Đỗ Nhược Ngu ngừng suy nghĩ một lát, hỏi: “Hổ?”
Hàn Dung gật đầu: “Đúng vậy, một con hổ, cái thứ ngao ngao ~ ấy.”
Khóe miệng Đỗ Nhược Ngu giật giật: “Sao cô lại cố tỏ ra dễ thương?”
Hàn Dung sờ mặt mình, nói: “Ngày thường làm mỹ diễm đại tỷ tỷ, gần đây muốn đi lộ tuyến đáng yêu.”
Đỗ Nhược Ngu: “…… Cho nên, là hổ thì thế nào?” Hiện tại nói cho anh biết bảo vệ dưới lầu là rồng anh cũng sẽ không kinh ngạc nữa, nếu là hổ thì không thể hợp tác sao?
Hàn Dung tỏ vẻ “Sao cậu trì độn vậy”, nói: “Nói như thế nào đây, trong giới này, sư tử cùng hổ có chút vua không gặ vua.
Tuy rằng lĩnh vực bất đồng, nhưng luôn âm thầm bị so sánh, sau đó hai nhà cũng bắt đầu phân cao thấp.”
“Sư tử nhà cậu từ nhỏ đã bị lấy tới so sánh với con Vương gia, đặc biệt 10-20 năm nay, Vương gia tham gia kinh doanh bất động sản, cậu hiểu mà, tiền vô ào ào, sau lưng lại nói ai nha hổ kiếm nhiều tiền hơn sư tử.”
Hàn Dung nói, cảm khái một chút: “Tính cách chồng cậu thế, khẳng định sẽ không chịu phục, hiện tại đột nhiên muốn hợp tác, hợp tác phải thương lượng giá cả, ai biết người ta có đồng ý hay không, dưới loại tình huống này chắc chắn không vui nổi.”
Đỗ Nhược Ngu nghe xong, không biết nên nói cái gì.
Học sinh tiểu học hả?
Không biết tại sao anh lại não bổ ra cảnh maine coon với mèo cam đánh nhau……
Ngoài lề chút
Ư maine coon, giấc mơ của tui
Mèo Maine Coon thuần chủng có đầy đủ giấy tờ: Giá từ 2000 đô (Khoảng hơn 49 triệu đồng) trở lên.
Mèo Maine Coon đã triệt sản có giá từ 1000 đô (Khoảng hơn 24 triệu đồng).
Ngoài ra giống Maine Coon lai có giá giao động từ 3 đến 5 triệu đồng tùy theo giống lai nhưng giống này khá khó nuôi.
Tra mạng thì vậy thôi chớ giống maine coon trông y đúc sư tử 500 triệu một con huhu
Hơn nữa mục đích đánh nhau kỳ thật là so ai kiếm tiền nhiều hơn.
Đương nhiên anh sẽ không nói ra nội tâm của mình với người nhà Sư tổng, chỉ nói: “Kỳ thật chủ tịch đề nghị khá tốt, tuy rằng chỉ là ý tưởng, nhưng hoàn toàn có thể thực thi, Vương gia cũng là người được chọn rất hợp lý.”
Hàn Dung phụ họa: “Tôi cũng thấy vậy, cho nên hiện tại xem Sư tổng xử lý như thế nào.
Ai, động vật họ mèo thật phiền toái, luôn thích cào lẫn nhau, xem nhà chó thật tốt.”
Đỗ Nhược Ngu lập tức nhìn cô bằng ánh mắt khác.
Chị Dung Dung xem ra là một con chó lớn thân thiện.
Nhưng nghe cô nói như vậy, anh lại rất tò mò nhà hổ, chỉ là không thân với người ta, chắc cũng không nhìn được, đáng tiếc đáng tiếc.
Họp xong, Sư Diệc Quang vẫn luôn ở lại trong phòng làm việc, Đỗ Nhược Ngu sắp xếp nội dung xong, thuận tiện pha một tách hồng trà, gõ cửa.
Sư Diệc Quang đang ngồi trong văn phòng, xoay ghế, bắt chéo đôi chân dài, hướng mặt về phía cửa sổ kính lớn đang suy nghĩ điều gì đó.
“Sư tổng, đây là ghi chép hội nghị, còn có trà cho anh.”
Đỗ Nhược Ngu đặt trà lên bàn, cẩn thận quan sát bóng lưng của tổng giám đốc, nhìn từ trên xuống dưới, nhìn có vẻ ổn, không có gì bất thường..
Sư Diệc Quang đột nhiên chuyển qua, trừng mắt nhìn anh: “Cậu làm gì.”
…… Tổng giám đốc có mắt sau lưng hay sư tử có giác quan đặc biệt nhạy bén?
