Tháng 5 hàng năm, không nóng cũng không lạnh, là mùa cao điểm tổ chức đám cưới, Đỗ Nhược Ngu từng thấy xe cưới thường xuyên chạy qua trên đường vào tháng 5, anh lại muốn sau này kết hôn chắc chắn không xem vào náo nhiệt.
Kết quả người tính không bằng trời tính, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.
Hôn lễ của anh và Sư Diệc Quang được tổ chức tại một khu nghỉ dưỡng sang trọng ở thành phố này, cuối tuần đó biệt thự đã được đặt trước để chiêu đãi quan khách.
Vốn dĩ bà Sư muốn bao trọn một hải đảo, nhưng bị Sư Diệc Quang bác bỏ.
Bay tới bay lui quá lãng phí thời gian, giản lược hết thảy.
Kết quả là tổ chức hôn lễ trên một sân cỏ.
Trải thảm trên bãi cỏ, đặt các giá đỡ hoa và dựng vòm.
Thành thật mà nói, điều này khiến Đỗ Nhược Ngu nhẹ nhàng thở ra, nếu đến nhà thờ anh sẽ cảm thấy quá trang trọng, gánh nặng tâm lý càng tệ hơn.
Lễ phục đều là màu trắng, được các thợ may từ nước ngoài đặc biệt mời bay tới và may đo theo kích cỡ của họ.
Đỗ Nhược Ngu làm thư ký, thay Sư Diệc Quang chuẩn bị quần áo thời trang cao cấp, nhưng khi tự mặc lên lần đầu tiên vẫn cảm giác có điểm quái quái.
Anh không đeo mắt kính, khuôn mặt trẻ con ngay lập tức lộ ra, thợ trang điểm đánh bóng cho anh, lại tạo hình tóc, làm rất thời thượng, nhìn như một công tử nhỏ.
Đỗ Dĩnh Dĩnh ở bên cạnh nhìn, không khỏi nói với mẹ Đỗ: “Quả nhiên là đàn ông dựa vào quần áo, nếu anh trai có thể tự chăm sóc bản thân, có lẽ anh ấy sẽ tuyển được nhiều hơn một con rể tổng tài.
”
Đỗ Nhược Ngu cho cô một ánh mắt hình viên đạn.
Khách khứa được mời đến cũng không nhiều, làm tròn lên chắc khoảng bốn năm chục người, điều này thực sự quá khiêm tốn đối với đám cưới của tổng giám đốc tập đoàn Lễ Anh.
Hơn nữa không có truyền thông tham dự, theo lý mà nói bọn họ dựa vào giới giải trí để kiếm sống, cũng khá nhạy cảm với tin tức như thế, lúc này lại không có một nhà truyền thông nào, chắc chắn là Sư gia sắp xếp.
Đỗ Nhược Ngu lại phải cảm khái Sư Diệc Quang thần thông quảng đại, có thể khiến đám cưới của anh ta trở nên… kín đáo như vậy.
Người khác kết hôn hận không thể cho khắp thiên hạ đều biết, chỉ có Sư Diệc Quang là ngược lại.
Mẹ Đỗ được bà Sư dẫn đi quan sát xung quanh, Đỗ Dĩnh Dĩnh dùng ánh mắt nhìn khắp nơi như radar quét, hận không thể nhìn rõ mọi thứ trên sân.
Đỗ Nhược Ngu biết cơ hội gặp gỡ người nổi tiếng trong đời này thật sự là hiếm có, em gái anh đang nhân cơ hội thu thập tài liệu viết lách, điên cuồng viết nhân thiết trong đầu, sau đó quay lại điền nhân vật vào tiểu thuyết của mình.
Mà khách khứa của Sư gia bên kia, Đỗ Nhược Ngu nhiều ít cũng hơi quen mắt.
Ai bảo anh là thư kí tổng giám đốc chứ.
Đỗ Nhược Ngu thấy chú Sư Diệc Quang—— chủ tịch Sư Duệ, bên cạnh ông có một người đàn ông, bởi vì hơi có tuổi, khóe mắt hơi nếp nhăn khi cười, nhưng vẫn ưu nhã phong độ nhẹ nhàng, rất thân mật với Sư Duệ.
