Tất cả mọi người nhìn Tô Khê Nhiên, lại không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.
Tô Khê Nhiên dựa vào Sư Duệ, vẫn có chút yếu ớt, nhưng lại kiên định nói: “Em tỉnh dậy có một loại cảm giác quen thuộc, nhưng cảm giác này không phải là lần đầu tiên, em muốn gọi anh lại phát hiện mọi người cùng thảo luận trong thư phòng cái gì.” Ông lại lần nữa dò hỏi Sư Duệ, “Cho nên, mọi người đang nói chuyện của em sao? Mọi người rốt cuộc gạt em chuyện gì?”
Sư Duệ đỡ Tô Khê Nhiên, lại không trả lời được.
Lúc này ngược lại là bác sĩ Triệu nói chuyện.
“Cái gọi là xóa ký ức không thực sự xóa ký ức mà hướng dẫn bệnh nhân bị thôi miên để những ký ức khác ghi đè lên đoạn này.
Vì vậy, kích thích mạnh hoặc các cảnh lặp đi lặp lại có thể khơi dậy nhận thức của bệnh nhân về quá khứ.”
Bác sĩ Triệu vừa dứt lời, Tô Khê Nhiên chợt ý thức được: “Đúng, tôi biết.” Sắc mặt đột nhiên thay đổi, tức giận nhìn Sư Duệ: “Trước đó trí nhớ của em đã bị xóa đi.”
Sau đó ông lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt, biểu tình trên mặt liên tục thay đổi: “Có phải là lúc đó em dị ứng đến mức sốc phải nhập viện không? Em không nhớ được lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
Em đã chạm vào thứ gì khiến em bị dị ứng?”
Càng nói càng gợi lại nhiều quá khứ.
Tô Khê Nhiên không thể tin lẩm bẩm: “Là sư tử sao?”
Sư Duệ sửng sốt, sau đó Tô Khê tiếp tục hỏi: “Tại sao em lại gặp được sư tử?”
Đỗ Nhược Ngu ở một bên nhìn cảnh tượng này, cảm thấy người bình thường thật sự rất khó tin trên thế giới này có người có thể trở thành sư tử, nhất là khi người này lại là chồng mình.
Hiện tại ngẫm lại, anh đúng là gan lớn…… Lúc ấy không chỉ có nhanh chóng chấp nhận sự thật này, còn tìm mọi cách để Sư Diệc Quang biến thân cho anh vuốt lông, Sư Diệc Quang còn không chịu, cảm thấy nổi bật của bá đạo tổng tài như mình bị lông sư tử đoạt đi.
Đỗ Nhược Ngu nhìn Tô Khê Nhiên, bản thân từ nhỏ đã yêu thích động vật, các con vật cũng đều thích anh, đây là may mắn đến mức nào.
Nhưng anh cảm thấy cho dù thế nào không thể để Tô tiên sinh tiếp tục mơ màng, như vậy thật là quá đáng thương.
Hơn nữa anh cũng từng phải đối mặt với việc bị tiêm thuốc mất trí nhớ, anh hiểu cảm giác đó, anh thà cẩn thận giữ bí mật suốt đời còn hơn là bị lừa dối bằng mọi cách.
Đỗ Nhược Ngu đột nhiên đứng dậy nói: “Tuy rằng con không biết rõ tình huống, cũng không biết mọi người đã xảy ra chuyện gì, nhưng con nghĩ chúng ta không nên giấu Tô tiên sinh nữa.
Tô tiên sinh nên được biết sự thật sau đó có quyền đưa ra lựa chọn, con cảm thấy…” Anh không thể tiếp tục, tự hỏi liệu điều này có xúc phạm đến những trưởng bối hay không.
Anh vô thức nhìn Sư Diệc Quang xin giúp đỡ, Sư Diệc Quang đứng dậy đứng cạnh anh, nói: “Có nói gì thì nói đi, người trong nhà sẽ không sao.”
