Hóa ra Sư Diệc Quang nói chưa sẵn sàng có nghĩa là anh ta sắp cầu hôn lần nữa, Đỗ Nhược Ngu cảm động đến mức đứng đó không nói nên lời.
Kết quả, con sư tử nhồi bông lớn bên cạnh lúc này mới nói: “Mau đồng ý.”
Đỗ Nhược Ngu hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, nói: “Tại sao phải gả? Em cũng có thể cưới anh.”
Sư Diệc Quang vẻ mặt ngơ ngác, nói: “Đừng gây rắc rối, chúng ta đang nói chính sự, mau đồng ý đi.”
Đỗ Nhược Ngu ngạo nghễ nói: “Hiếm khi tổng tài quỳ một chân xuống, em không nỡ để anh đứng dậy.”
Sư Diệc Quang: “……”
Sư tử thú bông lại nói: “Hai người có thể trở về bảo cậu ta quỳ lại, hiện tại mau trả lời đi, còn có người nhìn đó, tổng giám đốc cũng muốn mặt mũi.”
Người trên quảng trường vây lại đây xem náo nhiệt bắt đầu ồn ào kêu: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Họ đã là một đôi vợ chồng già rồi mà, Đỗ Nhược Ngu bật cười, tiếp nhận hoa hồng, nói: “Được thôi, em đồng ý.”
Sư Diệc Quang lập tức đứng dậy ôm anh vào lòng.
Những người xem bắt đầu vỗ tay, con sư tử ở một bên đột nhiên biến ra pháo hoa cầm tay kéo ngòi nổ về phía họ.
Sư Diệc Quang gắt gao ôm Đỗ Nhược Ngu, Đỗ Nhược Ngu cũng ôm lấy tấm lưng rộng rãi của anh và mỉm cười.
Hạnh phúc quá thì phải làm sao bây giờ? tim anh như muốn ngừng đập.
Ánh đèn và pháo hoa xung quanh chiếu sáng nơi này thành ban ngày, từ bóng tối ra ánh sáng, bởi vì trong cuộc đời còn có một người khác mới có thể soi đường đến tương lai.
Hai người ôm nhau cho đến khi hết màn trình diễn mới dừng lại.
“Ôi, tôi cảm động quá, sao tôi lại có cảm giác như con trai tôi sắp lấy chồng vậy nhỉ?” Búp bê sư tử lắc đầu to, nói một câu khiến người ta kinh hãi.
…Thật sự là mẹ chồng sao? Người bình thường đều sẽ nói giống như gả con gái mà.
Sư Diệc Quang nghe xong không vui: “Cậu nói bừa gì vậy hả.”
Đỗ Nhược Ngu nhìn đôi mắt hai chiều phóng đại và chiếc bờm vải như mặt trời của con sư tử rồi nói: “Anh là luật sư Lâm… sao anh lại mặc như thế này?”
Luật sư Lâm có nề nếp thế mà lại mặc đồ búp bê vải ở chỗ này hỗ trợ bọn họ, đây là play thẹn thùng gì thế này.
Luật sư Lâm nói: “Sư tổng yêu cầu, cậu ta nói như vậy tương đối độc đáo mới mẻ, tôi cũng coi như dốc hết sức.
Lúc trước ký hiệp nghị chỉ có ba chúng ta, hiện tại hai người tu thành chính quả, tôi tới làm nhân chứng cũng khá tốt, bắt đầu thế nào kết thúc thế đó mà.”
Đỗ Nhược Ngu chân thành nói: “Cảm ơn anh, luật sư Lâm.”
Luật sư Lâm nói tiếp: “Cậu không biết đâu, Sư tổng muốn hói đầu chỉ vì ngày hôm nay.
Vốn dĩ cậu ta định lái trực thăng từ tầng cao nhất của công ty xuống kéo biểu ngữ để cầu hôn, nhưng tôi đã kịp thời ngăn lại.”
Sư Diệc Quang bực bội ngắt lời: “Kế hoạch vứt rồi thì không cần nói nữa.”
Được rồi được rồi, tôi không làm bóng đèn nữa, cậu tiếp tục thể hiện tình cảm đi.” Luật sư Lâm giơ chân vải lên làm động tác đầu hàng, “Thật ra, giám đốc Hàn ngày nào cũng la hét ăn thức ăn cho chó, tôi hiển nhiên mới là người ăn nhiều thức ăn cho chó nhất mà.”
Luật sư Lâm nói đùa rồi rời khỏi, tổng giám đốc đã thắp nhiều đèn như vậy mà anh ta còn phải hoàn thiện công việc còn lại, có trời mới biết anh ta đã phải đấu tranh đến mức nào với ban quản lý cảnh khu vì đề xuất này.
