Tháng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Tài Mèo Lớn

chương 46: chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bùi Miêu Miêu cuối cùng cũng bùng nổ: “Sao con gái như cậu lại nói đàn ông nhanh hay không nhanh?”

Ảnh hậu: “??? Tôi rất trong sáng mà, tự cậu đen thôi đó.”

Tóc húi cua: “Chậc chậc chậc, tay súng siêu tốc Bùi Miêu Miêu.”

Bùi Miêu Miêu: “Tôi chạy nhanh! Không phải cái khác nhanh!”

Bùi Miêu Miêu: “Thôi, tôi còn ở đoàn phim, không so đo mấy người.”

Bùi Lăng nói xong liền biến mất.

Đỗ Nhược Ngu cũng để điện thoại xuống, yêu cầu của Vương gia thực ra cũng có thể hiểu được, nếu bộ phim đầu tiên có thể thành công thì những bộ phim hoạt hình tiếp theo sẽ không thành vấn đề, nhân cơ hội quảng bá đến các tỉnh khác có thể đảm bảo sẽ không thâm hụt tiền.

Mọi người đều cần bộ phim này để tiếp thêm tự tin cho họ.

Trên thực tế, đối với Lễ Anh là công ty đầu tiên tham gia công nghiệp hóa không gian giải trí với các nhà phát triển bất động sản, ngược lại còn có nhiều kinh nghiệm làm phim hơn.

Phim của Bùi Lăng do một trong những công ty điện ảnh của họ sản xuất và hợp tác với Nhật Bản, một số tổ chức điện ảnh và truyền hình trong nước đã đầu tư vào đó, âm nhạc do Nhật Bản sản xuất và thuê một đội hiệu ứng đặc biệt quốc tế giàu kinh nghiệm.

Bộ phim này là câu chuyện về người lớn và trẻ em luân phiên trải qua những cuộc phiêu lưu trong tưởng tượng và thực tế.

Ban đầu nó được dự định là một bộ phim gia đình vui vẻ.

Lần này bộ phim bị Vương gia điểm danh, cả Sư Duệ cũng bị kinh động, chủ động đi quan tâm tiến độ.

Kỳ thật bộ phim đã quay hơn một nửa, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, Đỗ Nhược Ngu kết hợp kinh nghiệm của bản thân với các số liệu báo cáo, cảm thấy triển vọng của bộ phim hẳn là rất tốt.

Lạc đề, Bùi Lăng…… Bởi vì anh ta gọi Bùi Miêu Miêu, Đỗ Nhược Ngu vốn tưởng anh ta chỉ là mèo, kết quả Hàn Dung nói tốc độ nhanh lập tức đánh thức Đỗ Nhược Ngu, Đỗ Nhược Ngu ngay lập tức đoán được Bùi Lăng là con gì.

Cố lên đi, Bùi ảnh đế.

Mấy chuyện này đều là chuyện công tác, trong nhà cũng xảy ra vài việc.

Chính là mẹ Đỗ và bà Sư đã về từ Malaysia, sau đó nhân viên chuyển phát mèo nhanh Đỗ Dĩnh Dĩnh tới biệt thự đón Hô Hô về.

Vì thế, Sư Diệc Quang cùng Hô Hô khó chia khó rời.

Đỗ Nhược Ngu cùng Đỗ Dĩnh Dĩnh ngay lập tức đoán được, Hô Hô chết sống không muốn vào trong túi, bất quá Đỗ Nhược Ngu hoài nghi nó chỉ vì muốn chơi ở cái nhà lớn này không muốn về cái ổ nhỏ kia

Sư Diệc Quang thì khác, chân tình thật cảm thiếu chút nữa gọi điện thoại cho mẹ Đỗ, muốn cho Hô Hô ở lại.

Nhưng mẹ Đỗ thường ở nhà một mình, nên có Hô Hô ở chung thì tốt hơn, Sư Diệc Quang từ bỏ ý định, nhìn Đỗ Dĩnh Dĩnh dỗ con mèo vào túi rồi mang đi.

Đỗ Nhược Ngu bình tĩnh nói: “Làm sao bây giờ? Con mèo đi rồi.

Sư tổng, anh có cô đơn không?”

Sư Diệc Quang quay đầu lại nhìn anh nói: “Tôi đã muốn nói điều này từ lâu rồi, hai tuần nay cậu ăn nói cực kì chua.”

Sư Diệc Quang đột nhiên ôm Đỗ Nhược Ngu, ép anh vào lồng ngực xoa xoa tóc anh, nói: “Tôi cảm thấy chanh tinh như cậu cũng rất thú vị.”