Đỗ Nhược Ngu thế mới biết bạn đời của chủ tịch cũng là nam.
Sư Duệ luôn ít khi nói cười lại còn hà khắc, nhưng không ngờ ông lại rất cởi mở trong việc lựa chọn bạn đời.
Khách khứa Đỗ Nhược Ngu còn biết được một người, là ảnh đế Bùi Lăng.
Hiện tại anh ta đang làm việc cho một công ty điện ảnh truyền hình Lễ Anh, Đỗ Nhược Ngu biết anh ta quen Sư Diệc Quang, anh ta còn từng vào văn phòng chủ tịch, nhưng không ngờ họ lại quen nhau đến vậy, đến tham dự cả hôn lễ.
Bùi Lăng luôn cười, có vẻ rất vui vẻ vì hiện trường không có phóng viên, anh ta nói chuyện với mọi người cũng rất thả lỏng.
Quả nhiên ngay sau đó, Đỗ Nhược Ngu phát hiện em gái mình gần ảnh đế.
Đỗ Dĩnh Dĩnh nhìn chằm chằm ảnh đế, đôi mắt sắp rớt ra luôn rồi.
Đỗ Nhược Ngu đã từ bỏ trị bệnh hoa si của Đỗ Dĩnh Dĩnh.
Sau đó Đỗ Nhược Ngu còn phát hiện luật sư Lâm cũng tới, anh ta trước sau vẫn luôn mỉm cười, nhưng lại hơi u buồn, có lẽ do là người duy nhất biết hôn lễ này là giả nên nhọc lòng.
Tuy rằng khách khứa ít nhưng hôn lễ bố trí rất tinh xảo, hoa tươi tràn đầy như biển, hoa tươi, bóng bay và những viên đá quý như ngôi sao đều khiến đám cưới lãng mạn như một giấc mơ.
Nói một cách hợp lý… Đỗ Nhược Ngu cảm thấy hơi sửng sốt.
Hai người đàn ông trưởng thành kết hôn có cần nhiều hoa như vậy sao?
Này hiển nhiên là do bà Sư lấy hôn lễ trong mơ của mình để trang trí, nhưng người không ra sức trang hoàng không có tư cách oán trách, chỉ có thể bình tĩnh tiếp thu.
Hiển nhiên Sư Diệc Quang cũng cảm thấy phong cách này hơi lố, nhưng tốt xấu gì toàn trường cũng lấy màu tím với trắng làm chủ đạo, nếu là màu hồng nhạt chắc anh ta cũng điên.
Đỗ Nhược Ngu thấy ngực áo họ có nút kim loại, mặt trên khảm đá quý.
Anh như dế nhũi mà moi moi, cảm thấy có thể là đá quý thật, ánh sáng với xúc cảm hoàn toàn không giống pha lê.
Bãi cỏ xanh trải đầy hoa, trước mặt là hồ nước lấp lánh, thời tiết hôm nay cũng rất tốt, không có gì khiến khung cảnh đẹp hơn ánh sáng tự nhiên, mặt hồ và ngọn núi như được phủ một lớp vàng.
Mặc kệ thế nào, Sư Diệc Quang đều cần buổi hôn lễ này để cho người khác xem.
Khách mời ngồi trên ghế dưới giàn hoa để theo dõi nghi thức.
Đỗ Nhược Ngu cùng Sư Diệc Quang đứng cạnh nhau.
Sư Diệc Quang cũng mặc âu phục màu trắng, vốn có thân hình đĩnh bạt, giống như giá treo quần áo, rất thích hợp trang phục trang trọng, giờ khắc này thoạt nhìn như một hoàng tử.
Chỉ là Đỗ Nhược Ngu rất nhạy cảm nhận ra, hoàng tử bên cạnh anh không vui lắm.
Người ta thường nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu.
Trước đó họ thậm chí còn không có tình yêu, ngôi mộ này thuần túy là đào một cái hố cho chính họ nhảy vào, hạnh phúc được mới là lạ.
Nhưng ở phần mộ này anh kiếm được không ít tiền, nhưng Sư Diệc Quang lại phải chi tiền.