Đỗ Nhược Ngu còn tưởng rằng tổng giám đốc không vui vẻ liền sẽ biến thân, nếu trong văn phòng có một con sư tử thì thật tệ.
Đỗ Nhược Ngu cực kì thành khẩn nhìn Sư Diệc Quang, nói: “Tôi lo lắng cho anh, cho nên nhìn xem.”
Sư Diệc Quang hiểu anh nói cái gì, bình tĩnh nói: “Chuyện của cha tôi tôi để trong lòng, chuyện này cũng không có gì to tát.” Anh ta lật qua ghi chép cuộc họp Đỗ Nhược Ngu đưa lại đây, tự hỏi một chút, dùng bút đánh dấu mấy chỗ quan trọng.
Những ngón tay của Sư Diệc Quang thon dài, lúc nắm bút khớp xương rõ ràng, bôi bôi vẽ vẽ rất là tiêu sái.
Đọc xong, anh ta ném lại bản ghi cho Đỗ Nhược Ngu.
“Lấy và nộp đi.” Anh ta nhìn thư ký của mình rồi nói: “Vì chủ tịch đã đưa ra yêu cầu nên chúng ta phải tuân thủ, nhất định phải làm cho ông hài lòng.”
Sư Diệc Quang không những không tức giận như Đỗ Nhược Ngu tưởng tượng mà còn điều chỉnh trạng thái của mình trong thời gian ngắn, trở nên bình thản ung dung.
Đỗ Nhược Ngu nhìn dáng người cao lớn ngồi trên ghế văn phòng, khí thế bệ vệ giống như vị vua ở đây.
Đỗ Nhược Ngu lúc này mới nhớ lại …… ngoại trừ là một con sư tử, Sư Diệc Quang còn là một bá đạo tổng tài.
Anh ta không có nhiều mối quan hệ, nhưng lại quyết đoán trong mọi việc, anh ta rất tàn nhẫn với cấp dưới của mình, nhưng anh ta lại thưởng cho họ khi họ nên được khen thưởng.
Anh ta cũng đẹp trai, ngoài cửa có rất nhiều người bị anh ta thu hút.
“Gần đây cậu có chút lơ đãng.” Sư Diệc Quang liếc nhìn Đỗ Nhược Ngu, “Lần sau cậu sẽ rất bận, trong tình trạng này không thể làm được.”
Tổng giám đốc phê bình anh, Đỗ Nhược Ngu vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi sẽ chú ý.”
Không thể làm gì được… Bây giờ khi nhìn thấy đồng nghiệp của mình, anh không khỏi đoán xem họ là loại động vật nào, ngay cả khi nhìn thấy tổng giám đốc, anh cũng nghĩ đến một con sư tử.
Sư Diệc Quang tiếp tục nói: “Không được ảnh hưởng công tác, đi làm việc trước đi.
Gọi Hàn Dung vào.”
Ô oa, thái độ việc công xử theo phép công không thể nhìn thấu của tổng tài.
Đỗ Nhược Ngu lãnh chỉ lui ra, nghĩ nghĩ, tiếp tục đi làm việc.
Nhìn dáng vẻ Sư Diệc Quang là sắp bàn chuyện hợp tác với nhà hổ, nhưng muốn đi đàm phán thật thì phải chuẩn bị.
Kết quả tới lúc tan tầm, Đỗ Nhược Ngu muốn về nấu cơm, Sư Diệc Quang đột nhiên gọi anh lại.
“Chúng ta đi ra ngoài ăn.” Tổng giám đốc khí định thần nhàn, đặt tay lên vai Đỗ Nhược Ngu, đẩy anh ra ngoài.
Đỗ Nhược Ngu có chút mơ hồ, là đi gặp khách hàng sao?.
Sư Diệc Quang bảo Đỗ Nhược Ngu lên xe của mình, tài xế đưa họ đến nhà hàng.
Đỗ Nhược Ngu ngồi ở ghế sau cạnh Sư Diệc Quang, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào gáy Tiểu Mã.
Cho nên Tiểu Mã là ngựa sao! Anh ta sợ Sư Diệc Quang như vậy, có lẽ là sợ sư tử đã khắc sâu vào gen của ngựa vằn trên thảo nguyên.
Đỗ Nhược Ngu bỗng nhiên cảm thấy thông cảm với tài xế.
“Cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu đang nhìn ai?”
Đỗ Nhược Ngu quay đầu, liền đối diện gương mặt tức giận của Sư Diệc Quang.
Anh mê mang chớp chớp mắt: “Không có gì.”
Đi xe chán lắm, chỉ nghĩ thôi cũng có tội sao?