Người đến xem ngày càng nhiều, nếu ở lại lâu hơn thì ngày mai sẽ lên mạng xã hội, Sư Diệc Quang nắm lấy tay Đỗ Nhược Ngu bắt đầu chậm rãi bước về phía sau, để lại thế giới ánh sáng cho người khác.
Sư Diệc Quang cũng rất hưng phấn, đây là lần đầu tiên anh ta làm chuyện như vậy, tuy rằng có chút xấu hổ nhưng anh ta vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Đỗ Nhược Ngu cảm thấy ngọt ngào đến mức không còn coi thường những tình tiết Mary Sue do Đỗ Dĩnh Dĩnh viết ra nữa, tuy anh tự xưng là người thực dụng nhưng anh vẫn rất vui khi được người yêu sẵn sàng tốn tâm tư cho mình.
Hai người nhỏ giọng nói chuyện trở về, tất cả những lời thường ngày chôn giấu trong lòng hôm nay đều được nói ra dễ dàng mà ngọt ngào.
Đang đi, Đỗ Nhược Ngu nhận thấy có điều gì đó không ổn, anh ngơ ngác hỏi Sư Diệc Quang: “Chúng ta không về nhà sao?”
Sư Diệc Quang nắm chặt tay anh, mím môi nói: “Không quay về, ở khách sạn.”
“Ah?”
Chờ Đỗ Nhược bị đè xuống chiếc giường lớn đầy cánh hoa hồng trong khách sạn, đối mặt với cửa sổ nhìn 270 độ xung quanh, anh mới nhận ra rằng hôm nay bắt đầu từ việc ăn uống, tổng giám đốc đã lên kế hoạch cho một loạt hành trình.
Đỗ Nhược Ngu ngẩng đầu nhìn mặt Sư Diệc Quang hơi hơi phiếm hồng, nghĩ, cũng được, hôm nay cho dù thế nào cũng phải thõa mãn tổng giám đốc.
Hơn nữa đợi lát nữa anh cũng sẽ kể bí mật của mình cho tổng giám đốc, là trước khi kết hôn anh đã có hảo cảm với anh ấy, Sư Diệc Quang mà biết chắc chắn sẽ càng vui vẻ.
***
Kết quả là, câu chuyện của họ đã thực sự gây xôn xao dư luận địa phương trên Weibo vào ngày hôm sau —— thổ hào cầu hôn nổi bật bằng màn trình diễn ánh sáng và thác pháo hoa.
May là chỉ có mấy tấm còn không thấy người, nếu không công ty sẽ bùng nổ mất.
Nói đến chuyện này, Đỗ Nhược Ngu luôn cảm thấy cuộc hôn nhân công sở của họ đang có nguy cơ bị bại lộ nhưng lần nào họ cũng vượt qua một cách an toàn, mấy đồng nghiệp này cũng thật là sơ suất.
Tình cảm của Đỗ Nhược Ngu và Sư Diệc Quang đã phát triển nhảy vọt và sự nghiệp của họ cũng có những bước tiến vượt bậc.
Bộ phim của Bùi Lăng cuối cùng cũng chiếu.
Bộ phim này đã được lên lịch chiếu vào dịp Tết Nguyên đán, được coi là thời điểm và địa điểm thích hợp.
Sư Diệc Quang và Vương Dần Nhất cùng lúc tham dự buổi ra mắt phim được tổ chức tại thành phố này, Sư Diệc Quang dẫn Đỗ Nhược Ngu và một nhóm người thân và bạn bè, còn Vương Dần Nhất dẫn theo Vương Anh Chiêu.
Lúc này đây, Sư Diệc Quang thấy Vương Dần Nhất lại ngẩng đầu thật cao, quả thực dương mi thổ khí; mà Vương Dần Nhất xụ mặt như người ta thiếu anh tám trăm triệu.
Đỗ Nhược Ngu có chút chột dạ, cúi đầu không dám nhìn vương lão hổ, nhưng Chiêu Chiêu mặc kệ, lại dính lên người Đỗ Nhược Ngu, nhóc dựa vào chân Đỗ Nhược Ngu, đôi mắt to, tò mò nhìn Hàn Dung cùng Tống Trí Hân bên cạnh, nhưng vẫn là không nói lời nào.
Đặc biệt là Tống Trí Hân, là loài hổ con trên núi chưa thấy bao giờ, rất thú vị.
Hàn Dung ở một bên nhìn cảm thấy rất hay, nói: “Bạn nhỏ này rất thích thư kí Đỗ đó.”
