Chương :
Editor: Cải
Đoạn Trân vừa chết, bức tường chia cắt khu than đá lập tức sụp đổ.
"Sao lại thế này?" Có người phát hiện ra điều không thích hợp, lớn tiếng ồn ào.
"Bức tường đột nhiên bị sụp xuống"
"Có người bị đè ở phía dưới đống đổ nát"
Mọi người vừa sôi nổi bàn tán, vừa cùng nhau tiến lên giúp đỡ.
Tức khắc, chỗ tường ngắn loạn thành một nồi cháo.
Nghê Dương dẫn người đi vào địa bàn của Đoạn Trân. Cô trước tiên cho binh lính đi cứu người sau đó đi khắp nơi tìm kiếm Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng Lục Thời Minh.
"Tô Nhuyễn Nhuyễn ! Lục Thời Minh!"
"Gâu gâu gâu ..."
Chó con vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, cắn lấy ống quần Nghê Dương, kéo cô đi.
"Mày định mang tao đi tìm Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh?"
"Gâu gâu gâu!"
Vẻ mặt Nghê Dương nghiêm túc đi theo chó con đi vào trong một tòa nhà.
Tòa nhà này không biết gặp phải chuyện gì, bên trong một mảng hỗn độn. Mỗi bước chân đều có thể cảm nhận được lòng bàn chân đang nghiên qua mảnh vỡ thủy tinh.
Nghê Dương bế chó con lên, cẩn thận đi vào bên trong.
Đi được một đoạn, cô rốt cuộc nhìn thấy một căn phòng lớn đang mở toang cửa.
Có bốn mặt tường thì ba mặt đã bị phá hủy.
Chỉ còn chừa lại một bức tường cố trụ vững.
Nếu bức tường này sụp, e rằng cả tòa nhà này cũng sụp theo.
"Hai người không sao chứ?"
Nghê Dương dẫn theo chó con đi vào trong đám phế tích.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhu nhược dựa vào trong lòng Lục Thời Minh, tủi thân khóc thút thít.
"Không sao, chỉ là bị xây xước chút thôi" Lục Thời Minh ôm Tô Nhuyễn Nhuyễn, dịu dàng an ủi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc càng thảm hơn, đau lòng không thôi, vì nghĩa diệt thân nói "Còn bộ phận (cơ thể) nào có thể hiến thì đều hiến đi"
Nghê Dương :....
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị Lục Thời Minh bế lên.
Cô kiên cường giãy giụa, nói bản thân có thể tự đi được.
Nhưng Lục Thời Minh kiên định cho rằng cô hiện tại đã bán thân bất toại.
Hai người vì vấn đề này mà bắt đầu cãi nhau.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vì chứng minh sự cường tráng của bản thân, dùng sức đập một cái lên cái bục bên cạnh.
"Xì Xì" một tiếng vang lên. Toàn bộ khu than đá bắt đầu vang lên đoạn đối thoại phân tích hành động cũng như tâm lý phạm tội của Đoạn Trân nói với Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm lấy bàn tay đau của mình, nước mắt lưng tròng "Hu hu"
Nghê Dương hai mắt sáng lên, hưng phấn chạy tới cho tăng âm lượng.
Thì ra nơi này vốn là một phòng hội trường dùng để quảng cáo.
Không biết từ khi nào lời nói của Đoạn Trân đều bị ghi âm lại, mà vừa rồi một cái đập của Tô Nhuyễn Nhuyễn đã thành công bật đoạn ghi âm.
Người trong khu than đá nghe được đoạn ghi âm ghi lại bằng chứng phạm tội của Đoạn Trân, người nào người nấy mặt trắng bệnh, nhanh chóng lui về phía địa bản của Đoạn Trân.
Sự thật chứng minh, định luật đã là vai ác lại còn nói nhiều là sẽ chết quả nhiên luôn đúng.
Âm mưu của Đoạn Trân bị bại lộ, người trong khu than đá cũng ngoan ngoãn lại. Thậm chí đối với mệnh lệnh của Nghê Dương đưa ra không dám ho he một tiếng.
Trong nháy mắt, bầu không khí của khu than đá hòa bình chưa từng có.