Đỗ Nhược Ngu không thể tin nhìn vẻ mặt thong dong của Sư Diệc Quang, nói: “Hóa ra anh cố ý.” Cố ý chọc giận anh, để anh biến thành chanh tinh.

Sư Diệc Quang vẫn là lạnh mặt, nhưng trong mắt lại mang theo nụ cười: “Tuy rằng một con lông xù không còn nhưng ở nhà vẫn còn một cái này.”

Nói xong, anh ta buông Đỗ Nhược Ngu đi về phía tầng hai.

Đỗ Nhược Ngu kịch liệt phản đối: “Tôi không phải thú cưng!”

Tuy nói như vậy nhưng anh không khỏi sờ sờ tóc mình, trong lòng tràn ngập ngọt ngào.

Cuối cùng anh đã biến từ một quả chanh chua thành một quả kiwi lông xù ngọt ngào.

Nhưng khi kiwi tinh lại gặp Vương lão hổ, liền biến thành khổ qua tinh.

Lần này Vương Dần Nhất trực tiếp chặn lối vào công ty.

Đỗ Nhược Ngu mới vừa lái xe ra khỏi gara của công ty, liền nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên bồn hoa bên đường, mặc một chiếc áo khoác dài đến mắt cá chân, nhưng trên đôi chân bắt chéo lại là quần jean.

Cả người cao lớn, cảm giác rất mạnh mẽ.

Đỗ Nhược Ngu đã nhìn thấy anh ta, đương nhiên không thể giả vờ như không nhìn thấy, chỉ có thể cam chịu lái xe qua, dừng lại bên đường một lúc, hét lớn với Vương Dần Nhất: “Vương tiên sinh, lên xe đi.”

Ai ngờ Vương Dần Nhất cười nhìn anh, nói một câu: “Là thư ký Đỗ sao, xin lỗi, tôi đang đợi người khác.”

Đỗ Nhược Ngu ngay lập tức xấu hổ vì Vương Dần Nhất luôn mời anh đi ăn tối, trong tiềm thức anh cho rằng anh ta đến đây để gặp anh.

Làm sai thật xấu hổ, Đỗ Nhược Ngu đỏ mặt, vừa định nói xin lỗi thì nghe thấy Vương Dần Nhất cười ha hả.

Anh ta bước đến chỗ xe của Đỗ Nhược Ngu, mở cửa, tự nhiên ngồi vào ghế phụ, tiếp tục cười nói: “Chắc cậu bị lừa rồi, tôi chỉ đang đợi cậu mà thôi.”

Đỗ Nhược Ngu: “……”

Vương Dần Nhất mỉm cười: “Ai bảo cậu vẫn luôn trốn tránh tôi, không chịu ăn cơm cùng tôi.

Tôi chỉ trả thù một chút, lấy lại thể diện.”

Đỗ Nhược Ngu bị anh ta nói làm ngượng ngùng, đại lão hổ là người sảng khoái, ngược lại anh vẫn cứ trốn tránh người ta, mỗi lần gặp Chiêu Chiêu đều đi ngang qua nhau, khiến đứa nhỏ thất vọng.

Đỗ Nhược Ngu nói: “Ăn cơm thật sự không tiện, Vương tiên sinh chắc biết điều đó.

Tổng giám đốc của tôi không muốn tôi liên lạc riêng với anh.”

Vương Dần Nhất ngạc nhiên nói: “Sư Diệc Quang còn quan tâm đến bạn bè của cậu sao? Cậu ta không phải luôn là một bộ mặt vô tình, lười quan tâm đến những chuyện ồn ào này sao?”

Không cần phải nói, Vương Dần Nhất rất hiểu Sư tổng, Sư Diệc Quang đối người ngoài thực sự giống như những gì anh ta nói, nhưng Vương Dần Nhất không hiểu chuyện gì đang xảy ra với người trong cuộc.

Đỗ Nhược Ngu mơ hồ nói: “Dù sao cũng chỉ là có chút bất tiện.”

“Vậy thôi, cậu rất nghe lời Sư Diệc Quang.”

Đỗ Nhược Ngu nghĩ thầm, này đại khái chính là thói hư tật xấu khi làm cấp dưới lâu rồi.

Tuy rằng trong lòng nghĩ ông chủ này không được kia không tốt, nhưng cuối cùng vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe ông chủ nói.

Vương Dần Nhất cũng không bắt buộc, lại nói: “Tuy rằng tôi không hiểu, nhưng có thể tiếp thu.”

Đỗ Nhược Ngu nhẹ nhàng thở ra, anh lái xe, Vương Dần Nhất ở một bên nhìn anh, làm Đỗ Nhược Ngu rất không tự nhiên.