Đỗ Nhược Ngu nắm tay nhỏ của Chiêu Chiêu, xin lỗi nhìn Vương Dần Nhất, nói: “Lần nào cũng để Chiêu Chiêu chơi với tôi, liên lụy anh rồi, thật sự xin lỗi.”
Vương Dần Nhất vẫn có thái độ tốt với Đỗ Nhược Ngu, anh ta quay đầu không nhìn Sư Diệc Quang, nói với Đỗ Nhược Ngu: “Đâu có, lần nào cũng là tôi làm phiền cậu chăm sóc Chiêu Chiêu mới đúng.” Anh ta cúi đầu hỏi con trai mình, “Chiêu Chiêu cũng thích chú Đỗ phải không?”
Chiêu Chiêu ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy sau này còn phải phiền toái chú Đỗ chơi tiếp với con rồi.”
Chiêu Chiêu tiếp tục gật đầu.
Sư Diệc Quang không thể tin được nhìn anh ta, người đàn ông này lại trắng trợn dùng con để dụ dỗ vợ anh trước mặt chồng là mình?
Vương Dần Nhất dù sao cũng là người có tư tưởng rộng rãi, mức độ không câu nệ tiểu tiết khiến Sư Diệc Quang ngạo kiều biệt nữu không thể nghĩ tới được, lão hổ đương nhiên nói: “Tôi với sư tử muốn ngồi phía trước, Chiêu Chiêu ngồi cùng chú Đỗ nhé.”
Sư Diệc Quang cùng Vương Dần Nhất với tư cách là đại diện của công ty và ban quản lý, phải ngồi ở hàng ghế đầu, Đỗ Nhược Ngu và những người khác chỉ đang xem buổi ra mắt phim nên ngồi phía sau.
Sư Diệc Quang quả thực có nhận thức mới về độ dày da mặt của Vương Dần Nhất.
Kết quả Vương Dần Nhất quay người đi về phía ghế trước, kêu Sư Diệc Quang đi theo, ai ngờ anh ta vừa quay người liền đụng phải một người.
Vương Dần Nhất không xem không biết, vừa thấy lại hoảng sợ, buột miệng thốt ra: “Sao cậu lại tới đây?”
Người đàn ông kỳ lạ hỏi anh ta: “Sao tôi không thể tới?”
Người này là đồng chí Miêu Húc, cảnh sát nhân dân cực kì có duyên với Đỗ Nhược Ngu.
Hàn Dung vội vàng giới thiệu: “Bởi vì sự kiện linh cẩu, Miêu Húc có nhiều mối quan hệ với công ty chúng tôi nên chúng tôi đã mời anh ấy tham gia hoạt động.”
Miêu Húc nhíu mày hỏi: “Chó săn gì?”
Mọi người: “……”
Hàn Dung miễn cưỡng cười cười, nói: “Đây là tên mã dự án nội bộ của công ty chúng tôi, hạng mục chó săn.”
Đúng là hít thở không thông.
“Mọi người còn rất thời thượng.” Ở trong mắt Miêu Húc nhóm người này thật là quái quái.
Miêu Húc hôm nay không có mặc cảnh phục, Chiêu Chiêu tựa hồ cũng không còn sợ hãi nữa, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm viên cảnh sát mặc thường phục.
Miêu Húc cũng phát hiện bạn nhỏ Vương Anh Chiêu, khuôn mặt đoan chính cuối cùng cũng lộ ra vẻ dịu dàng, nói: “Đây có phải là đứa trẻ đã từng bị lạc không?” Anh thân thiện phất tay với Chiêu Chiêu, “Chào bạn nhỏ.”
Kết quả Vương Anh Chiêu lập tức trốn ra sau chân Đỗ Nhược Ngu, xoay đầu đi không để ý tới anh ta.
Miêu Húc: “……”
Vương Dần Nhất có nề nếp mà nói: “Trên người cảnh sát có chút sát khí làm đứa nhỏ sợ hãi.”
Miêu Húc có chút thất vọng, cười nói: “Đúng vậy, người bình thường còn phải đi vòng qua chúng tôi.” Sau đó lại không nói nữa.
Một đám người vô cùng náo nhiệt, hoạt động sắp bắt đầu đều trở về chỗ của mình.
Ngoài hoạt động quảng cáo, buổi ra mắt này còn mời một lượng nhỏ khán giả đến xem phim trước cùng khách mời.
Đỗ Nhược Ngu ôm Chiêu Chiêu thành thật xem tiết mục, Tống Trí Hân ngồi bên cạnh.
Đỗ Nhược Ngu hỏi: “Ông chủ Tống, anh hẳn nên ngồi hàng Sư tổng chứ?” Tống Trí Hân tốt xấu gì cũng là danh nhân, ông chủ thuỷ quân, hẳn là có tư cách ngồi ở hàng ghế đầu.