“Đừng nghĩ đến chuyện khác.”
Đỗ Nhược Ngu: “……”
Sư Diệc Quang dẫn Đỗ Nhược Ngu đến nhà hàng của một khách sạn cao cấp, Đỗ Nhược Ngu lúc này mới xác nhận anh không gặp khách hàng mà chỉ có hai người họ đang ăn cùng nhau.
Khi họ đã ngồi vào chỗ, người phục vụ kéo ghế ra, Sư Diệc Quang rất lịch sự giúp Đỗ Nhược Ngu mời anh ngồi xuống trước.
…… Cái quỷ gì, vốn quen làm thư ký, lãnh đạo lại đột nhiên phục vụ anh, anh sợ đến mức không dám nói gì.
Nhà hàng được trang trí lộng lẫy, với những con phượng hoàng vàng, hoa và cây được chạm khắc từ tường đến sàn nhà, đồ trang trí treo cũng bằng vàng, đung đưa như những chiếc tua rua.
Đây là một nhà hàng Trung Quốc, tôm hùm chiên với nấm truffle và vịt quay với trái cây trông rất ngon, nhưng Đỗ Nhược Ngu ăn gian nan, ngồi dưới ánh đèn vàng nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc đang chia tôm hùm cho mình.
Tổng tài không những không yêu cầu người phục vụ mà còn đích thân chia đồ ăn cho anh, còn rót rượu cho anh, cho anh ăn cái này cái kia rồi hỏi anh ăn có ngon không.
Sư Diệc Quang lắc ly rượu, thái độ tiêu sái, có vẻ thực thong dong, tư thế khi ăn cũng rất tao nhã.
Nhưng Đỗ Nhược Ngu lại nổi da gà, chẳng lẽ tổng giám đốc uống nhầm thuốc sao? Tại sao người lại tiết ra hormone? Thật đáng sợ.
Chờ cơm nước xong, Sư Diệc Quang lại dẫn theo Đỗ Nhược Ngu đến phòng khách khách sạn.
Sảnh khách được nối với sân hiên mở, nơi có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ của thành phố vào ban đêm, rất nhiều người ngắm cảnh đêm trên đó.
Sư Diệc Quang cầm ly rượu dựa vào lan can sân thượng, duyên dáng như được bao phủ bởi ánh sao.
Đỗ Nhược Ngu cẩn thận nâng ly rượu lên, thỉnh thoảng lén nhìn tổng giám đốc.
Thật sự không thể hiểu được ý của giám đốc là gì…
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại lãng mạn như vậy, với ánh đèn, rượu vang, bóng tối, cùng nhạc nền ái muội êm dịu? Hoàn cảnh quá romantic, đây có phải chính là tổng giám đốc coi teambuiding thành hưởng tuần trăng mật sao.
“Đừng uống nhiều quá, tửu lượng lại không tốt.” Sư Diệc Quang không nhịn được nhắc anh, ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, lại nhẹ giọng, nói, “Trước kia nói mua xe cho cậu, kết quả vẫn luôn không có thời gian, cậu cứ lái chiếc xe cũ đó, lần này tôi sẽ cho cậu một chiếc mới.”
Đỗ Nhược Ngu nghe xong thiếu chút nữa sặc rượu trong cổ họng, anh vội vàng lắc đầu: “Không cần không cần, hiện tại đã lái quen.”
“Mua cho cậu chiếc siêu xe.”
Đỗ Nhược Ngu khó xử nói: “Tôi không biết lái đâu.”
Trán Sư Diệc Quang giật giật, nói: “Cái kỹ năng lái xe kém của cậu thật phiền toái.
Cậu là thư ký có kỹ năng lái xe tệ nhất thế giới.”
Đỗ Nhược Ngu cảm thấy rất oan ức: “Bây giờ tôi hằng ngày đều lái xe đi làm, kỹ năng của tôi đã tiến bộ rất nhiều.”
Sư Diệc Quang còn muốn nói, lại nghĩ tới mình phải duy trì nhân thiết, vì thế lại nói: “Vậy mua nhà cho cậu.”
Đỗ Nhược Ngu: “……”
Sư Diệc Quang đây là làm sao vậy, bắt đầu từ văn phòng đã có chút không bình thường, bây giờ lại diễn bá đạo tổng tài……
Đỗ Nhược Ngu đột nhiên ý thức được điều gì, nhếch lên khóe miệng, bỡn cợt nói Sư Diệc Quang: “Sư tổng, từ khi vào công ty anh đã phóng điện với tôi rồi.
Chuyện gì xảy ra vậy?”
Cố ý bày mị lực, còn mời anh ăn, còn phải mua nhà mua xe.
