Qua hai ngày, Sư Diệc Quang báo Đỗ Nhược Ngu, bọn họ phải qua Vương gia bàn chuyện.
Lần này kỳ thực cũng không phải là chính thức gặp mặt, dù sao cũng đã tổ chức mấy lần, nhưng đều không thu được kết quả gì, chỉ có thể lợi dụng văn hóa bàn rượu của Trung Quốc ăn một bữa cơm tán gẫu một chút.
Đỗ Nhược Ngu có chút khẩn trương.
Nguyên nhân thứ nhất là Vương gia muốn gây khó dễ, lần này chắc người tới rất khó đối phó, Đỗ Nhược Ngu không hiểu sao não bổ ra Võ Tòng.
Thứ hai là hắn muốn theo Sư Diệc Quang ra ngoài bàn chuyện làm ăn, sợ mình làm không tốt, làm mất mặt tổng giám đốc.
Kết quả, Sư Diệc Quang còn để ý hơn anh.
Tổng giám đốc đã hỏi 800 bộ quần áo.
“Tôi có nên đổi cái cà vạt khác không?” Sư Diệc Quang cau mày và nhìn mình trong gương, liên tục bắt bẻ.
Đỗ Nhược Ngu kiên nhẫn đáp: “Không, cách phối màu này đã rất phù hợp rồi.”
“Thật sao?” Anh ta giữ nút cổ áo, hỏi Đỗ Nhược Ngu: “Tôi đẹp trai không?”
Đỗ Nhược Ngu còn đang đắm chìm trong sự ngượng ngùng nhìn tổng giám đốc đeo quà sinh nhật mình tặng, đột nhiên bị hỏi câu này, khóe miệng giật giật nói: “Đẹp trai, rất đẹp trai.”
Sư Diệc Quang hất tóc, âm u nói: “Nhất định phải đẹp trai hơn người nào đó.”
Đỗ Nhược Ngu: “……”
Không thể lý giải việc đua đòi này.
Chờ tổng giám đốc cuối cùng cũng vừa lòng, anh ta mới dẫn Đỗ Nhược Ngu đến chỗ đã hẹn.
Họ hẹn gặp nhau ở một câu lạc bộ cao cấp, Đỗ Nhược Ngu đã đến đó trước để gọi đồ ăn, anh cảm thấy sư tử và hổ… đều là ăn thịt chứ không ăn chay.
Trên đường đến câu lạc bộ, mỗi lần đến gần mục tiêu, Đỗ Nhược Ngu đều có thể cảm nhận rõ ràng sự chán ghét và lạnh lùng ngày càng sâu sắc của Sư Diệc Quang.
…… Công việc thật sự rất vất vả, mặc dù ghê tởm như vậy nhưng vẫn phải bàn chuyện làm ăn, Đỗ Nhược Ngu thậm chí không có thời gian để lo lắng.
Đến nơi, họ được người phục vụ dẫn đến một phòng riêng.
Vì muốn bàn công việc với người ta nên họ đến sớm một chút, hai người ngồi trên ghế sofa chờ đợi mà không nói lời nào.
Đỗ Nhược Ngu chuyển sang chế độ làm việc, xem qua ghi chú trong bản ghi nhớ và một số câu hỏi để nhắc tổng giám đốc.
Một lúc sau bên kia cũng tới.
Đỗ Nhược Ngu chưa thấy người đã nghe tiếng.
“Sư tử muốn đãi ta một bữa, lỡ bị kẹt răng thì phải làm sao?”
Người tới nói chuyện rất to, giọng điệu nhẹ nhàng, vui vẻ, nghe có vẻ sôi nổi.
Đỗ Nhược Ngu muốn đứng lên chào, nhưng Sư Diệc Quang vẫn ngồi đó, bất động như núi, khiến anh không biết có nên đứng dậy hay không.
Kết quả khi ngẩng đầu lên liền đối mặt với người bước vào.