Hy vọng sau khi họ kết hôn Sư Diệc Quang có thể thuận lợi kế thừa di sản, như vậy mới không lỗ vốn.
Đỗ Nhược Ngu nhìn chằm chằm khuôn mặt người chủ lễ trước mặt, suy nghĩ lung tung, trước khi kịp nhận ra thì đã đến lúc phải tuyên thệ.
Sư Diệc Quang bên cạnh không dấu vết chạm vào anh, anh mới tỉnh lại.
Anh hơi quay đầu lại, thấy Sư Diệc Quang đang nheo mắt, không hài lòng nhìn anh.
Đỗ Nhược Ngu vội vàng cúi đầu, lập tức thừa nhận sai lầm của mình, giống như anh vẫn thường làm ở văn phòng tổng giám đốc.
Sư Diệc Quang: “……”
Đỗ Nhược Ngu lập tức nhớ tới nhiệm vụ của mình, lập tức ngẩng đầu nhìn người chủ lễ.
Người chủ lễ mỉm cười trước cử chỉ nhỏ giữa họ, cặp đôi nào cũng không kiềm được tán tỉnh nhau trong hôn lễ mà.
Nếu Sư Diệc Quang biết lúc này người chủ trì buổi lễ đang nghĩ gì, có thể anh ta sẽ tức giận, nhưng may là đã phải tuyên thệ.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Sư Diệc Quang, Đỗ Nhược Ngu vốn dĩ cho rằng mình sẽ hơi có chướng ngại tâm lý, nhưng không ngờ lại có thể thốt ra lời thề giả dối mà không chút do dự.
Sau đó Sư Diệc Quang vươn tay, nâng mặt anh kề sát vào, in một cái hôn lên môi anh.
Đây là nụ hôn đầu tiên của họ – tại đám cưới của họ, Sư Diệc Quang rất thân sĩ.
Đỗ Nhược Ngu vốn cho rằng tính cách Sư tổng lạnh lùng kiêu ngạo, môi chắc cũng lạnh, nhưng lại rất ấm áp.
Nụ hôn thề ước, lễ tiết đúng chỗ, cảm tình lại không đủ.
Tiếng reo hò của khách khứa còn chân thành hơn cả hai người, Đỗ Nhược Ngu liếc sang một bên, nhìn thấy mẹ mình rưng rưng nước mắt, che miệng, vẻ mặt cảm động, yêu thương.
Trong lòng Đỗ Nhược Ngu đầy vệt đen, không phải đâu mẹ, sao lại làm như gả con gái vậy.
“Hôm nay cậu luôn thất thần.
” Sư Diệc Quang rời môi anh, trầm giọng nói.
Hơi thở của anh ta lướt qua gò má, khiến Đỗ Nhược Ngu cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Đỗ Nhược Ngu trong lòng thở dài, nhưng mặt vẫn không tự chủ được đỏ bừng.
Công bằng mà nói, anh hiếm khi thấy các cặp đôi đỏ mặt vì nụ hôn thề nguyện trong đám cưới, ban đầu anh muốn tỏ ra bình tĩnh hào phóng nhưng lần nào cơ thể cũng phản ứng trái với ý muốn của anh.
Đỗ Nhược Ngu ngẩng đầu nhìn tổng giám đốc của mình, có lẽ là bởi vì anh không đeo kính, ánh mắt luôn sáng ngời, cố gắng giả vờ bình tĩnh nói: “Báo cáo tổng giám đốc, tôi cần chuyển hướng chú ý.
” Nếu không nhập diễn quá sâu không thể dứt được.
Lần đầu tiên anh diễn kết hôn, đã rất nỗ lực, nhưng vẫn không quen nghiệp vụ này lắm.
Phía sau họ, những người phục vụ đã bắt đầu khui champagne, phanh một tiếng, rượu sủi bọt màu trắng phun ra, mọi người càng reo hò to hơn.
Đỗ Nhược Ngu quẫn bách có vẻ ngược lại làm thần sắc của Sư Diệc Quang hòa hoãn hơn lúc bắt đầu rất nhiều, tổng giám đốc không nói gì nữa mà chỉ ôm thư ký của mình đi dự tiệc cưới.
……….
------oOo------