Vương Dần Nhất đột nhiên hỏi: “Hôm nay cậu còn phải về nhà nấu cơm?”

Đỗ Nhược Ngu ngẩn người, căng da đầu gật đầu.

Vương Dần Nhất lại cười, nói: “Cậu thực sự rất thú vị, phòng tôi như phòng cướp, ở chung với tôi rất cứng đờ.”

Đỗ Nhược Ngu trong lòng kêu lên: Đó là bởi vì tôi sợ nếu ở cùng anh quá lâu tôi sẽ có mùi như hổ, khi trở về nếu bị Sư tổng phát hiện thì sẽ ăn không hết gói đem đi.

Đỗ Nhược Ngu sợ hãi khi nghĩ đến tổng giám đốc quỷ súc lần bạc hà mèo lần trước, anh không muốn trải qua lần thứ hai.

Nếu anh ta làm điều đó một lần nữa, anh thực sự sẽ bị ăn thịt.

Ai ngờ Vương Dần Nhất nói: “Cậu thật sự rất đặc biệt.

Cậu biết Chiêu Chiêu từng xảy ra chuyện, bình thường nó rất sợ người lạ, cảnh sát cứu nó ra nó còn sợ, một năm này cậu là người duy nhất nó chủ động thân cận.”

Đỗ Nhược Ngu nghe xong, trầm mặc một hồi, nói: “Thật ra từ nhỏ tôi đã được động vật yêu thích.”

Vương Dần Nhất nói: “Vậy chắc chắn là do cậu rất thích động vật nên động vật mới thích cậu.”

Đỗ Nhược Ngu cười cười.

Vương Dần Nhất tiếp tục nói: “Tôi đã rất sốc khi lần đầu tiên biết cậu chỉ là một người thường.

Cậu đang ôm Chiêu Chiêu nhưng cậu không hề sợ hãi chút nào.”

Vương Dần Nhất thực sự yêu con trai mình và xem xét mọi việc dưới góc độ của Chiêu Chiêu.

Ngay cả khi trò chuyện chủ đề vẫn luôn hướng đến con trai anh ta.

Đỗ Nhược Ngu nghĩ rằng có lẽ vì Chiêu Chiêu thích anh, cho nên Vương Dần Nhất mới có thể tới tiếp xúc với anh.

“Kỳ thật khi đó tôi biết cậu có quan hệ với sư tử.” Vương Dần Nhất nói.

Đỗ Nhược Ngu nghĩ nghĩ, hỏi: “Là mùi trên người tôi sao?”

Vương Dần Nhất gật đầu: “Không phải kiểu mùi mới đánh dấu, mà là giống như cảm giác ở lâu với sư tử.

Tôi thiếu chút nữa cho rằng cậu là đồng loại, sau đó biết cậu là thư kí của Sư Diệc Quang mới hiểu được.”

Đỗ Nhược Ngu bị anh ta nói hơi chột dạ.

Vương Dần Nhất lại hứng thú bừng bừng, anh ta nói: “Những người như chúng tôi tìm thư kí quản gia cũng sẽ tìm đồng loại, nhưng cậu lại là một người bình thường, tôi cảm thấy rất thú vị, hơn nữa cậu còn có thể ở chung với người biệt nữu như Sư Diệc Quang, Chiêu Chiêu cũng thích cậu, cho nên tôi rất hứng thú với cậu.”

Đỗ Nhược Ngu rối rắm, hứng thú này là đơn thuần chỉ ý mặt ngoài hả.

Đỗ Nhược Ngu cười cười, nói: “Tôi chỉ đang theo đuổi công việc riêng của mình, tôi là thư ký của tổng giám đốc cho nên tôi sẽ chú ý nhiều hơn đến những phương diện này.

“Cậu lại tới nữa.” Vương Dần Nhất nói, “Mỗi lần nói tới vấn đề mấu chốt, cậu lại bắt đầu giở giọng quan, tôi cũng không phải cấp trên của cậu.”

Đỗ Nhược Ngu xấu hổ.

Bởi vì Sư Diệc Quang ngạo kiều, Đỗ Nhược Ngu phải chiếu cố mặt mũi của anh ta, lúc ở chung phải chủ động tìm bậc thang đi xuống.

Nhưng Vương Dần Nhất lại khác, hổ tính tình thẳng thắn, lời nói rất chân thành, lúc này nếu tiếp tục chiếu lệ sẽ là bất lịch sự..

Đỗ Nhược Ngu cuối cùng cũng thả lỏng nói: “Tôi cũng thích Chiêu Chiêu.

Tôi rất vui vì nhóc coi tôi như bạn bè.”