“Hả?” Ánh mắt người đàn ông đầu tiên rơi vào Sư Diệc Quang, đang định chế nhạo anh ta, nhưng sau đó lại nhìn thấy Đỗ Nhược Ngu.
Vì thế hai người cùng ngây ngẩn.
“Sao lại là cậu?” Người đàn ông vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đi về phía Đỗ Nhược Ngu.
…… Hóa ra Vương tiên sinh này, chính là Vương tiên sinh kia.
Chính là cha hổ con ngày đó Đỗ Nhược Ngu nhặt được!
Thế mà lại trùng hợp như vậy.
Đỗ Nhược Ngu cũng cảm thấy không thể ngờ được, nhưng nghĩ lại… bộ quần áo Tiểu Hổ mặc lúc đó đắt tiền như vậy, cha của nhóc nhất định cũng rất giàu có.
Chỉ là không nghĩ tới lại gặp ở đây.
Người có thể thay mặt Vương gia đến bàn chuyện làm ăn với Sư Diệc Quang đương nhiên là người có tầm quan trọng tương tự như Sư Diệc Quang, tuy nhiên, người này không thường xuyên xuất hiện trước mặt mọi người, cũng không biết địa vị ở Vương gia thế nào.
Đỗ Nhược Ngu đang định bước tới chào hỏi thì Sư Diệc Quang cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế sô pha, đứng giữa hai người, mặt lạnh lùng nói với Đỗ Nhược Ngu: “Đây là Vương Dần Nhất tiên sinh, là người phụ trách của Vương gia.”
Đỗ Nhược Ngu vội vàng lấy danh thiếp đưa cho Vương Dần Nhất: “Chào ngài Vương tiên sinh, tôi là Đỗ Nhược Ngu, là thư kí của Sư tổng.”
Vương Dần Nhất nhận danh thiếp nhìn, lại giương mắt nhìn Sư Diệc Quang cùng Đỗ Nhược Ngu, cười nói: “Không ngờ ân nhân của Chiêu Chiêu lại là thư ký của tổng giám đốc Lễ Anh, sau đó tôi muốn cảm ơn cậu nhưng tìm mãi không thấy.”
Đỗ Nhược Ngu cười thân thiện nói: “Không ngờ hôm nay lại gặp được Vương tiên sinh.”
Vương Dần Nhất sang sảng giải thích cho Đỗ Nhược Ngu: “Tôi chỉ có một chức giả ở công ty thôi, công ty có việc mới tìm tôi, công việc chủ yếu là nuôi con.”
Toàn chức làm cha mà còn để lạc con, xem ra trình độ nghiệp vụ của Vương tiên sinh không tốt.
Mắt thấy hai người lại định nói tiếp, Sư Diệc Quang xem vào hỏi: “Trước đây từng gặp nhau sao?”
Tổng giám đốc đang giả ngu, Đỗ Nhược Ngu chỉ nghĩ rằng Sư Diệc Quang nhất định đã biết chuyện này nhưng lại cố tình.
Vương Dần Nhất cất danh thiếp Đỗ Nhược Ngu đưa, nói: “Khoảng thời gian trước thư kí Đỗ đã giúp tôi một việc lớn.” Anh ta mỉm cười nói với Sư Diệc Quang: “Ban đầu tôi đau dạ dày khi nghĩ đến việc ăn tối với cậu, nhưng bây giờ tôi thấy thư ký Đỗ đã thoải mái hơn nhiều rồi.”
Sư Diệc Quang vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Vậy có thể không ăn, tiết kiệm tiền, dù sao ăn cũng là lãng phí.”
Vương Dần Nhất trợn tròn mắt nhìn anh ta, tức giận nói: “Là cậu chủ động tìm tôi.”
Anh ta lại suy nghĩ, quyết định không tức giận nên chỉ ngồi xuống đối diện, vô tư nói: “Tôi không chỉ muốn ăn mà còn muốn gói lại, để con tôi tan học tới ăn chung.” Anh ta tự nói trợ lý bên cạnh: “Gọi điện thoại, bảo Chiêu Chiêu qua.”
