Mẹ Đỗ hỏi: “Con với Sư tổng nuôi mèo?”
Đỗ Nhược Ngu lắc đầu, nói: “Con cầm đi chọc mèo nhà người khác.
”
Anh vừa nói lời này, Hô Hô như nghe hiểu anh nói gì, đi tới trước đạp một bước, cúi đầu liếm liếm tay Đỗ Nhược Ngu.
Đỗ Nhược Ngu bị lưỡi mèo cào có chút đau, cười nói: “Nghe thấy anh nói mèo nhà người khác nên ghen tị sao?”
Giống hệt tổng giám đốc ở nhà.
“Hây!” Anh nhấc Hô Hô lên, ôm nó vào lòng, nói: “Anh biết Hô Hô của anh có cảm tình với anh mà, sẽ không từ chối anh đâu.
”
Hô Hô vặn vẹo, sau đó tùy anh ôm.
Đỗ Nhược Ngu gãi con mèo lông dài đen trắng rồi nói với mẹ Đỗ: “Vậy ở nhà còn bạc hà mèo không mẹ?”
Đỗ mẹ nói: “Ừ, con và Dĩnh Dĩnh thích dùng thứ đó để trêu chọc con mèo, mẹ không thích.
” Mẹ Đỗ trừng mắt nhìn anh, nói, “Không có việc gì lại nhớ thương mèo, con với Sư tổng phải sống hòa thuận đó.
”
A, lại tới nữa, mẹ lải nhải, Đỗ Nhược Ngu có chút đau đầu, vội vàng nói: “Con đang vui vẻ mà mẹ, mẹ không định gói đồ cho con sao?”
Mẹ Đỗ mang thịt kho cho Đỗ Nhược Ngu, Đỗ Nhược Ngu lại đi lấy bạc hà mèo, không những có cỏ ăn được, trước kia anh còn mua phun sương, nhưng mà không có tác dụng.
Đỗ Nhược Ngu suy nghĩ một chút rồi cầm bình xịt, đóng nắp lại, nhưng lại lo lắng nên cho vào túi, ngửi cẩn thận, cảm thấy không có chút mùi nào thoát ra ngoài, lúc này mới chuẩn bị đem hết lên xe.
Đỗ Nhược Ngu lại sờ con mèo của mình, nói: “Vẫn là Hô Hô tốt, mặc kệ qua bao lâu vẫn là muốn sờ thì sờ.
”
Không như con trong nhà kia, chết sống không muốn.
“Anh mua cho em thức ăn cho mèo ăn.
”
Mẹ Đỗ vội vàng ngăn cản: “Đừng, thức ăn cho mèo nhập khẩu con gửi về khiến miệng nó càng háu ăn, đồ bình thường cũng không thèm nhìn.
”
Đỗ Nhược Ngu nói với Hô Hô: “Mèo nhà mình chỉ cần được cưng chiều thôi, đúng không?”
Hô Hô híp mắt “meo meo” đáp lại anh.
Đỗ Nhược Ngu chất đồ lên xe, tạm biệt mẹ rồi trở về biệt thự của Sư Diệc Quang.
Đỗ Nhược Ngu vừa lái xe vừa nghĩ tới bình bạc hà mèo trong túi bên cạnh.
Anh vừa mới có chủ ý, cẩn thận ngẫm lại lại hơi rụt rè……
Nếu dùng thật có bị đánh không?
Đỗ Nhược Ngu bồn chồn lái xe về nhà, về đến nhà phát hiện Sư Diệc Quang vẫn chưa về, vội vàng vào nhà, trước tiên lên phòng mình trên lầu hai giấu bạc hà mèo vào tủ.
Vẫn còn một chiếc lược chải lông anh mua giấu trong phòng nhưng anh chưa bao giờ có cơ hội sử dụng nó.
Đỗ Nhược Ngu đi đến bên cửa sổ, vỗ nhẹ lên người mình rồi đi xuống lầu chuẩn bị đồ ăn.
Sau khi Sư Diệc Quang trở về, Đỗ Nhược Ngu đi lên lấy áo khoác nói: “Hôm nay tôi đến chỗ mẹ tôi, mẹ tôi nấu canh và thịt lợn kho mang về cho tôi.
”
Vẻ mặt lạnh lùng của Sư Diệc Quang dịu đi sau một ngày làm việc, anh ta nói: “Cảm ơn mẹ cậu.
”
Đỗ Nhược Ngu mời anh ta đi ăn.
Trong món canh của bà Đỗ có rất nhiều nguyên liệu ngon, rất bổ dưỡng, Sư Diệc Quang nhìn thứ kỳ lạ trong món súp, im lặng một lúc rồi ăn hết.