Sư Diệc Quang cứng đờ một lát, sau đó tức giận nói: “Ai bảo cậu luôn lơ đãng?”
“Trước kia nhìn tôi ánh mắt cậu còn rất sùng bái, hiện tại mỗi ngày ánh mắt sáng lấp lánh, có phải đang nghĩ sư tử không hả?”
Ách…… có chút.
“Đừng cho là tôi không biết, có phải còn lén mua lược chải lông không?”
Mua là mua…… Còn chưa giao tới.
“Cùng Hàn Dung quan hệ càng ngày càng tốt, có phải muốn biết cô ấy là chó gì phải không?”
Oa, cái này cũng đã nhìn ra sao.
“Còn có sáng nay, Hàn Dung nói chuyện Vương gia với cậu, có phải muốn nhìn hổ không hả?”
Đỗ Nhược Ngu không nhịn được, nói: “Tôi chỉ suy nghĩ nhiêu đó mà thôi, quá oan uổng.”
Sư Diệc Quang hừ: “Đều bị tôi nói trúng rồi, chính là muốn nhìn hổ.”
Đỗ Nhược Ngu: “……”
Sư Diệc Quang xoay đầu không nhìn anh, nói: “Dù sao ánh mắt cậu mơ hồ, thất thần, chính là trong lòng nghĩ khác.”
Đỗ Nhược Ngu hoàn toàn hiểu tâm tư của anh, không tự chủ được bật cười.
Tổng giám đốc đây là cố ý bày mị lực, là muốn kéo lực chú ý của mình về, càng phải chú ý anh ta là đàn ông.
Đỗ Nhược Ngu cười nói: “Không phải vậy, sư tử rất đẹp trai, tổng giám đốc cũng vậy.
Sư tử và tổng giám đốc đều là anh.”
Nói xong, anh có chút xấu hổ, sắc mặt có chút hồng hồng vì uống rượu, nói: “Tôi mới phát hiện thế giới mới, tất nhiên có chút xa lạ, tôi sẽ quen dần thôi.”
Sư Diệc Quang lúc này mới quay đầu lại.
“Cảm ơn anh, Sư tổng, anh dẫn tôi tới ăn cơm tôi rất vui vẻ.” Đỗ Nhược Ngu ôn nhu nói.
Sư Diệc Quang cuối cùng cũng vứt bỏ gánh nặng bá đạo tổng tài, nói: “Vậy uống xong ly này rồi về thôi.”
Quả nhiên sư tử vẫn thích ở nhà hơn là đi lang thang bên ngoài.
Đỗ Nhược Ngu không chọc phá, mà nghĩ.
Tổng giám đốc ngu ngốc, sao anh ta có thể ghen tị với chính mình, anh ta không nhận ra rằng mối quan hệ của họ đã trở nên thân thiết hơn nhiều kể từ khi anh ta biến thành sư tử sao?
Họ không còn giao tiếp riêng tư bằng ngôn ngữ lạnh lùng ở nơi làm việc mà trở nên giản dị hơn.
Và từ sự ngưỡng mộ đến tình yêu, đó không phải là một bước lùi mà là một bước tiến.
Đỗ Nhược Ngu uống ngụm rượu cuối cùng, nói: “Vậy khi lược điện tới, tôi có thể chải lông cho anh không? Lần này nhất định sẽ không gãy.”
“Không thể, đừng nghỉ.”
Cho đến ngày hôm sau Đỗ Nhược Ngu đi làm, nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, anh không khỏi bật cười.
Anh bước qua khu vực văn phòng chào hỏi đồng nghiệp với tâm trạng vui vẻ.
Nhưng vẻ mặt của các đồng nghiệp có gì đó không ổn, có một số người tụ tập lại, không biết đang nói chuyện gì, vừa nhìn thấy anh lập tức giải tán, sau đó lại đáp lại lời chào của anh một cách mất tự nhiên.
Loại tình huống này Đỗ Nhược Ngu rất quen thuộc.
Bọn họ nhất định là lại có bát quái, hơn nữa đối tượng bát quái là Sư Diệc Quang.
Đỗ Nhược Ngu ngồi vào chỗ của mình, vẫn bình tĩnh.
Bát quái luôn lan truyền ngày càng rộng rãi không thể che giấu được.
Quả nhiên, đến giữa trưa, Đỗ Nhược Ngu liền nghe được.
Trong giới thư ký cao tầng có tin đồn rằng hôm qua tổng giám đốc đưa người ta đi ăn uống rồi ở khách sạn qua đêm.
Cái chính là xe được lái thẳng từ công ty về khách sạn, tức là mục tiêu của tổng giám độc là người trong công ty.
……….
------oOo------