Đỗ Nhược Ngu sửng sốt một lát, sau đó nghe thấy bên cạnh “phụt” một tiếng.
Đỗ Nhược Ngu quay đầu trừng mắt Sư Diệc Quang, nói: “Anh cười.”
Sư Diệc Quang một giây đổi mặt, mặt vô biểu tình nói: “Không có, tôi không cười.”
Hàn Dung ngồi ở trên sofa yếu ớt vùi đầu lẩm bẩm: “Các cậu ồn ào quá.”
Đỗ Nhược Ngu vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi ra ngoài thôi.”
Hàn Dung nói: “Quên đi, dù sao tôi cũng không ngủ được.”
Cô đứng lên, lúc này Đỗ Nhược Ngu mới thấy rõ miệng cô nhọn hơn miệng chó một chút, những chiếc răng nanh hơi lộ ra trông rất sắc bén, hai bên mặt còn có lông dài.
Đôi mắt thon dài và sắc bén, lóe sáng, có ánh sáng hung dữ đặc trưng của động vật ăn thịt.
Kỳ thật…… nhìn kỹ thì, giống chó husky màu trắng hơn là chó Samoyed.
Tất nhiên trông thông minh và mạnh mẽ hơn Huskies rất nhiều.
Đỗ Nhược Ngu rốt cục tỉnh lại, hô to: “Thì ra là sói!”
Hàn Dung quả thực muốn khóc, nói: “Vẫn là thư kí Đỗ tốt, có thể nhìn ra tôi là sói.”
Đỗ Nhược Ngu ngạc nhiên nhìn cô, sói trắng, thật soái khí a.
“Sói tuyết núi cao hiện tại rất hiếm.” Sư Diệc Quang ở một bên nói.
Đỗ Nhược Ngu nghe thấy anh ta nói chuyện nói có chút tức giận: “Vậy tại sao anh muốn gạt tôi nói chọ Dung Dung là chó.”
Hàn Dung cào cào giường của Sư Diệc Quang, bất mãn nói: “Tôi biết là cậu giở trò quỷ.”
Sư Diệc Quang không hề suy nghĩ gì, thay vào đó nói với Đỗ Nhược Ngu: “Chính cậu không phải cũng nhìn lầm rồi sao?”
Đó là bị anh lừa!
Đỗ Nhược Ngu thở phì phì nhìn Sư Diệc Quang, lại hỏi: “Chị Dung Dung thật là em họ anh sao?”
Làm thế nào sư tử và sói trở thành anh em họ?
Sư Diệc Quang đáp: “Cái này là thật sự, nhà mẹ tôi cũng có sư tử.
Hồi đó, mẹ cô ấy, dì tôi, nhất định cưới dòng chó vì thèm muốn vẻ đẹp của cha cô ấy.”
Lượng thông tin hơi lớn… để anh tiêu hóa đã.
Đỗ Nhược Ngu ngơ ngác nắm bắt trọng điểm: “Sao lại thèm muốn vẻ đẹp.”
Hàn Dung giành trả lời: “Chính là lớn lên rất tuấn tú, cha tôi là sói tuyết thuần chủng, phi thường đẹp! Là kiểu liếc mắt một cái hoàn toàn sẽ không bị xem là chó.”
Vậy tiêu chí để đẹp trai hay không là có giống chó không?
Thực ra Hàn Dung cũng rất xinh đẹp, có lẽ là thừa hưởng dung mạo của cha, người ta đều nói con gái giống bố.
Mặc dù cô ấy cũng là một con sói to lớn xinh đẹp…nhưng cô ấy thực sự trông hơi giống một con chó.
“Cậu biết sao mình giống chó không?” Sư Diệc Quang thản nhiên nói, “Chính là bởi vì lớn lên quá tròn.”
Hàn Dung đột nhiên từ trên sofa nhảy xuống, giống như một cái bóng trắng cắn vào ống quần của Sư Diệc Quang.
Sư Diệc Quang nhíu mày: “Đừng để nước bọt dính vào quần của tôi.
Thích cắn người mà nói không phải là chó.”
Đỗ Nhược Ngu thấy Hàn Dung cũng không có dùng sức, cảm thấy tổng giám đốc bị cắn cắn cũng được, tiếp tục hỏi: “Cho nên sư tử với sói là có thể kết hôn sao?”
Sư Diệc Quang kỳ quái nhìn anh: “Tại sao không được, tôi với cậu cũng kết hôn.”