Đỗ Nhược Ngu thực sự không thể phun tào cuộc trò chuyện ở cấp độ học sinh tiểu học như này, nên anh chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy, giữ nụ cười chuyên nghiệp.
Vương Dần Nhất vừa nhắc tới con trai mình, liền đối mặt Đỗ Nhược Ngu nói: “Con trai tôi tên là Vương Anh Chiêu, nó rất thích cậu…”
Anh ta còn chưa nói xong, Sư Diệc Quang lại lên tiếng ngắt lời: “Cho nên chúng ta có thể nói chuyện chính sự chưa?”
Vương Dần Nhất mặc dù mỉm cười, nhưng Đỗ Nhược Ngu nhìn thấy gân xanh nổi lên trên trán anh ta, vẫn nói với Đỗ Nhược Ngu: “Có một ông chủ không hiểu tình thú vô cảm như vậy thật là nhàm chán nhỉ.”
Đỗ Nhược Ngu không khỏi mỉm cười nói: “Nhưng tổng giám đốc của chúng tôi làm việc rất hiệu quả, Vương tiên sinh, sao chúng ta không bàn chính sự xong và ăn tối sớm đi?”
Vương Dần Nhất vỗ tay: “Vẫn là cậu thú vị.” Lúc này anh ta mới quay sang Sư Diệc Quang nói, “Tôi không phải là loại người không phân biệt giữa công và tư.
Mặc dù tôi có một chút mâu thuẫn với cậu, nhưng đề xuất của công ty cậu, chúng tôi đã nghiên cứu kỹ lưỡng.”
Sư Diệc Quang từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt Poker, nói: “Vậy kết quả của việc nghiên cứu là lặp đi lặp lại chậm trễ?”
Vương Dần Nhất lắc đầu, nói: “Thật ra không phải chúng tôi không muốn hợp tác với cậu, mà là lần này bên cậu nghĩ ra một IP hoàn toàn mới, chúng tôi thậm chí còn không biết hiệu quả thị trường của nó.
Cậu cũng biết đấy, không gian chủ đề đang rất khao khát sự phổ biến của IP, chúng tôi có xu hướng hợp tác với IP đã phát triển hơn.”
Sư Diệc Quang nói: “Các điểm nóng có giới hạn thời gian.
Cái gọi là IP đã phát triển mà cậu thấy bây giờ chắc chắn sẽ có độ trễ khi cậu thực sự bắt đầu triển khai chúng.”
Đỗ Nhược Ngu lúc này bổ sung thêm: “Thời kỳ hoàng kim của mỗi dự án đều có hạn, các chủ đề hiện có có thể dễ dàng bị đào thải.
Tốt hơn là nên sử dụng các khái niệm mới nổi để kéo dài thời gian dùng thử.”
Vương Dần Nhất mở rộng tay hỏi: “Làm sao cậu biết sản phẩm của cậu sẽ nổi tiếng? Lỡ như bị bùng thì sao? Sau đó sẽ không có người đi công viên giải trí? Cậu phải có đảm bảo cho tôi.”
Sư Diệc Quang nhìn con hổ đối diện, nói: “Chúng ta có thể chấp nhận đặt cược.”
Thật là kỳ lạ, hai người vừa mới đấu võ mồm như học sinh tiểu học, dường như đã thay đổi ngay lập tức khi nói về kinh doanh.
Một người bình tĩnh thong dong, một người cởi mở rộng lượng, lúc này hai người mặt đối mặt, ai cũng không phục ai, nhưng là ai cũng không thua ai.
Khi người đàn ông nghiêm túc thì cũng là lúc có mị lực nhất, chắc là ý này.
Qua lại vào lần, Vương Dần Nhất rốt cuộc nhả ra, nói: “Được thôi, dù sao tôi cũng có một đứa con trai, Kỳ thật tôi khá hứng thú với công viên giải trí.