Lúc Tiếu Trệ trở về, mở ra đống vật tư chất đầy xe, lập tức bị bầu không khí hài hòa của khu than đá làm hoảng sợ.
Anh thậm chí còn thấy có biểu ngữ treo trước cửa.
Nghe nói đây là do người khu than đá tự làm vì Nghê Dương.
Vế trên: Cô là ánh sáng, là điện, cô là thần thoại duy nhất
Vế dưới: Cô là ngày trời tháng tư, nếu cô mạnh khỏe, ấy là trời nắng.
Hoành phi : Dù sao cô cũng đặc biệt ấm áp.
Đối với việc này, Tô Nhuyễn Nhuyễn phá lệ khen ngợi chất văn nghệ sĩ của khu than đá.
Nét chữ rõ ràng, câu tứ chứa đầy cảm xúc, chứa đầy ý nịnh nọt như vậy, quả thật là một cái biểu ngữ thế gian hiếm thấy!
Tuy rằng mọi người ngoài mặt cực kỳ nịnh nọt, tán thành Nghê Dương nhưng quần chúng ăn dưa vẫn cảm thấy cực kỳ tò mò về cái chết của Đoạn Trân.
"Tự làm bậy không thể sống, nghe nói là bị chính bức tường mình làm ra đè chết!"
"Sao tôi nghe nói cô ta bị sét đánh chết?"
"Không phải là bị đại ca Nghê đánh chết sao?"
Chuyện này chỉ có một người duy nhất biết chân tướng, là một cô gái xinh đẹp vừa có sắc lại có tài!
Tô Nhuyễn Nhuyễn đau đớn nghĩ, chẳng nhẽ đây chính là cảm giác mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh?
"Ngu ngốc, nhanh lên! Ăn cơm!"
A, đi ăn cơm.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức vui vẻ, cầm theo chậu rửa mặt, nhảy nhót đuổi theo Nghê Dương.
....
Chuyện của Đoạn Trân cuối cùng cũng kết thúc.
Nghê Dương một bên chỉnh đốn lại khu than đá, một bên tiếp tục tìm kiếm em gái của mình.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ăn không ngồi rồi dắt theo chó con cùng chó zombie đi dạo khu than đá cùng Lục Thời Minh.
Tiếu Trệ đang chia vật tư cho mọi người.
Anh từ bên ngoài mang về không ít thứ tốt.
"Cô Tô, nhờ cô trông bảo bảo giúp tôi một chút"
Hiện trường nhiều người phức tạp, Tiếu Trệ đem Tiêu Bảo Bảo đang gặm cánh gà ngâm ớt ở phía sau ra, gửi nhờ Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tiếu Trệ phát hiện, Tiêu Bảo Bảo khi ở bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn cực kỳ ngoan ngoãn, thậm chí cho dù có đói bụng cũng sẽ không làm ra hành vi gì quá khích.
"Được"
Tô Nhuyễn Nhuyễn đem Tiêu Bảo Bảo buộc lại, dẫn theo hai con chó đi dạo.
Khu than đá khôi phục lại sự bình yên.
Khu vực lấy vật đổi vật bắt đầu nhộn nhịp trở lại.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn chiếc vòng cổ đã bị mài rách một lớp da trên cổ chó zombie, nghĩ ngợi xem có nên đổi một cái khác hay không.
Có điều hiện tại vòng cổ cho chó không dễ tìm. Hiện tại đến ăn còn không đủ no, ai rảnh nuôi thú cưng chứ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn dắt theo chó, đi bộ một vòng lớn vẫn không thể tìm được.
Đột nhiên, chó zombie sủa như điên.
Mọi người xung quanh bị dọa, nhanh chóng dạt sang một bên.
Hiện tại nếu bị con chó điên này cắn, đừng nói là đòi tiền bồi thường, đến vaccine phòng dại còn không có mà tiêm.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị chó zombie lôi đi về phía trước, nhìn thấy một tên đàn ông to béo đang bắt nạt một bé trai.
Nói là bé trai cũng không đúng.
Nhìn qua hẳn cũng - tuổi.
Thậm chí bởi vì sống ở tận thế cho nên nhiều người bị suy dinh dưỡng dẫn đến thân thể không phát triển nhiều.