Đỗ Nhược Ngu sửng sốt một lát, cảm thấy có chút nóng bừng.
Sư Diệc Quang cũng phát hiện lời này hơi không đúng, ho khan một tiếng.
“Phi.” Hàn Dung phun quần Sư Diệc Quang ra, nói, “Các cậu thật phiền phức, cái bầu không khí màu hồng này là chuyện gì xảy ra? Đừng ngược đãi chó.”
Hàn Dung nhìn về phía Đỗ Nhược Ngu, nói: “Yên tâm, chúng tooi có gen mạnh, tương lai cậu sinh con nhất định sẽ là sư tử.”
Đỗ Nhược Ngu: “……”
Nghĩ quá xa rồi đó!
Sư Diệc Quang đáp lại lời củaHàn Dung nói, nói: “Hai bên đều là động vật thì con là giống gì thì phải xem vận khí.
Dì kết hôn với dượng sinh Hàn Dung, kết quả vẫn là sói, bà ngoại tôi bên kia cực kì không vui.”
Hàn Dung cũng không vui, nói: “Sói khá tốt mà.”
Sư Diệc Quang gật đầu: “Đúng là khá tốt, có đôi khi rất tiện.” Anh nói với Đỗ Nhược Ngu, “Trong toàn công ty không có con chó nào có mũi tốt như cô ấy cả.”
Đỗ Nhược Ngu ngồi xổm xuống nhìn Hàn Dung.
Bởi vì là loài sống ở vùng núi cao nên lông của sói tuyết cực kì dày, Hàn Dung ngồi xổm trên mặt đất, cái đuôi buông thõng bên người, nhìn Đỗ Nhược Ngu.
Thoạt nhìn lãnh diễm, nhưng lại là tiểu thư sói đuôi to thực thiện lương.
Đỗ Nhược Ngu mỉm cười nói: “Cho nên chị Dung Dung sự tìm được USB bằng mùi sao.”
Trên mặt sói tuyết hư hư thực thực nổi lên mảng đỏ ửng, cô nói: “Ngày hôm qua cô ta khóc quá phiền, cho nên tôi mới đi tìm xem, hơn nữa cô ta xịt loại nước hoa có mùi cỏ cây tôi ghét nhất, USB cũng có, ngửi ngửi thì tìm được.”
Vừa nói, cô vừa không khỏi phàn nàn: “Cả tòa nhà đều có mùi của cô ta.
Chắc hay đi loanh quanh buôn chuyện nên cũng phải mất một lúc.”
Đỗ Nhược Ngu nói: “Vừa rồi đương sự nói cảm ơn cô.”
Hàn Dung giơ chân lên, chán ghét nói: “Tôi không làm thay cô ấy đâu, nếu mất chiếc USB này thì các bộ phận phía dưới lại bận rộn, tôi làm cho mọi người.”
Quả nhiên không hổ là có một nửa huyết thống loài mèo, vẫn là có chút ngạo kiều, Đỗ Nhược Ngu nhìn thấu không nói toạc, chỉ cười.
Sư Diệc Quang nhìn một người ngồi xổm một chó, đột nhiên nói: “Cậu vẫn luôn nhìn cái đuôi của cô ấy, anh có muốn chạm vào nó không?”
Đỗ Nhược Ngu cứng đờ.
Tổng tài lại tới nữa!
Tuy rằng anh cảm thấy có chút ngứa ngáy, nhưng cũng không cần thiết phải nói ra mà.
“Không thể sờ.” Sư Diệc Quang xụ mặt, lạnh lùng nói, “Cô ấy là sói cái.”
Ai ngờ Hàn Dung tùy tiện nói: “Tôi không ngại a, thư kí Đỗ có quan hệ tốt với tôi.”
Sư Diệc Quang trừng mắt nhìn cô, kết quả Hàn Dung không quan tâm đến vẻ mặt của anh họ, quay lại chìa đuôi ra một cách hào phóng.
Woo, cái đuôi to màu trắng bông xù.
Đỗ Nhược Ngu ngước mắt nhìn Sư Diệc Quang, tổng giám đốc cúi mặt, dùng ánh mắt lạnh lùng đâm anh.
Đỗ Nhược Ngu nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng chạm vào đuôi Hàn Dung rồi nói: “Tôi chỉ sờ thôi.”
Wow, sờ vào có cảm giác êm ái, mềm mại dễ chịu, còn phần đuôi thì dính dính.