Tống Trí Hân trả lời: “Ở đây tiện hơn.”
Đỗ Nhược Ngu không hiểu tiện cái gì.
Sau vài hoạt động khởi động, Bùi Lăng lại dẫn một cô bé diễn viên đến thảm đỏ để tuyên truyền, Đỗ Nhược Ngu không khỏi thở dài vì Bùi Lăng quá phù hợp để trở thành tâm điểm chú ý, vừa ốm vừa cao, phong độ nhẹ nhàng.
Kết quả Tống Trí Hân bên cạnh đột nhiên móc ra một tấm bảng đèn có viết rõ ràng dòng chữ: “LOVE miêu miêu”.
Mặt sau còn có một trái tim.
Đỗ Nhược Ngu: “……”
Họ ngồi cách đó không xa, Tống Chí Hân giơ bảng đèn lên lắc lắc, Bùi Lăng hiển nhiên nhìn thấy, anh dừng lại trên sân khấu, sau đó lập tức che đậy tiếp tục giao lưu với người dẫn chương trình.
Tống Chí Hân lập tức cất tấm biển đi để tránh cản trở những người phía sau, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi thu nó từ người hâm mộ của cậu ấy, ủng hộ bạn bè.”
Đỗ Nhược Ngu cảm thấy mình không còn gì để nói.
Sau buổi ra mắt hoành tráng, Đỗ Nhược Ngu đã xem hết bộ phim, câu chuyện phiêu lưu giả tưởng đầy ắp tiếng cười và nước mắt, âm nhạc cũng rất hay, rất thích hợp để cả nhà xem trong dịp Tết.
Đặc biệt là Vương Anh Chiêu ngồi trong lòng Đỗ Nhược Ngu, chăm chú xem không chớp mắt, hiển nhiên rất thích.
Sau khi sự kiện kết thúc, họ trở về nhà, Đỗ Nhược Ngu không nhịn được nói với Sư Diệc Quang: “Sư tổng, dữ liệu đặt vé sớm của bộ phim đã thống kê xong, sau buổi chiếu này việc quảng bá trên trang xếp hạng lẽ ra cũng đã bắt đầu.
Em nghĩ tương lai vẫn sẽ rất khả quan.”
Sư Diệc Quang gật đầu: “Vừa rồi anh với Vương Dần Nhất cũng thảo luận chuyện này, hạng mục kế tiếp có thể khai phá nhanh hơn.”
Đỗ Nhược Ngu cho rằng hai người ngồi cùng nhau thế mà không cãi nhau còn vẫn có thể nói chuyện làm ăn, điều này thực sự rất ghê gớm.
Sư Diệc Quang thấy vẻ mặt Đỗ Nhược Ngu như thế biết ý anh, lập tức xụ mặt, thở phì phì nói: “Sao con trai Vương Dần Nhất dính em thế.”
Đỗ Nhược Ngu vô tội: “Anh cũng biết mà, động vật rất thích em, con non thì càng khỏi phải bàn.”
Sư Diệc Quang hừ một tiếng, nói: “Anh thấy nhóc đó không những dính em mà em còn dính lại đó.”
Đỗ Nhược Ngu vỗ vỗ cánh tay anh ta an ủi: “Chiêu Chiêu rất đáng thương, lá gan không lớn lại không thích nói chuyện, thật vất vả có thể thân cận với em, em không khỏi muốn thân cận chút xem nhóc có thể mở miệng không.”
Đỗ Nhược Ngu thở dài, nói: “Nhóc đó tháng sáu đã sắp học tiểu học, tiểu học không thể so với nhà trẻ, còn không thể nói chuyện thì quá bất tiện.”
Sư Diệc Quang biết tính cách Đỗ Nhược Ngu, không thể chống cự nhất với những điều như vậy.
Sư Diệc Quang cũng không có ác ý với bạn nhỏ Vương Anh Chiêu, chỉ là nhìn không thuận mắt cha nhóc, lại hừ một tiếng, coi như ngầm đồng ý.
Đỗ Nhược Ngu cười, tổng giám đốc vẫn nghe lời anh.
Anh mới vừa cao hứng, liền nghe thấy Sư Diệc Quang bổ sung một câu: “Con trai Vương Dần Nhất còn sắp học tiểu học, thật là mau, em có thích thế nào cũng là con nhà người ta”
Sư Diệc Quang nhìn Đỗ Nhược Ngu, chần chờ một chút, sau đó nói cho hết lời: “Khi nào chúng ta mới sinh con đuổi theo Vương Dần Nhất đây.”
……….
------oOo------