mạnh mẽ đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ già đi.”
“Nhưng dù cha tôi đã qua đời nhiều năm như vậy nhưng ảnh hưởng của ông đối với tôi vẫn không hề phai nhạt.
Giống như một ông già và cậu bé, một ngày nào đó cậu bé sẽ kế thừa sự nghiệp của ông già.” Mặt Đỗ Nhược Ngu hơi nóng, nói, “Thực xin lỗi, đột nhiên cảm động, tôi chỉ muốn nói lão chủ tịch nhất định cũng là như thế này, tuy rằng di chúc thoạt nhìn quái quái, nhưng nhất định chứa đựng sự mong đợi và giúp đỡ của người cha dành cho con trai mình.”
Sư Diệc Quang bình tĩnh lắng nghe, không nói hay phản ứng.
Đỗ Nhược Ngu có chút xấu hổ, anh chỉ muốn an ủi tổng giám đốc, nhưng cuối cùng lại nói ra nhiều cảm xúc buồn nôn như vậy, tốt xấu gì cũng cho chút phản ứng đi chứ, rất thẹn thùng đó.
Mặt Đỗ Nhược Ngu càng ngày càng hồng, Sư Diệc Quang lúc này chậm rãi di chuyển đến bên cạnh anh, dụi đầu vào đùi anh.
Đỗ Nhược Ngu không khỏi chạm vào bờm của anh ta, nhưng tổng giám đốc lại không có phản kháng.
Đỗ Nhược Ngu cảm thấy sư tử đã hoàn toàn thả lỏng, vừa rồi trên đường về nhà, Sư Diệc Quang sắc mặt lạnh lùng, hiển nhiên tâm tình không tốt, nhưng hiện tại tựa hồ đã tốt hơn rất nhiều.
Đỗ Nhược Ngu chậm rãi sờ lên đầu và cổ sư tử, bầu không khí cứng ngắc không còn nữa, thư phòng dần dần trở nên ấm áp hơn.
Bờm tuy hơi cứng nhưng không gai góc, Sư Diệc Quang bình thường rất coi trọng ngoại hình, ngay cả khi hóa thành sư tử, tóc cũng rất gọn gàng và đẹp đẽ.
Đỗ Nhược Ngu cảm thấy thực thần kỳ, rõ ràng là một con vật, nhưng anh lại có thể thấy được rất đẹp trai.
Sư tử rất tuấn tú, cho dù là sư tử cũng anh tuấn.
Mặt Đỗ Nhược Ngu càng đỏ hơn.
Anh vuốt vuốt lại hơi nghiện, tuy rằng lông bờm tổng giám đốc rất chỉnh tề, nhưng quá dài, anh đột nhiên nghĩ đến ngày đó nhặt được lông sư tử ở trên ban công, lập tức hưng phấn.
“Sư tổng, tôi chải lông cho anh nhé!”
Sư Diệc Quang đột nhiên đứng dậy từ bên cạnh anh, không thể tin được nhìn anh hét lên: “Không cần!”
……….
------oOo------