Sư Diệc Quang tức giận muốn bùng nổ ngay tại chỗ.
Hàn Dung nở nụ cười, nói: “Tôi không ở nơi này ăn cẩu lương, thư kí Đỗ, lần sau tôi sẽ lén lút để cậu vuốt, hôm nay tôi đi về trước, xin nghỉ một ngày!”
Nói xong, cô nhảy lên, mượn sức từ bệ cửa sổ rồi lao ra khỏi cửa sổ.
…Đây có phải là cách cô ấy luôn ra vào văn phòng tổng giám đốc không?
Chẳng trách mấy lần anh chỉ thấy cô ấy vào mà không đi ra.
Đỗ Nhược Vũ chỉ vào cửa sổ, kinh ngạc nói: “Đây là tòa nhà cao tầng.”
Sư Diệc Quang không có đáp lại lời nói của anh mà chỉ bế anh đặt lên giường, đè anh xuống không cho anh cử động.
“Sư tổng……” Đỗ Nhược Ngu chân tay luống cuống nhìn Sư Diệc Quang.
“Đã nói không cho cậu nhớ thương động vật.” Sư Diệc Quang trên cao nhìn xuống ấn anh nói.
Đỗ Nhược Ngu vô tội: “Nhưng tôi rất thích động vật.” Anh nhẹ nhàng cười, nói, “Động vật cũng rất thích thân cận tôi.”
Sư Diệc Quang bực bội nói: “Đây chính là điều khiến người ta tức giận.”
Hàn Dung cũng tốt, con thỏ họ Đinh cũng tốt, người trong công ty đều thích anh, thậm chí ở sau lưng cũng không nói bậy về anh.
Cả Bùi Lăng cũng vậy, chỉ thấy vài lần miệng đã chị dâu trước chị dâu sau, kêu cực kì thân mật.
Đỗ Nhược Ngu chuyên chú nhìn anh ta, nhếch khóe miệng, hỏi: “Tại sao?”
Sư Diệc Quang nhíu mày: “Cái gì tại sao?”
Đỗ Nhược Ngu chậm rãi nói: “Tôi hỏi anh, tại sao cảm thấy tức giận.”
Sư Diệc Quang ngược lại bị câu hỏi của anh làm cho sửng sốt, sau khi suy nghĩ, chỉ cho rằng thay vì vuốt ve những con chó mèo khác thì không bằng…
Sư Diệc Quang bị suy nghĩ của chính mình làm cho sợ hãi, nghĩ đến chuyện này liền rất tức giận, nói: “Dù sao cũng không được phép, cậu không được phép trêu chọc động vật.”
Đỗ Nhược Ngu bị anh ta ấn, lâm vào thế bất lợi, nhưng anh vẫn cứ không sợ chết cười không ngừng.
Sư Diệc Quang bị anh cười càng tức giận, cuối cùng cũng buông anh ra, chuyển chủ đề làm việc, nói: “Nghiêm túc nói chuyện, cậu vừa rồi nghe được tôi chuẩn bị điều trợ lý Hàn, cậu sẽ tiếp quản hết công việc của cô ấy.”
Cặp anh em họ này cũng rất kỳ quái, riêng tư cũng gọi tổng giám đốc cùng trợ lý, Đỗ Nhược Ngu lúc này mới nghiêm túc đứng dậy khỏi giường, ngồi xếp bằng, hỏi Sư Diệc Quang: “Tôi vừa rồi cũng muốn hỏi chuyện này, thật sự muốn cho tôi tiếp nhận công việc chị Dung Dung sao?”
Sư Diệc Quang không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, nói: “Cậu không muốn sao? Tương đương với thăng chức.”
Đỗ Nhược Ngu vội vàng lắc đầu: “Muốn.”
Người đàn ông có chí hướng nào lại không muốn tiếp xúc với công việc quản lý một công ty, nếu làm tốt có thể sau này sẽ trở thành giám đốc bộ phận như chị Dung Dung.
Đỗ Nhược Ngu nói ra sự băn khoăn của anh: “Nếu tôi theo anh làm công việc quản lý, thì tôi sẽ không còn sức lực để hoàn thành nhiệm vụ văn thư trước đây nữa.”
Còn có bưng trà đổ nước, làm chi chép, việc nhỏ không đáng kể này đó, chắc phải tìm một người khác tới làm.
Nói cách khác Sư Diệc Quang có thể có một thư ký mới.