Đỗ Nhược Ngu bị câu “Người trong nhà” xúc động một chút, hít vào một hơi tiếp tục nói: “Con cảm thấy giữa vợ chồng quan trọng nhất vẫn là thẳng thắn thành khẩn, nếu một bên chỉ là lừa gạt, một bên khác cảm thấy giống như không được tín nhiệm, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tổn thương.”
Sư Duệ trầm mặc.
Tô Khê Nhiên đột nhiên đẩy chồng ra, tự tìm chỗ ngồi xuống, hắng giọng: “Tiểu Ngu nói rất đúng, hiện tại em có thể nhớ cảm giác này, cho nên em đang rất tức giận, anh đừng cho rằng tính tình em tốt rồi lại gạt em.”
Trong mắt ông tràn đầy tức giận: “Ai cũng không có quyền khiến em quên đi chuyện gì cả.”
Sư Duệ nghe xong lộ ra vẻ mặt phức tạp, sau đó nói: “Trước kia em cũng nói những lời này.”
Ông quay đầu lại nói với Đỗ Nhược Ngu: “Con cho rằng chúng ta chưa thẳng thắn thành khẩn sao? Chúng ta kết hôn 20 năm, ta đương nhiên không thể hoàn toàn không cho em ấy biết.”
Sư Duệ lại đối mặt Tô Khê Nhiên: “Thật ra anh đã nói với em một lần, lần đó chúng ta đã nói cùng nhau đối mặt, kết quả ở chung mới biết được khó khăn cỡ nào.”
Chủ tịch ngày thường nghiêm khắc lại lạnh nhạt, tràn ngập uy nghiêm, nhưng giờ phút này ông cũng như những người chồng khác, cũng chân tay luống cuống trong hôn nhân.
“Chúng ta đều cực kì cẩn thận, anh sợ anh sẽ làm em dị ứng, mà em lo lắng nếu dị ứng sẽ làm anh áy náy, cho nên chúng ta thật cứng ngắt.” lông mày Sư Duệ từ đầu đến cuối đều không giãn ra, “Sau đó thiếu chút nữa đã thành trốn tránh lẫn nhau, trong thời gian đó cả hai đều rất nóng nảy, anh không thể kiềm chế được bản thân khi cãi nhau, khiến em bị dị ứng nặng.”
Trong giọng Sư Duệ có chút mệt mỏi:“Khi đó em bị sốc phải đi cấp cứu, anh ở bệnh viện liền quyết định vẫn để em quên hết những việc này, một là anh hối hận đã không khắc chế bản thân thương tổn em, thứ hai là anh cảm thấy em nên tùy tâm sở dục mà sống thì hơn.”
Nghe Sư Duệ nói xong, Đỗ Nhược Ngu cảm thấy kinh nghiệm bản thân vẫn là quá ít, anh tự mình sống cuộc sống của mình, gặp phải tình huống thực tế quá phức tạp ai có thể bảo đảm mọi mặt chu đáo.
Tô Khê Nhiên lẳng lặng nghe Sư Duệ nói xong, sau đó mở miệng: “Em nhớ rõ chuyện này, nhưng em tưởng khi đó chiến tranh lạnh rồi cãi nhau bình thường.” Ông nhìn Sư Duệ, nói, “Nhưng hiện tại em vẫn tức giận, anh quá coi thường em, chỉ một sai lầm anh đã từ bỏ em, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy, xóa bỏ những gì chúng ta đã trải qua cùng nhau?”
Sư Duệ không thể tự bào chữa trước những lời buộc tội của Tô Khê Nhiên.
“Em hiện tại tức giận tận trời, anh tốt nhất một năm một mười kể hết cho em đi.” Tô Khê Nhiên nói, vạn phần kiên định, “Rốt cuộc anh có thứ gì mà khiến em bị dị ứng nghiêm trọng thế?”
Tô tiên sinh vẫn luôn rất ôn hòa, bình thường ăn nói như gió xuân nhưng bây giờ lại nghiêm túc kiên trì, ánh mắt không hề nao núng, cả người bỗng trở nên sắc bén khiến Sư Duệ không thể cự tuyệt.
Sư Duệ mặc dù luôn rất nghiêm khắc với người khác, nhưng ông ấy lại luôn rất cưng chiều Tô Khê Nhiên, ngoại trừ vấn đề dị ứng khiến ông lo lắng cũng coi là nghe lời Tô Khê Nhiên, ngoan ngoãn phục tùng.
Lúc này ông nhìn người bạn đời suy yếu mà kiên cường của mình, Sư Duệ cuối cùng cũng nói với bác sĩ Triệu: “Bác sĩ, cậu tới giúp tôi một chút.”
Bác sĩ Triệu chuẩn bị một chút, đi tới đeo khẩu trang phòng hộ với mắt kính bảo vệ cho Tô Khê Nhiên, cẩn thận kiểm tra con dấu để đảm bảo màng nhầy của ông không bị lộ ra ngoài không khí, sau đó nói ông tránh xa.
Sư Duệ đứng lên, biến thành một con sư tử ở phía bên kia căn phòng.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Nhược Ngu nhìn thấy Sư Diệc Quang biến thành sư tử, bờm của Sư Duệ sẫm màu hơn Sư Diệc Quang, thân hình thoạt nhìn cũng gầy hơn Sư Diệc Quang, nhưng vẫn rất uy vũ.
Sư tử lắc đầu, gầm lên trong cổ họng rồi đứng đó, từ xa nhìn Tô Khê Nhiên.
Tô Khê Nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, ngơ ngác nhìn chằm chằm con sư tử, một lúc sau mới tìm lại được thanh âm của mình, nói: “Em tựa hồ nhớ tới cái gì, em nhớ trước đây đã từng nhìn thấy con sư tử này.”
Ông dừng một chút, nói với Sư Duệ: “Anh già rồi.”
Con sư tử trong trí nhớ của ông càng thêm khí phách hăng hái không ai bì nổi, hiện tại Sư Duệ nội liễm mà khắc nghiệt, chiếc bờm sậm màu rũ trên đầu ngực, đôi mắt vàng giống như Sư Diệc Quang thoạt nhìn thực ủ dột.
Tô Khê Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bà Sư và Sư Diệc Quang qua chiếc kính bảo hộ, rồi hỏi: “Hai người cũng vậy sao?”
Sư Diệc Quang gật đầu.
Tô Khê Nhiên yên lặng nói: “Em phải nhớ lại.”
Bác sĩ Triệu ở một bên nói: “Chỉ cần mở chỗ đột phá ông rất nhanh sẽ nhớ lại được hết.” Anh ta cười hỏi Sư Duệ, “Cho nên lúc này tôi không cần thôi miên chứ?”
Tô Khê Nhiên nghe xong lập tức nói: “Đương nhiên không cần.” Ông quay đầu nhìn sư tử, nói, “Em đã dần dần nhớ ra rồi, tại sao anh không thương lượng với em đã tự tiện quyết định? Anh còn thấy mình như người hùng trong bi kịch sao?”
Tô Khê Nhiên tính tình ôn hòa rất ít khi nổi giận với người khác, lúc này mọi người có thể nhìn ra ông quả thực đang tức giận, nhưng ngoài tức giận ra ông còn có phần bi thương.
“Khó trách chúng ta không thể có con.” trong mắt Tô Khê Nhiên hiện lên vẻ khổ sở, “Hãy nghĩ thế này, nếu em giấu anh thì anh có vui không?”
Sư Duệ ngửa đầu nhìn ông, muốn chạy tới cọ cọ an ủi, nhưng trong tình trạng này ông không thể làm như vậy.
Con sư tử im lặng, như thể ngay cả chiếc bờm của nó cũng ảm đạm đi, mất đi vẻ sáng bóng.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Nhược Ngu nhìn thấy một con sư tử chán nản như vậy.
Lúc này, bà Sư lên tiếng.
“Đã một đống tuổi mà còn lăn lộn.” bà Sư nói với Sư Duệ, “Lúc ấy Khê Nhiên bị sốc phải cấp cứu, chị và anh em cũng tự trách thống khổ nhưng không ngăn cản em, nhưng hiện tại hai người đều đã là vợ chồng già rồi, cũng nên cởi mở câu thông.”
Bà Sư nói: “Việc hôm nay tuy đúng là có chút đột ngột nhưng cũng chỉ là cơ hội mà thôi, chúng ta còn phải giấu đến khi rụng hết răng à?”
Bà Sư lại nói với Tô Khê Nhiên: “Không sao, lần này chị đứng bên em, nếu nó tái phạm em lấy tông đơ cạo hết lông nó cho chị, nó sẽ thành thật ngay.
Em cũng sẽ không dị ứng, vừa vặn nhất lao vĩnh dật.”
Mặt già của Sư Duệ đỏ lên rống với bà Sư một tiếng: “Chị dâu!”
Đỗ Nhược Ngu thấy cái này, lại nhìn cái kia, lúc này Sư Diệc Quang ở cạnh anh cho anh thêm dũng khí.
Đỗ Nhược Ngu hạ quyết tâm nói: “Con cảm thấy chủ tịch cùng Tô tiên sinh tuy rằng có rất nhiều trở ngại, nhưng hai người chưa bao giờ nghĩ đến việc rời xa nhau, cho nên chỉ cần còn có tấm lòng ở bên nhau, không có gì không thể khắc phục.”
Tô Khê Nhiên còn đang tức giận, hừ cười một tiếng: “Đúng vậy, chắc tính tình bác tốt quá nên bị lừa tới giờ, lại để em phát hiện thì chúng ta liền ly hôn.”
Sắc mặt Sư Duệ đại biến, quát: “Không thể ly hôn!”
Sư Diệc Quang ở một bên ho khan một cái, nói: “Chú, bây giờ chú biết rồi, cháu cũng giống chú, cháu sẽ không ly hôn.”
Sư Duệ nhìn đôi vợ chồng trẻ đang dựa vào nhau, rồi nhìn chị dâu trêu chọc mình, cuối cùng ánh mắt rơi vào người vợ đang tức giận thương tâm.
Tô Khê Nhiên nói: “Em đã không còn trẻ, điều này có nghĩa là em đã có nhiều kiên nhẫn và kinh nghiệm hơn lúc trước, em sẽ không tái phạm sai lầm lúc trẻ, anh phải tin tưởng em và bản thân đi.”
Ông nói xong, cảm thấy không tự chủ được, đứng dậy tháo kính bảo hộ, bước ra khỏi thư phòng trở về phòng mình.
Sư Duệ vội vàng đuổi theo, bà Sư vội gọi lại: “Thay đồ trước đi, dùng máy hút bụi mấy lần mới được đi dỗ!”
Sư Duệ luống cuống tay chân ngậm quần áo chạy ra khỏi thư phòng chuẩn bị.
Bà Sư cười lắc đầu, nói với bác sĩ Triệu: “Bác sĩ, để cậu chê cười rồi.”
Bác sĩ Triệu cười nói: “Đâu có, tôi có mang theo một số loại thuốc chống dị ứng cho Tô tiên sinh, chỉ cần môi trường giữ sạch sẽ là được.
Yếu tố tâm lý còn lại cần sự trao đổi, hướng dẫn nhiều hơn của gia đình.”
Bác sĩ Triệu thu dọn đồ đạc rồi quay trở lại, thậm chí trước khi ra ngoài vẫn mỉm cười nhìn Đỗ Nhược Ngu, khiến da đầu Đỗ Nhược Ngu tê dại.
Bác sĩ đi rồi, cũng chỉ còn lại chồng chồng Sư Diệc Quang với bà Sư.
Bà Sư đầu tiên là nói với Sư Diệc Quang: “Thấy chưa, vợ chồng phức tạp lắm.
Hãy rút kinh nghiệm và đừng ngu ngốc như chú con.”
Sư Diệc Quang xụ mặt lên tiếng.
Sau đó bà lại chuyển sang Đỗ Nhược Ngu, nói: “Tiểu Ngu, trước lúc ăn cơm thì đến hoa viên tản bộ tâm sự với mẹ không?”
……….
------oOo------