Chàng trai thất tha thất thểu bị người đàn ông kia kéo dài tới góc, ném xuống đất.
Quần áo của cậu bị kéo ra, để lộ phần ngực gầy dơ xương.
Trên mặt tuy rằng hơi dơ nhưng có thể nhìn ra là một cậu chàng đẹp trai.
ở tận thế, khả năng sống sót của phụ nữ bị hạ thấp, những chàng trai xinh đẹp sẽ nhận được rất nhiều ưu ái.
Người đàn ông to béo lột quần áo của chàng trai.
Chàng trai liều mạng chống cự.
Chó zombie bên người Tô Nhuyễn Nhuyễn sủa như điên, mấy lần định lao ra.
Nhưng có người so với chó còn nhanh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn Lục Thời Minh mặt không cảm xúc tiến lên, bóp lấy cổ của người đàn ông to béo.
Đây là một nơi hẻo lánh.
Bốn phía không có người.
Người đàn ông nhanh chóng đi đến.
Ánh mắt anh rất sâu, thật u ám. Xung quanh con người ẩn ẩn tơ máu, hung ác lại nham hiểm.
Ngón tay thon dài của anh bóp lấy cổ của tên to béo, ấn hắn lên vách tường.
Vách tường sột soạt rơi xuống một lớp bụi, tên to béo gần như bị khảm vào trong bức tường.
Có thể thấy được Lục Thời Minh đã dùng lực lớn như thế nào.
Tên to béo trợn trắng mắt, hai cái giò heo giãy giụa, chuẩn bị đi gặp ông bà.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức lại gần ôm chặt lấy vòng eo gầy của Lục Thời Minh.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, bé ngoan nào"
Tiêu Bảo Bảo đang gặm chân gà: ????
Hương thơm ngọt ngào trên người cô gái nhỏ bốn phương tám hướng đánh úp lại.
Mang theo sự trấn an.
Sự thô bạo trong người Lục Thời Minh chợt biến mất. Anh nheo mắt nhìn về phía tên đàn ông to béo ở trước mặt, trên mặt không giấu nổi vẻ chán ghét.
Lục Thời Minh buông tay, sau đó rút khăn ra lau tay.
Tên đàn ông to béo té ngã trên mặt đất, hai mắt trợn tròn. Đừng nói là đứng lên, đến sức lực để mắng người hắn ta cũng không có. Hắn ta há miệng thở hổn hển, khuôn mặt tím tái, hoảng sợ.
Hắn đầu biết rằng một người đàn ông gầy yếu, nhìn qua không có chút sức lực nào lại có thể có sức lực lớn đến vậy.
Chàng trai trẻ bị bắt nạt quỳ trên mặt đất, vẻ mặt ngây thơ.
Lục Thời Minh cúi đầu nhìn cậu, đột nhiên dẫm chân lên mặt cậu, giọng nói lạnh nhạt "Muốn sống hay muốn chết?"
Lục Thời Minh dỡ bỏ ngụy trang của mình trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, cả người nghiêm nghị, giống như một con thú dữ đang chuẩn bị thoát ra khỏi chiếc lồng sắt đang vây hãm nó.
Sự hung ác kia đừng nói là con người, ngay cả chó nhìn cũng cảm thấy tứ chi không có lực, đầu như muốn lìa khỏi xác.
Chàng trai trẻ bị đạp xuống bùn đất, bị dọa đến choáng váng.
Lục Thời Minh tiếp tục dùng sức dẫm.
Đế giày cứng rắn như muốn ép chàng trai bẹp thành nhân bánh kẹp.
"Muốn sống, muốn tồn tại!"
Chàng trai bé nhỏ khóc lóc thảm thiết.
Đôi môi mỏng của Lục Thời Minh cong lên. Anh ngồi xổm xuống, cầm lấy một cục đá đưa cho cậu ta "Nếu như muốn sống, vậy giết tên kia đi"
Ngón tay thon dài chỉ về phía tên đàn ông to béo.
Gương mặt của Lục Thời Minh hiện lên nụ cười quỷ dị.
Tên to béo hồi thận lại, đột nhiên nhào về phía chàng trai trẻ tuổi kia.