Tưởng tượng đến điểm này, Đỗ Nhược Ngu liền cảm thấy hơi…… Quái quái.
Anh đương nhiên biết mình không thể làm thư ký mãi được, nhưng anh vẫn không muốn ngày này đến sớm như vậy.
“Vậy cho cậu một trợ lý.” Sư Diệc Quang hoàn toàn không coi trọng vấn đề này chút nào.
“Hả?” Cặp kính của Đỗ Nhược Ngu trượt xuống chóp mũi.
“Cậu vẫn là thư ký của tôi, nhưng nội dung công việc đã thay đổi.” Dù sao cũng không phân biệt được trợ lý và thư ký, “Vậy tôi phân công cho cậu một trợ lý, cậu có thể tự sắp xếp.”
Sư Diệc Quang nghĩ về ứng cử viên, nói: “Chọn con thỏ kia đi, dù sao chỉ làm chút việc vặt tỏng văn phòng, đi theo cậu còn có thể học tập.”
Đỗ Nhược Ngu lại mộng bức: “Con thỏ nào?”
“Chính là con thỏ đã cùng cậu lăn xuống đồi.”
Đỗ Nhược Ngu lúc này mới hiểu được anh đang nói Tiểu Đinh, hóa ra anh ta chính là con thỏ kia, ngẫm lại thì quả thực là đúng, nhưng về sau lại không hề nghĩ tới.
Vì vậy dưới sự sắp xếp của tổng giám đốc, công việc của các nhân sự liên quan đã được thay đổi.
Hàn Dung chính xác đã được thăng chức, trở thành giám đốc bộ phận chiến lược, tuy rằng nội dung công tác của Đỗ Nhược Ngu đã thay đổi, nhưng anh vẫn giữ vai trò thư ký tổng giám đốc, tương đương với một chức vụ bình thường, còn Đinh Tuấn Thông biến thành trợ lý của Đỗ Nhược Ngu.
Cách bố trí lối vào văn phòng tổng giám đốc cũng được thay đổi, không gian văn phòng thư ký mở ban đầu đã bị đóng lại và biến thành một văn phòng có hai bàn làm việc, Đỗ Nhược Ngu cùng Đinh Tuấn Thông mỗi người một cái.
Đỗ Nhược Ngu nhìn tất cả những thay đổi do Sư Diệc Quang một tay an bài, nghĩ thầm, hóa ra Sư tổng thật sự rất coi trọng lần hợp tác này với Vương gia, làm công tác chuẩn bị nhiều như vậy.
Kỳ thật là giao thủ vẫn tốt hơn là hợp tác, bởi vì thái độ của Sư Diệc Quang giống như đến thăm kẻ thù cường đại, điều này khiến Đỗ Nhược Ngu rất mong đợi.
Lần này thăng chức xong, nhóm Đại Thảo Nguyên cũng bàn chuyện này.
Mùa thăng chức ở thảo nguyên.
Bùi Miêu Miêu: “Chúc mừng nhóm chó của chúng ta đã thăng quan!”
Ảnh hậu: “Chó cái đầu cậu! Sao lại nhàn rỗi như vậy? Ngày nào cũng nói chuyện trong nhóm, rảnh lắm à? Không có cảnh quay nào hả.”
Bùi Miêu Miêu: “Hừ, chờ tôi bận rồi biến mất, đừng có nhớ tôi.”
Ảnh hậu: “Không ai nhớ đâu yên tâm.
Thư kí Đỗ lần này cũng coi như thăng chức, nội dung công tác thay đổi, tiền lương cũng tăng.”
Lâm Đại Giác: “Chúc mừng chúc mừng.”
Bùi Miêu Miêu: “Sư tử ngốc trang bị vũ khí cho vợ mình, muốn huấn luyện vợ thành dâu hiền.”
Ảnh hậu: “Thư kí Đỗ từ lúc bắt đầu đã rất có khả năng biết không hả.”
Ảnh hậu: “Hồi đó cậu ấy là thực tập sinh quản lý được trường tuyển dụng.
Cậu ấy đứng nhất trong phần thi viết và phỏng vấn.
Được công ty đào tạo thành cán bộ dự bị.
Nhưng ngay ngày đầu tiên đi làm đã bị Sư tổng chặn lại đưa thẳng lên văn phòng tổng giám đốc, biến thành thư ký.
Bùi Miêu Miêu: “…… Hóa ra là tức phụ cướp được nha!”.