Tôi sẽ quay lại thuyết phục những người khác trong công ty.”
Sư Diệc Quang nghe xong lại không vui, nói: “Hóa ra cậu không làm chủ được?”
Vương Dần Nhất tức giận thổi râu, nói: “Công ty lại không chỉ có mình tôi, tôi nói sẽ đi thuyết phục thì khẳng định có thể thuyết phục.”
Sư Diệc Quang vừa lòng gật đầu.
Vương Dần Nhất lúc này mới phát hiện Sư Diệc Quang đang kích anh ta, lại thổi râu trừng mắt.
Anh ta nhìn Đỗ Nhược Ngu, nói: “Xem như cậu có vận khí tốt, có được một thư kí thế này, thư kí Đỗ có muốn đi ăn máng khác không?”
Sư Diệc Quang lập tức bùng nổ, nói: “Có chút đạo đức nào không? Đừng có giáp mặt đào góc tường.”
Vương Dần Nhất không để bụng, tiếp tục nói: “Chim khôn lựa cành đậu, thư kí Đỗ không bằng đến công ty chúng tôi đi, đi theo tên đầu gỗ này thì có gì thú vị.”
Đỗ Nhược Ngu vừa muốn xin miễn, Sư Diệc Quang liền trào phúng anh ta: “Cậu ấy nguyện ý đi theo tôi, còn chỗ cậu thì tốt đằng nào?”
Vương Dần Nhất đúng lý hợp tình nói: “Tôi kết hôn rồi, tốt hơn tên vạn năm băng sơn như cậu.”
Sư Diệc Quang: “???” Này cũng có thể so sao?
Đỗ Nhược Ngu sợ tổng giám đốc nói “Tôi cũng đã kết hôn”, nên tuyệt vọng kéo ngón tay Sư Diệc Quang.
Sư Diệc Quang hít sâu một hơi, chọc phá Vương Dần Nhất: “Sau đó lại ly hôn.”
Khí thế Vương Dần Nhất yếu đi một chút, sau đó lại ngẩng đầu ưỡn ngực: “Tôi có con trai.”
Cái này hoàn toàn so không được, Sư Diệc Quang quay đầu lại, khó hiểu trừng mắt nhìn Đỗ Nhược Ngu.
Đỗ Nhược Ngu cũng rất ủy khuất mà…… người ta có con sao anh có được.
Khi họ đang cãi nhau như học sinh tiểu học thì có tiếng gõ cửa phòng riêng, nhưng trước khi có người trong phòng kịp phản ứng thì cánh cửa đã tự mở ra.
Một đứa trẻ từ khe cửa chui ra, thân hình thấp bé, rất đáng yêu, nửa người ẩn sau cánh cửa, đôi mắt to tròn nhìn người bên trong.
Đỗ Nhược Ngu nhìn thấy nhóc liền vui vẻ, đây không phải là hổ con sao?
Nhóc cũng thấy được Đỗ Nhược Ngu.
Thế là bạn nhỏ Vương Anh Chiêu lộc cộc chạy vào, chạy lấy đà, biến thân, nhảy dựng lên một loạt động tác, cực kì lưu loát, hoàn mỹ lọt vào lòng Đỗ Nhược Ngu.
Con hổ sọc như một con mèo lớn màu cam, khi lao tới giống như một quả bóng lông bay trong không trung, Đỗ Nhược Vũ đứng dậy, dang tay ra để bắt chặt con hổ con đang lao tới.
Anh mất thăng bằng do va chạm loạng choạng lùi lại, kết quả được Sư Diệc Quang đỡ.
Thế là anh quay lại thấy sắc mặt tổng giám đốc nhà mình đen như quạ trong đêm.
Con trai của người khác nhào vào lòng vợ mình, bố nó vẫn đang đứng bên cạnh, anh thực sự sắp tức chết rồi.
……….
------oOo------