Chàng trai trẻ dùng hết sức chống cự nhưng vẫn bị bóp lấy cổ.
Lục Thời Minh đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn có chút sững sờ.
Bắt đầu từ lúc Lục Thời Minh lao ra cứu anh chàng này, cô đã cảm thấy hôm nay Lục Thời Minh có chỗ nào đó không giống như thường ngày.
Lục Thời Minh giống loại người thấy chuyện bất bình sẽ đứng ra trợ giúp ư?
Không phải.
Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng sức lắc đầu.
Vậy vì sao anh lại làm như vậy?
Tô Nhuyễn Nhuyễn không biết.
Trong nguyên tác, Lục Thời Minh là kẻ biến thái, mắc bệnh tâm thần, hung ác, nham hiểm lại tàn bạo.
Anh là vua ở tận thế.
Coi rẻ mọi thứ, giống như một tên vua tàn bạo.
Người như vậy sao có thể đứng ra cứu giúp một chàng trai trẻ chứ?
Tô Nhuyễn Nhuyễn lại một lần nữa nhìn về phía chàng trai kia.
Chỉ thấy chàng trai kia bị bóp cổ khiến khuôn mặt tím tái. Trong cơn giãy giụa, không biết từ khi nào cậu ta đã sờ thấy cục đá ở gần đó, sau đó hung hăng đập vào đầu tên to béo.
Con người đen nhánh, tối tăm của Lục Thời Minh hiện lên một tia sáng.
Tên to béo che lại cái đầu đang chảy máu của mình, ngã xuống dưới đất.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên hiểu ra vấn đề.
Ai da, đây chẳng phải là anh hùng cứu mỹ (thiếu niên) sao?
Chẳng nhẽ, Lục Thời Minh thật ra chỉ có hứng thú với đàn ông!
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy bản thân đã khám phá ra một cái bí mật động trời! Sau đó, cô bị Lục Thời Minh xách cổ áo lôi đi.
...
"Nhìn cái gì?" Người đàn ông ngồi ở mép giường, thong thả, ung dung chà lau rìu nhỏ của mình.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn chiếc rìu sắc bén trên tay anh, rụt rụt cái cổ nhỏ, tiếp tục cười 'hê hê' nhìn chằm chằm Lục Thời Minh.
Bày ra bộ dáng "Tôi đã biết được bí mật của anh"
Bảo sao trong nguyên tác Lục Thời Minh luôn kiên trì giữ vừng tình đồng chí với nữ chính Nghê Dương, thì ra bởi vì anh thích đàn ông!
"Anh có phải là đàn ông hay không!" Bởi vì quá kích động, cho nên Tô Nhuyễn Nhuyễn nói thiếu mất hai chữ.
Cô vốn định hỏi, có phải anh thích đàn ông không, nhưng lời nói phát ra lại thành anh có phải là đàn ông hay không.
Tuy rằng chỉ thiếu hai chữ nhưng nghĩa của câu lại chênh nhau như trời với đất!
Câu trước là một câu hỏi hữu hảo, còn câu sau lại là khiêu khích một cách trắng trợn.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức trắng bệch, định nói lại một lần nữa.
Bên kia, Lục Thời Minh thong thả ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn, miệng nở nụ cười câu hồn nhiếp phách.
Đầu ngón tay mượt mà của anh chọc lên gò má đầy thịt của cô, giọng nói trầm ấm "Nhuyễn Nhuyễn có thể thử xem"
Anh, có phải là đàn ông hay không.
Buổi tối, trăng tròn như cái bàn, gió đêm rít gào giận dữ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn run run trốn ở dưới giường, tỏ vẻ bản thân thật sự không muốn thử.
Cô vẫn còn là một cô gái trong sạch, đến đôi bàn tay nhỏ này cũng chưa từng bị nhúng chàm.
Cũng may, người đàn ông dường như cũng không có hứng trêu chọc cô, sau khi cất rìu nhỏ lập tức xoay người trèo lên giường trên.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy bên ngoài thật lâu không vang lên tiếng động nào, cẩn thận cử động móng vuốt, sau đó vươn nửa cái đầu nhỏ ra ngoài. Cô cọ tới cọ lui trốn vào trong ổ chăn