Món canh mẹ chồng nấu cho con rể …… ăn xong hỏa khí tăng.
Đỗ Nhược Ngu trông mong nhìn anh ta ăn chính mình cũng không động đũa.
Sư Diệc Quang nhìn anh một cái, hỏi: “Cậu có phải lại có chuyện gì không?”
Đỗ Nhược Ngu vội vàng lắc đầu.
Sư Diệc Quang nheo mắt, nói: “Cảm thấy cậu rất chột dạ.
”
Đỗ Nhược Ngu tiếp tục lắc đầu, sau đó nói: “Tôi hôm nay sờ mèo nhà tôi.
”
Sư Diệc Quang không có một tia dao động, rũ mắt tiếp tục ăn cơm, bình tĩnh nói: “Sờ thì sờ thôi.
”
Anh ta càng bình tĩnh, Đỗ Nhược Ngu càng rụt rè, thành thật bắt đầu ăn cơm.
Kết quả Đỗ Nhược Ngu vẫn không dám dùng bạc hà mèo anh giấu đi.
Anh còn cẩn thận tra xét bạc hà mèo có tác dụng với sư tử hay không, có nghiệm trong như trong video sư tử ngửi thấy xong là lăn ra cọ cực kỳ khoái hoạt, hay là thờ ơ.
Đỗ Nhược Ngu cũng mê mang, nên đành phải án binh bất động.
Công việc của công ty đã có bước tiến lớn.
Sau khi xác nhận dự án ngoại tuyến, công ty đã tích cực liên lạc với phía Nhật Bản và giành được thêm quyền quản lý.
Bộ phim do Bùi Lăng diễn vai chính đã bắt đầu được khởi chiếu, sau khi bộ phim ra mắt, hoạt hình nhập khẩu sẽ bắt đầu được phát sóng tại Trung Quốc.
Bộ phim hoạt hình này đã gây được tiếng vang lớn ở nước ngoài, nó đã có lượng khán giả ở Trung Quốc nhưng vẫn chưa được tiến cử.
IP mà Lễ Anh chính thức giới thiệu lần này là chủ đề cấp quốc gia, sau khi nghiên cứu thị trường, thanh thiếu niên và giới trẻ đều thích loại hình này, trong nghề cũng xem trọng.
Để đạt được doanh số bán hàng ngoại tuyến, công ty đã lập hàng loạt kế hoạch và liên hệ với Vương gia.
Đỗ Nhược Ngu mặc dù ở đây làm rất nhiều việc, nhưng anh cũng chưa từng tới công ty Vương gia lần nào.
Sư Diệc Quang luôn lấy đủ loại lý do ngăn cản anh, chỉ phái Hàn Dung qua.
…… Thật sự hoàn toàn không thể tiếp xúc với Vương gia sao.
Đỗ Nhược Ngu thật không có ý tưởng khác, chỉ là cảm thấy tổng giám đốc có chút chuyện bé xé ra to, có chút khác biệt với phong cách việc công xử theo phép công trước đây của Sư Diệc Quang.
Sau đó, công ty chính thức gặp nhà họ Vương và đưa ra kế hoạch hoàn chỉnh, tuy nhiên nhà họ Vương đáp lại rằng họ sẽ tiếp tục chờ xem.
Thái độ không từ chối cũng không đồng ý này giống như một ngọn lửa, đốt cháy hoàn toàn Sư Diệc Quang.
Tổng giám đốc tức giận lôi đình.
Gió bắc thổi bay những bông tuyết trên ba tầng cuối của tòa nhà, giống như sống trên một tảng băng, bầu không khí vô cùng áp lực, mọi người đều thận trọng, sợ mắc sai lầm sẽ khiến tổng giám đốc tính tình dậu đổ bìm leo.
Đỗ Nhược Ngu còn thảm hại hơn, ngoài việc chịu lạnh lùng ở công ty, anh còn phải chịu áp suất thấp khi trở về nhà.
Đỗ Nhược Ngu hiểu rằng Sư Diệc Quang không chỉ thất vọng về tiến độ của dự án mà còn rất tức giận.
Một là vì hổ, hai là vì chú.
Tính cách kiêu ngạo của Sư Diệc Quang không cho phép anh ta thất bại trước mặt hai người này nên anh ta rất tức giận.
Đỗ Nhược Ngu nhìn Sư Diệc Quang như một con thú bị mắc bẫy —— anh ta chính là một dã thú, ý nghĩ bị đè nén trong lòng lại bắt đầu khuấy động.
Đỗ Nhược Ngu nhớ đến khẩu hiệu quảng cáo viết trên chai xịt bạc hà mèo, Thần Khí dỗ mèo, thiên nhiên vô hại, làm dịu cảm xúc, mèo nào cũng thích.
Tổng giám đốc gần đây căng thẳng, tâm tình không tốt, cũng chưa thấy thấy anh ta biến thành sư tử, chắc chắn anh ta đã tích tụ rất nhiều căng thẳng.
Có nên thả lỏng một chút không?
Sau khi Đỗ Nhược Ngu nảy ra ý nghĩ này, trong lòng anh ngứa ngáy như mèo cào.
Nhưng tổng giám đốc có đánh anh không? Sẽ trừ tiền lương hả?
Nhưng là nếu để tổng giám đốc dùng thì sẽ biến thành sư tử, rồi vừa thư giãn, xả stress.
Đỗ Nhược Ngu miễn cưỡng nghĩ ra một cái cớ gượng ép cho hành vi của mình, dù chỉ muốn gây rắc rối cũng phải tạo dựng danh tiếng chứ.
Đỗ Nhược Ngu suốt ngày tìm cách, đầu tiên về phòng lấy chai xịt ra, do dự một chút không biết dùng thế nào, sau đó xịt một ít thứ đó lên cổ tay như nước hoa.
Ừm, mùi vị hơi kỳ quái.
Sau đó anh như thường lệ ăn tối cùng Sư Diệc Quang, Sư Diệc Quang cũng không có biểu hiện gì kỳ quái, Đỗ Nhược Ngu không nhịn được nhìn anh ta vài lần, ngược lại chọc cho anh ta hỏi lại: “Cậu đang nhìn cái gì?”
Đỗ Nhược Ngu vội vàng lắc đầu.
Chẳng lẽ bạc hà mèo vô dụng với sư tử sao, Đỗ Nhược Ngu nhẹ nhàng thở ra, lại hơi thất vọng.
Sau bữa ăn không có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ việc hôm nay Sư Diệc Quang hình như đã ăn nhiều hơn bình thường?
Tổng giám đốc cho dù tức giận thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng ăn uống, kỳ thật cũng khá tốt.
Nhưng càng như vậy, Đỗ Nhược Ngu càng có chút không tin, tìm cơ hội xịt thêm một chút lên đệm ghế sô pha trong thư phòng.
Sau khi Sư Diệc Quang đi ngang qua, anh ta vào thư phòng đọc gì đó, Đỗ Nhược Ngu quan sát anh ta hồi lâu nhưng vẫn không có phản ứng.
Sư Diệc Quang chỉ nhíu nhíu mày, nói: “Có phải không khí không tốt không, mở cửa sổ hít thở đi.
”
Đỗ Nhược Ngu vội vàng nói: “Gần đây trời trở lạnh còn nổi gió, vẫn là đừng, phải chú ý giữ ấm.
”
Sư Diệc Quang cũng không ép buộc, anh ta ngồi ở trên sô pha nhìn một lát, sau đó đi ra sau bàn nhìn vào máy tính.
Đỗ Nhược Ngu vừa sửa sang lại tư liệu, vừa chú ý anh ta, tổng giám đốc nghiêm túc làm việc, hoàn toàn gợn sóng bất kinh.
Là hàng giả hả!
Đỗ Nhược Ngu xụ miệng.
Anh chán nản nhìn những bảng biểu, tâm tư lại bay xa.
Anh nhớ lại lần đầu tiên cho Hô Hô ăn bạc hà mèo, Hô Hô chỉ ăn một chút, liền lập tức nằm xuống đất cọ tới cọ đi, móng vuốt nhỏ cào cào, híp mắt, thoải mái kêu meo meo.
Xịt không có tác dụng thì nhất định phải ăn sao?
Anh cũng không muốn cho Sư Diệc Quang ăn bậy.
Đỗ Nhược Ngu thở dài trong lòng, vô dụng thì vô dụng, thôi.
Trong lúc anh đang như đi vào cõi thần tiên, Sư Diệc Quang đột nhiên nói.
“Cho nên họ Vương cố ý.
”
Đỗ Nhược Ngu hoảng sợ, Sư Diệc Quang tiếp tục nói: “Vừa không cự tuyệt cũng không đáp ứng, không phải cố ý chọc chơi sao?”
Đỗ Nhược Ngu thành thật nghe anh ta nói.
“Bọn họ khẳng định trong lòng đang đắc ý dào dạt, cảm thấy cuối cùng cũng có cơ hội bắt được nhược điểm của tôi, muốn tôi đi ăn nói khép nép.
”
Sư Diệc Quang nói với giọng bình tĩnh, ánh mắt một mảnh âm u, ngồi sau bàn làm việc.
Ngài mà ăn nói khép nép, chắc thế giới đến tận thế.
“Nhà bọn họ thật ấu trĩ, từ trước đã như vậy, kiếm được chút tiền hận không thể đến nhà tôi tổ chức tiệc khen ngợi.
”
“Con trai kết hôn còn phát thiệp cưới, là muốn tôi cho tiền mừng sao?”
“Người nhà bọn họ từ nhỏ đều thích bắt bướm, trưởng thành rồi chắc cũng thích, nhưng mặt mũi không để xuống được.
”
Đỗ Nhược Ngu còn không dám thở mạnh, chỉ nghe tổng giám đốc phát tiết.
Sư Diệc Quang ngày thường tuy rằng sẽ ngạo kiều, nhưng rất khắc chế, sẽ không chủ động đi thao thao bất tuyệt nói bậy ai khác, thậm chí ngoại trừ lúc làm việc cũng rất ít khi nói nhiều như vậy.
Lần này anh ta chủ động nói chuyện của người khác, trong giọng điệu tràn đầy oán trách và khinh thường, điều này hoàn toàn không thể xảy ra trong thời điểm bình thường.
Rất ít khi tổng giám đốc kích động như vậy.
Sư Diệc Quang nói nói, có vẻ mệt mỏi, giơ tay nhéo nhéo lông mày nói: “Tôi đi tắm trước.
”
Đỗ Nhược Ngu mở to mắt quan sát từng động tác của Sư Diệc Quang, chờ anh ta ra khỏi thư phòng, mới chớp chớp mắt.
Hình như…… Có chút tác dụng?
Sư Diệc Quang đi tắm, Đỗ Nhược Ngu không nhịn được lại lấy bình xịt ra.
Lần này hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dứt khoát phun lên gối rồi vỗ nhẹ cho phẳng.
Anh cảm thấy bạc hà mèo chắc cũng có chút tác dụng, anh hiện tại đã hoàn toàn hưng phấn lên, siêu cấp tò mò Sư Diệc Quang sẽ có phản ứng gì.
Sư Diệc Quang tắm rửa xong đi ra, Đỗ Nhược Ngu còn chủ động qua sấy tóc giúp, sau đó mới đến phòng tắm.
Chờ anh ra, Sư Diệc Quang đã nằm lên giường, nửa dựa vào gối đầu xem điện thoại.
Vẫn như thường lệ, trước khi ngủ xem mấy tin tức lẻ lẻ, sau đó tắt đèn ngủ, cũng không khác thường gì cả.
Đỗ Nhược Ngu nằm cạnh Sư Diệc Quang, lẳng lặng đợi thật lâu, nhưng Sư Diệc Quang lại nằm đó bất động, một lúc sau, hơi thở của anh ta bình ổn lại, giống như đang ngủ rất sâu.
…… Bạc hà mèo còn có tác dụng yên giấc sao?
Đã là mùa thu, ban đêm càng lạnh, nhiệt độ trong nhà được duy trì ở mức ổn định, vẫn thoải mái.
Đỗ Nhược Ngu đợi một lúc rồi cuối cùng cũng bỏ cuộc.
Anh nhắm mắt lại, chán nản chuẩn bị ngủ.
Sau đó anh liền cảm giác Sư Diệc Quang bên cạnh xoay người dựng lên, nặng nề đè lên người anh.
Đỗ Nhược Ngu mở choàng mắt, phát hiện tay Sư Diệc Quang chống hai bên sườn anh, cúi đầu ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn anh.
Trán họ gần như chạm vào nhau, Đỗ Nhược Ngu nghe được lời nói như vậy phát ra từ đôi môi mỏng của tổng giám đốc.
“Cậu coi tôi là thằng ngốc sao?”
Sư Diệc Quang ôm chặt Đỗ Nhược Ngu, chân đè chân, cánh tay và ngực hoàn toàn bao phủ anh, làm anh không thể động đậy, chỉ cảm thấy khi tổng giám đốc nói hơi thở nóng đến đáng sợ.
Đỗ Nhược Ngu giương mắt nhìn đôi mắt Sư Diệc Quang, lúc này, dưới ánh đèn đêm yếu ớt, chúng lại biến thành màu hổ phách, lóe lên tia sáng ngoạn mục.
Sư Diệc Quang nói từng chữ một: “Nói đến đây, tuy chúng ta đã kết hôn được gần nửa năm nhưng vẫn chưa hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng đâu.
”
……….
------oOo------