Bạn nhỏ Vương Anh Chiêu thỉnh thoảng sẽ gửi cho anh những bức ảnh dễ thương, mỗi lần Đỗ Nhược Ngu chân thành đáp lại, anh cũng hy vọng Chiêu Chiêu có thể nói chuyện càng sớm càng tốt, hy vọng có thể nghe Chiêu Chiêu gọi anh là chú Đỗ.

Vương Dần Nhất lúc này mới hài lòng nói tiếp: “Vậy là cậu chỉ muốn làm bạn với con trai tôi? Còn tôi thì sao?”

Đỗ Nhược Ngu lại xấu hổ.

Vương Dần Nhất cười to: “Thôi, không ép cậu, tôi thấy cậu đã đi vòng qua dãy nhà này ba lần, vất vả cho cậu.”

Bởi vì Vương Dần Nhất chưa nói muốn đi đâu, anh cũng không thể về nhà, chỉ có thể lái xe vòng vòng tại chỗ, kết quả bị phát hiện.

Đỗ Nhược Ngu phát hiện không giở giọng quan anh không thể ứng phó Vương Dần Nhất, người này quá giỏi nói thẳng, xứng đáng là lão hổ trên núi.

Vương Dần Nhất rốt cuộc nói: “Thả tôi xuống phía trước, tôi cũng muốn về nhà chăm sóc con trai tôi.”

Đỗ Nhược Ngu nói: “Cần tôi đưa anh về không?”

Vương Dần Nhất chớp chớp mắt, cười nói: “Tôi rất muốn nhưng hôm nay buông tha cậu vậy.”

Đỗ Nhược Ngu nghĩ thầm, cảm ơn anh đó.

Vương Dần Nhất xuống xe, đứng ở bên đường vẫy tay với Đỗ Nhược Ngu , anh ta mặc áo khoác, nhìn rất oai hùng, thực sự rất bắt mắt, Đỗ Nhược Ngu ra hiệu rồi lái xe rời đi.

Anh không rõ ý Vương Dần Nhất, hy vọng chỉ là mình lo thừa.

Ai, kiểu tình huống này thật sự phiền toái, lại không thể để lộ quan hệ với Sư Diệc Quang, lúc Đỗ Nhược Ngu về đến nhà, ở trong gara một lúc, suy nghĩ rồi lấy nước làm mát xe ra xịt lên người.

Hai bên đều phải gạt, thật là mệt mà.

Sự nghiệp của Sư Diệc Quang tiến triển thuận lợi, chơi với mèo đủ rồi tâm trạng vui vẻ cả ngày, không khí trong công ty cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, tuy anh vẫn rất bận rộn nhưng không khí cũng tốt hơn rất nhiều.

Tâm trạng của người lãnh đạo thực sự có tác động rất lớn đến toàn bộ nơi làm việc.

Đỗ Nhược Ngu rất mong đợi, xin hãy giữ bầu không khí yên bình này cho đến khi bộ phim của Bùi Lăng ra mắt.

Kết quả là ngày hôm đó có người đã đột nhập vào tòa nhà trụ sở của Lễ Anh, phá vỡ hòa bình.

Đỗ Nhược Ngu nhận được điện thoại từ quầy lễ tân ở tầng dưới, nói có người xông vào thang máy mà không hẹn trước, không ngăn cản được, nói là đang tìm tổng giám đốc.

Mấy người bảo vệ tầng dưới không ngăn cản được sao? Rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Một lúc sau, một người đàn ông vênh váo tiến tới khu vực kiểm soát ra vào của khu văn phòng, thản nhiên “bắt cóc” một nhân viên bên cạnh ép anh ta quẹt thẻ.

Đỗ Nhược Ngu vội vàng đi ra ngoài, dò hỏi: “Xin hỏi ngài là vị nào, tới nơi này có chuyện gì.”

Người đàn ông này có chiều cao tương đương Đỗ Nhược Ngu, đeo một cặp kính râm ở sống mũi, nhìn không rõ khuôn mặt, mái tóc điểm xuyết một chùm tóc trắng xõa trước trán, rất gầy nhưng trông rất có năng lực.

Ngày mùa đông còn đeo kính râm làm gì chứ.

Đỗ Nhược Ngu chặn người đàn ông lại, sau đó mấy nhân viên bảo vệ đuổi theo anh ta từ tầng dưới bao vây từ phía sau.

Kết quả, người đàn ông nhìn thấy Đỗ Nhược Ngu liền vui mừng, há miệng nói: “Cậu là chị dâu mới đúng không?”

Anh ta vừa mở miệng Đỗ Nhược Ngu liền biết anh ta là ai.

Nhưng đại ca…… đây là công ty sao lại gọi tôi là chị dâu!

……….

------oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio