Tháng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Tài Mèo Lớn

chương 65: chương 65

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người cảnh sát này là Miêu Húc, người mà Đỗ Nhược Ngu đã gặp hai lần.

Này thật là oan gia chung đường, a không, oan gia ngõ hẹp.

Sau sự cố lần trước ở trường quay, công ty đã cử người đặc biệt đến liên lạc với cảnh sát và yêu cầu linh cẩu trả tiền, Đỗ Nhược Ngu cố tình phớt lờ chuyện này vì sợ gặp lại Miêu Húc, anh đi công tác rồi sau đó trực tiếp trở về thành phố.

Không ngờ lần này lại gặp lại anh, sao lại trùng hợp thế này!

Đỗ Nhược Ngu khẩn trương đứng lên, nói với Miêu Húc: “Cảnh sát Miêu, đã lâu không gặp.”

Miêu Húc gật đầu nói: “Đã lâu không gặp.” Nhìn thoáng qua, hắn nhìn thấy Vương Dần Nhất ở bên cạnh quay lưng về phía mình, liền hỏi: “Bạn của anh à?”

Đỗ Nhược Ngu lúc này mới thấy Vương Dần Nhất gắt gao ôm Chiêu Chiêu, thẳng lưng, dùng thân hình cao lớn che khuất tầm nhìn của Miêu Húc, mà Chiêu Chiêu……

Đỗ Nhược Ngu rõ ràng nhìn thấy một cái đuôi nhỏ thò ra từ trong áo khoác của Vương Dần Nhất.

Màu vàng với những đốm đen, bông xù, vẫn còn hơi run rẩy.

Bạn nhỏ Vương Anh Chiêu thấy cảnh sát thì lại sợ hãi biến thành hổ rồi!

Khuôn mặt Vương Dần Nhất vặn vẹo, nhe răng trợn mắt lặp lại khẩu hình cho Đỗ Nhược Ngu: “Nó sợ cảnh sát.”

Trong nháy mắt đó, Đỗ Nhược Ngu muốn ngửa mặt lên trời thét dài, quả thực cảm thấy tuyệt vọng, tại sao mỗi một lần Chiêu Chiêu đều gặp phải anh cảnh sát này vậy.

Đỗ Nhược Ngu cam chịu đứng trước mặt Vương Ân Nhất, nói với Miêu Húc: “Đây là bạn của tôi, anh ấy có chút không thoải mái.”

Miêu Húc quan sát Vương Dần Nhất và nói: “Người bạn này của anh trông quen quen.”

Chỉ nhìn bóng lưng đã thấy quen mắt, không hổ là hoả nhãn kim tinh của cảnh sát Miêu.

Vương Dần Nhất diễn không nổi nữa, ôm chặt con mình, cẩn thận bọc quần áo Chiêu Chiêu vào áo khoác, lúc này mới cười xoay người lại, nói: “Chào anh, đồng chí cảnh sát.”

Miêu Húc nhìn thấy anh ta chợt nhận ra: “Ồ, anh chính là người lạc con từ lâu trước.”

Anh cũng biết chuyện đã lâu rồi mà còn nhớ rõ, trí nhớ tốt như vậy?

Đỗ Nhược Ngu vô cùng bội phục sự nhạy bén của đồng chí cảnh sát này, Miêu Húc tiếp tục: “Anh thậm chí còn gửi cho chúng tôi cờ thưởng.

Tôi luôn cảm thấy mình không xứng đáng.

Người tìm thấy đứa trẻ không phải là tôi.”

Đỗ Nhược Ngu: “……”

Vương Dần Nhất lúc ấy đưa cờ thưởng là vì đã làm phiền Miêu Húc, lòng mang áy náy, lúc này anh ta lại bình tĩnh, nói: “Đồng chí cảng sát cũng giúp tôi tìm thật lâu, nghiêm túc phụ trách, đúng là ấn tượng sâu sắc.”

Vương Dần Nhất dù sao cũng đã gặp qua mấy trường hợp lớn, lúc này cũng thể hiện kỹ thuật diễn kinh người, anh ta cười nói với Miêu Húc: “Thư kí Đỗ giúp tôi tìm con nên chúng tôi đã thành bạn bè.”

Miêu Húc hơi thất thần gật đầu, không rối rắm tiếp, chỉ vào ngực anh ta, hỏi: “Cho nên, đây là cái gì?”

Tại sao người cảnh sát nhỏ bé này lại kiên trì như vậy, anh ta luôn đặt câu hỏi về mọi thứ anh ta nhìn thấy.

Vương Dần Nhất ôm Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu từ đầu tới đuôi đều rũ trong áo khoác, không dám thò ra nhìn cảnh sát.

Không đợi Vương Dần Nhất trả lời, Miêu Húc đã tự mình phát hiện ra vấn đề, nói: “Lại còn có một cái đuôi, vẫn là con mèo đó sao?”

Khi nói lời này, anh ta thực sự đưa tay ra chạm vào cái đuôi nhỏ lộ ra của Chiêu Chiêu.

Chiêu Chiêu như mèo bị dẫm đuôi —— hình dung thế này hơi không chính xác nhưng rất chuẩn xác, đột nhiên bắn lên, bám chặt cơ thể trong vòng tay của Vương Dần Nhất, khiến lồng ngực của Vương Dần Nhất cảm thấy căng cứng, một ngụm máu già gần như phun ra..

Con trai thật sự càng ngày càng nặng……

Vương Dần Nhất lộ ra vẻ mặt thống khổ, vội vàng xoay người ngăn cản Miêu Húc chạm vào tiểu hổ.

Anh ta hít một hơi rồi nói: “Đúng, là con mèo của tôi.

Đồng chí cảnh sát, đồng chí không được kéo đuôi mèo! Kéo đuôi mèo sẽ gây tiêu chảy”.

Miêu Húc vội vàng đẩy ra, nói: “Xin lỗi, tôi không nuôi mèo nên không biết.” Anh ta nói, nghi ngờ nhìn Đỗ Nhược Ngu hỏi: “Con mèo này không phải của anh à? Lần trước tôi nhớ kỹ chính là cái đuôi đốm đen này, anh nói là tam thể, vậy con mèo này là của ai?”

Vương Dần Nhất: “……”

Lúc này Đỗ Nhược Ngu thực sự cảm thấy lần này có Vương Dần Nhất ở thật sự là quá tốt, để anh ta cảm nhận đầy đủ sự tích cực của cảnh sát Miêu khủng bố cỡ nào, Đỗ Nhược Ngu yếu ớt trả lời chú cảnh sát: “Mèo của tôi thường xuyên tới chỗ anh ta chơi…con mèo của ai không quan trọng.”

Miêu Húc nhìn hai người, anh ta nói với Đỗ Nhược Ngu: “Cậu kỳ quái thì thôi, tôi quen rồi.” anh ta lại nhìn Vương Dần Nhất, tuệ nhãn như đèn pha quan sát cha hổ tới tới lui lui, nói, “Hiện tại lại thêm một ông bố kỳ quái, hai người thực sự rất thú vị.”

Đỗ Nhược Ngu chỉ muốn mau chóng tiễn anh ta đi, nhìn anh ta bằng ánh mắt chân thành rồi nói : “Cảnh sát Miêu, anh nhìn tôi cứ như tội phạm hình sự ấy, nhưng tôi cam đoan với anh, chúng tôi tuyệt đối là những công dân tuân thủ pháp luật.”

Không ngờ Miêu Húc lại gật đầu, nói theo anh: “Tôi biết, lãnh đạo của các anh lần này đã báo cáo vụ việc cho chúng tôi còn cung cấp manh mối quan trọng, công ty của các anh đáng được khen ngợi.”

Đỗ Nhược Ngu nghe xong sửng sốt, ngược lại hỏi: “Cái gì?”

Miêu Húc sau đó nghiêm nghị nói: “Bộ phận pháp lý của công ty anh đã báo cáo với chúng tôi về hành vi xấu xa của một số tội phạm.

Chúng tôi đang tiến hành chiến dịch trấn áp tội phạm, tiêu diệt cái ác.

Lần này chúng tôi cũng đã hẹn gặp lãnh đạo công ty anh đến đây một lưới bắt hết thế lực tà ác.”

Đỗ Nhược Ngu tiêu hóa nửa ngày mới hiểu được ý của anh ta, vậy là anh gặp Miêu Húc ở đây căn bản không phải ngẫu nhiên, là Sư Diệc Quang gọi tới?

Sư Diệc Quang đã gọi cảnh sát, chờ đàn linh cẩu tới chỗ mình rồi cũng với cảnh sát nội ứng ngoại hợp, một lưới bắt hết?

Đỗ Nhược Ngu có một sự hiểu biết mới về tổng giám đốc của mình.

Vương Dần Nhất bên cạnh cũng lắp bắp kinh hãi, sau đó cười: “Sư tử ngốc lần này được đó, tôi còn tưởng cậu ta ngu ngốc chạy tới ăn Hồng Môn Yến, hóa ra còn có chiêu sau.”

Đúng lúc này, luật sư Lâm dẫn đường một đám cảnh sát đi tới, Đỗ Nhược Ngu đột nhiên cảm thấy mình bước vào một màn kịch cảnh sát, cực kỳ khó tin.

Vương Dần Nhất nhìn thấy sắc mặt tái nhợt: “Nhiều cảnh sát như vậy?”

Miêu Húc lại nhìn anh ta, hỏi: “Cảnh sát thì sao vậy?”

Vương Dần Nhất cứng ngắc nói: “Không có việc gì, cảnh sát rất tốt.” Nhưng con trai anh sợ hãi, Chiêu Chiêu đã run rẩy như cái sàng.

Luật sư Lâm thấy Đỗ Nhược Ngu cũng kinh ngạc, hỏi: “Thư kí Đỗ, sao cậu ở đây, Sư tổng không phải không cho cậu tới sao?”

Đỗ Nhược Ngu ngượng ngùng nói: “Tôi hơi lo lắng nên lại đây.”

Luật sư Lâm chớp chớp mắt, cười nhỏ nói: “Cậu yên tâm, Sư tổng đã sớm sắp xếp, chúng ta hiện tại chỉ còn đi bắt linh cẩu.”

Đoàn người bước vào nhà hàng, Vương Dần Nhất nhân cơ hội giao con trai mình cho người dẫn theo rồi đi theo họ.

Họ đến phòng riêng nơi có linh cẩu và sư tử, chưa kịp gõ cửa thì đã nghe thấy tiếng bóng -pong-pong-pong-pong-pong-pong ở bên trong.

Dường như có tiếng bàn bị lật, tiếng vật gì đó va vào tường, thỉnh thoảng có tiếng la hét không rõ nguyên nhân, nghe như đánh nhau.

Mắt thấy cảnh sát sắp phá cửa vào, luật sư Lâm vội vàng ngăn cản lại.

Đỗ Nhược Ngu biết ý anh ta, toát mồ hôi hột, nếu mở cửa ra thấy cảnh tượng sư tử và linh cẩu cắn nhau sẽ rất khủng khiếp.

Luật sư Lâm thử gõ cửa, lớn tiếng hỏi: “Tổng giám đốc, chúng tôi vào được không?”

Giọng nói trầm thấp của Sư Diệc Quang vang lên: “Chờ một chút.”

Một lúc sau, căn phòng trở nên yên tĩnh, tiếng động cũng biến mất, Sư Diệc Quang lại lên tiếng: “Vào đi.”

Luật sư Lâm lúc này mới đẩy cửa ra.

Đỗ Nhược Ngu nhanh chóng xem xét tình hình trong phòng, sau đó liền giật mình.

Trong phòng riêng chỉ có Sư Diệc Quang đang ngồi.

Anh đang ngồi đó, mặc một bộ vest màu xám sắt, gọn gàng không tì vết, duỗi đôi chân dài, quần dài đến mắt cá chân, dáng vẻ tao nhã và điềm tĩnh, Sư tổng vẻ mặt điềm tĩnh lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn người vừa bước vào.

Những người khác trong phòng hoàn toàn trái ngược với anh.

Có mấy người ngã trái ngã phải giữa những chiếc bàn ghế ọp ẹp, thân thể nhếch nhác, quần áo thậm chí còn lủng lẳng trên người, có người ôm bụng, có người ôm chân, như một miếng giẻ rách, mũi và mặt đều bầm tím, sưng tấy, rõ ràng là đã bị đánh từ trong ra ngoài.

Đỗ Nhược Ngu nhận ra đây là linh cẩu, những người mà Sư Diệc Quang mang theo hiển nhiên cũng không khá hơn là bao, ngồi dựa vào tường thở hổn hển.

Trong phòng bừa bộn, đĩa ghế vương vãi khắp nơi, như bị gió mạnh thổi qua, chỉ có Sư Diệc Quang là còn nguyên vẹn, sáng sủa ngăn nắp như không có chuyện gì xảy ra.

Đỗ Nhược Ngu không rảnh lo thứ khác, chạy đến cạnh Sư Diệc Quang trước, sốt ruột hỏi hắn: “Sư tổng, anh không sao chứ?”

Sư Diệc Quang nhìn thấy anh hơi nhướng mày, sau đó ánh mắt dịu dàng nói: “Sao em lại đến đây? Không phải anh bảo em ở nhà sao?”

Đỗ Nhược Ngu lắc đầu, nói: “Em không chịu được.”

Sư Diệc Quang hơi nhếch khóe môi nói: “Anh đã bảo em tin anh mà.”

Anh ta vỗ vai Đỗ Nhược Ngu, sau đó chuyển tầm mắt sang cảnh sát, nói: “Bọn họ vừa rồi lại muốn đe dọa dụ dỗ, chúng tôi phòng vệ chính đáng, còn để lại chứng cứ.”

Anh ta nói ẩu đả đánh nhau mà như chính nghĩa, còn nói mấy cấp dưới vì tự vệ mà mệt chết mệt sống vẫn phải nhấc tay nhận mệnh, nói: “Chúng tôi có ghi âm, có thể làm bằng chứng.”

Cảnh sát ập vào bắt người, lúc này đàn linh cẩu không còn sức chống cự nên thành thật bị bắt đi, chúng tưởng lần này sẽ có người đến đồn cảnh sát vớt bọn chúng, nhưng không ngờ lần này tội danh không chỉ đơn giản là ẩu đả đánh nhau như vậy.

Sau khi linh cẩu bị bắt đi, thuộc hạ của Sư Diệc Quang cũng đi theo làm ghi chép, chỉ có Sư Diệc Quang nói: “Tôi không còn gì để nói nữa, luật sư của tôi sẽ đại diện đầy đủ cho tôi.”

Cảnh sát bắt người và khám xét tất cả đồ vật trong phòng riêng, luật sư Lâm rất bận rộn hợp tác với cảnh sát, nhưng Sư Diệc Quang vẫn bình tĩnh ngồi đó từ đầu đến cuối.

Miêu Húc nhìn qua lại những người có mặt, rồi dùng ngón tay chạm vào chiếc ghế đổ.

Anh hỏi: “Tại sao lại có lông chó?” Anh tiếp tục nhìn vào đầu ngón tay mình, lại hơi không chắc: “Chắc là lông mèo chăng?”

Ngoại trừ cảnh sát ở ngoài mọi người như bị ấn nút tạm dừng.

“Chắc là có người nuôi thú cưng lông dính trên quần áo.” Lúc này Đỗ Nhược Ngu đứng dậy, phát huy bản lĩnh trợn mắt nói dối, ngây thơ nhìn cảnh sát Miêu.

Miêu Húc lần này lựa chọn không tranh cãi với anh mà đi theo đồng nghiệp của anh ta để áp giải đàn linh cẩu đi.

Lăn lộn nửa ngày, luật sư Lâm và cảnh sát cùng nhau rời đi để giải quyết những việc tiếp theo, phòng riêng cuối cùng lại yên tĩnh trở lại, Vương Dần Nhất thở dài một hơi: “Cái tên cảnh sát họ Miêu đó thật khó đối phó.”

Đỗ Nhược Ngu hiếm khi cảm thấy xúc động, cảnh sát Miêu thật quá nhạy bén.

Sư Diệc Quang còn ngồi ở đó, trừng mắt nhìn Vương Dần Nhất, không vui nói: “Sao anh cũng ở chỗ này?”

Vương Dần Nhất sẽ không nói rằng anh ta đến đây để giúp đỡ Sư Diệc Quang, lại nói: “Nơi này chỉ cho cậu tới thì không cho tôi tới à? Mà cậu thì ngồi đó từ nãy đến giờ, uy nghiêm quá nhỉ?”

Sư Diệc Quang mím môi, bỗng nhiên có một bàn chân nhỏ màu đen chạm vào vai anh ta.

Một lúc sau, một con vật xuất hiện từ sau lưng Sư Diệc Quang.

Con vật này có một đôi mắt đen như hạt cườm, chiếc mũi tù và khuôn mặt tròn.

Lông ở ngực và bụng màu đen, nhưng lưng lại có màu trắng xám, kéo dài từ lưng đến đỉnh đầu, nhìn từ phía trước trông như được cắt húi cua, trông rất hề hước.

Thân hình của nó không lớn, có lẽ không đến một mét, hình dáng cơ thể có chút giống một con chồn sóc.

Sư Diệc Quang chịu không nổi móng vuốt trên vai, nói: “Mau đi xuống, tránh sau lưng tôi lông đâm rát chết được.”

Con vật nhảy lên ghế, đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Tôi còn bị nghẹn muốn chết đây, cuối cùng cũng đi rồi.” Đôi mắt hạt cườm của nó sáng rực lên, “Nhưng mà đánh nhau sướng chết được! Đã lâu không thống khoái thế này!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio