Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

chương 147: ổ kiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm qua xuất hiện hai người chơi xâm nhập hang ổ làm NPC rơi vào khẩn trương cao độ, bọn họ lập tức theo dõi những người chơi có hành động dị thường trong đám người.

Những người chơi này không đủ tiêu chuẩn và trình độ để phơi sáng, có điều quả thật bọn họ cũng xuất hiện một vài đặc điểm không phù hợp với thiết lập nguyên chủ. Lúc bình thường thì chẳng làm sao, hiện tại hang ổ gặp hỗn loạn, bọn họ liền trở thành đối tượng duy nhất bị nghi ngờ.

“Ngoại trừ việc sắp…, chuyện khác đều…” Salman nhìn chằm chằm nữ hoàng, hắn không quay đầu truyền đạt mệnh lệnh.

Người chơi? Người chơi là gì? Người chơi có quan hệ với kẻ xâm nhập ư?

Vì vậy một số người chơi đã bị phát hiện khác thường không tránh khỏi xui xẻo.

“Trời ạ, bọn họ điều tra thì điều tra, có cần gây động tĩnh lớn vậy không?” Mấy người chơi bị theo dõi kêu trời kể khổ không ngừng. Hai ngày nay bọn họ luôn an phận thủ thường, chuyện gì cũng chưa làm, rốt cuộc trêu chọc đến ai?

Bởi vì trong tay không có chứng cứ nên nhóm NPC không thể làm gì đám người chơi được. Nhưng bên trên vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động, không cho bọn họ tham dự lễ thành niên của quý tộc, hơn nữa đổi vị trí làm việc đến nơi xa trung tâm, sau đó tìm người khác giám sát.

Như thế đã đủ rồi.

“Vì lễ trưởng thành nên mình mới chịu khó đi quét đất hai ngày mà, bây giờ không cho mình tham dự là sao?” Người nói chuyện là một binh dân đỡ đẻ ở tầng năm, phía trước tên có chữ “Nguyên”, cô tìm cách đổi công việc với người khác.

Hôm qua lúc có người xâm nhập, cô đã đi ngủ sớm vì làm việc ca ngày. Đợi đến khi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, mọi chuyện đều đã kết thúc.

Vốn nghĩ chuyện này không liên quan gì đến mình, ai ngờ cô và người cùng giường đã được thông báo thay đổi vị trí làm việc —— Bên trên cho cô đi tầng quét rác.

“Khinh người quá đáng!”

“Được rồi.” Người chơi cầm chổi cười lạnh một tiếng, đoạn lấy ra một tấm thẻ bài, “Không cho tôi đi thì tôi không thể đi à?”

Những chuyện này xảy ra ở từng nơi khác nhau trong ổ kiến, cuối cùng đều được báo lại cho Salman.

Hiệu suất phó bản giống như ổ kiến thật. Salman không lười ra tay làm gì, ít lâu sau là có thể đạt được tin tức hắn cần.

“Đương nhiên cũng không thể quá tin tưởng bọn họ. Dù sao những người này đều là con người, chứ không phải loài kiến.” Salman nghĩ thầm.

Vì tiệc thành niên, toàn bộ công việc trong ổ kiến đều trở nên bận rộn.

Ban đầu Nhậm Dật Phi vốn định nhân cơ hội tham gia, ai ngờ hắn gợi chuyện mấy lần đều bị từ chối. Nhậm Dật Phi lập tức ý thức được, thì ra “Cốc Thành” đã bị coi là “dị loại”.

Bọn họ cấm “Cốc Thành” tiến vào khu trung tâm.

Chơi nhiều trò chơi như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu bị NPC âm thầm theo dõi, Nhậm Dật Phi cảm thấy cực kỳ mới lạ và thú vị. Thậm chí hắn còn suy xét đến chuyện chơi một ván thật lớn, sau đó để người chơi “Cốc Thành” lui về, “Giang” lại lần nữa xuất hiện.

Có điều sau khi suy xét cẩn thận, Nhậm Dật Phi đã gạt bỏ chủ ý này.

Phó bản quá không tốt tính đối với công dân và binh dân, từ tầng hai trở lên đều bị cấm đi lại, “Giang” gặp hạn chế rất lớn.

Không liên quan lắm, núi không xuất hiện thì tự mình tìm núi. Nhậm Dật Phi xé một trang giấy có hình dạng một con sâu nhỏ, để nó thay thế đôi mắt và lỗ tai của mình, đi lên đầu nghe ngóng tình huống.

Dù sao Nhậm Dật Phi cảm thấy tiệc thành niên của các quý tộc là một tình tiết phát triển khá quan trọng, nói chung không thể bỏ lỡ.

Dùng người giấy nhỏ, hóa thành chiếc bóng, mượn đôi mắt người khác… Các người chơi lần lượt thể hiện năng lực chính mình, mọi sự chú ý đều dồn về tiệc thành niên của đám quý tộc tuổi.

Nhóm binh dân bày ra trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch. Bọn họ biết bên trong đám người xuất hiện biến số. Chuyện này và chuyện lần trước không giống nhau, lễ thành niên hôm nay càng tồn tại nhiều nhân tố không thể xác định.

Chỉ có bản thân quý tộc là buông lỏng thoải mái nhất. Bọn họ bị nuôi dưỡng đã nhiều năm, bản năng sinh vật và tính cảnh giác đều bị nuôi cho không còn.

Nghe nói sau ngày hôm nay, nhóm quý tộc sẽ càng có được cuộc sống hoàn mỹ, bất kể là nam quý tộc hay nữ quý tộc. Bọn họ vui vẻ phấn chấn đi lựa quần áo và trang sức yêu thích, không có bất kỳ nghi ngờ gì.

“Rốt cuộc hơn mười năm đều vậy.” Một người mỉm cười mở miệng, “nó” ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, chẳng qua bên ngoài không phải trời xanh mây trắng mà là một tầng bức tường khác, miêu tả đủ loại phong cảnh mỹ lệ, sinh động như thật.

Tầng năm không có cửa sổ, ngay cả một ô cửa nhỏ cũng không. Sinh hoạt của đám quý tộc hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới con người.

Quý tộc là con rối bị binh dân thao túng. Trông qua tôn quý đáng kính, thật ra một khi mất đi tác dụng, bọn họ cũng sẽ bị vứt bỏ như giày cũ. Từ nhỏ bọn họ đã được sắp đặt tiến vào phòng không ấm áp, chưa từng chịu phải một chút nắng mưa.

Binh dân dày công che chở bọn họ, mãi cho đến khi nên dùng.

Một lần, một lần, lại một lần. Từ kinh ngạc tột cùng lúc đầu, trái tim “nó” dần bị chai sạn thành sắt đá.

Đợi đến một ngày nào đó, đột nhiên “nó” nghĩ, vì sao lại muốn chống cự nó? Nếu đã chấp nhận và tiếp thu bộ dáng vốn có của thế giới này thì cũng nên để cho người khác tiếp thu, không phải rất thú vị ư?

Thẻ bài bị người nọ cầm trong tay, bên trên viết rõ ràng mấy chữ:

Thân phận: Người mang chấp niệm.

Nguyện vọng: Trở về.

Mặt trời chậm rãi xoay một vòng, không trung biến thành màu lam tím rực rỡ xinh đẹp, nhóm công dân nối nhau trở về. Bọn họ là những người không chịu ảnh hưởng gì cả, bởi vì bọn họ không biết hôm nay quý tộc sẽ thành niên.

Sống thật mỏi mệt, nhưng lại sống rất đơn giản.

“Sao thiếu mất vài người rồi?” Sau khi đóng cửa hang ổ, người phụ trách lầu hang số bắt đầu kiểm tra số lượng công dân.

“Có lẽ đi xa quá, ngày mai sẽ trở về.” Công dân khác không ngạc nhiên lắm.

Vì tìm khối lập phương đen, công dân có thể đi rất rất xa, đôi khi không kịp trở về trong ngày. Nhưng đến hôm sau họ sẽ quay lại, chuyện này vẫn khá thường thấy.

Binh dân ở lầu hai cũng bắt đầu kiểm tra số lượng.

Đám binh dân đêm nay sẽ chia làm hai nhóm, một nhóm binh dân bình thường giống như Nhậm Dật Phi, bị yêu cầu ở yên trong phòng sau khi trời tối, không thể ra ngoài nửa bước.

Nhóm còn lại là những người thủ vệ, phụ trách công việc bảo vệ và các công việc liên quan đến buổi tiệc thành niên của các quý tộc.

Trước khi vào cửa, Nhậm Dật Phi quay đầu nhìn thoáng qua, dưới lầu có bốn binh dân đang đứng canh gác. Nhìn khí thế thì có lẽ sẽ đứng cả đêm, mãi cho đến lúc bình minh ló dạng, mọi việc đều đâu vào cả đấy.

Hắn trở về nằm lên giường, nhắm mắt lại. Cách đó không xa, sâu nhỏ cẩn thận giấu mình ở một nơi trong góc lầu mở mắt, chậm rãi bò ra khỏi bóng đêm.

Tầng năm vẫn còn dấu vết bị phá hư, nhưng thảm lông dưới chân đã được đổi mới, chỉ có vách tường bị hư tổn và trần nhà vỡ động là nhìn ra được lịch sử chiến đấu kịch liệt.

Sâu nhỏ dè dặt bò dọc theo vách tường. Một khi có người xuất hiện, nó sẽ lập tức co thành một vòng tròn trên thảm, làm bộ chính mình là một phần thảm đỏ —— Nhậm Dật Phi cố ý chọn vẻ ngoài giống với màu thảm lau.

Bò trong chốc lát, sâu nhỏ ngửi thấy một chút mùi hương ngọt ngào. Nước hoa là vật xa xỉ trong thế giới phó bản, chỉ có quý tộc là có thể hưởng thụ. Không thể nghi ngờ, người phía trước là một quý tộc.

Khứu giác con người được tăng mạnh rất nhiều trong thế giới ổ kiến, hơn nữa mỗi người bọn họ đều mang một mùi hương đặc trưng. Chi tiết này rất giống loài kiến, chúng nó cũng ngửi mùi đối phương nhằm phân biệt giai cấp địa vị, có khỏe mạnh hay không các loại.

Lúc Nhậm Dật Phi vừa mới lẻn vào hang ổ binh dân, mùi hương công dân trên người hắn lập tức bị người khác ngửi được. Nhưng cũng rất kỳ quái, sau một ngày hôm đó, mùi công dân của hắn lại biến thành mùi binh dân tự nhiên.

Lúc hắn lẻn vào tầng lầu quý tộc, lúc đầu bị người chơi cầm đầu nhóm binh dân phát hiện, nhưng cũng rất nhanh sau đó thì mùi hương thuộc về binh dân trên người Nhậm Dật Phi lại không cánh mà bay.

Nhất định thể chất “Giang” có vấn đề, bởi vì mùi hương hắn phát ra có thể thay đổi theo hoàn cảnh.

Sâu nhỏ bò theo mùi hương ngọt ngào, quả nhiên nó nhìn thấy một nữ quý tộc đang ôm kính tự soi mình. Cô say mê lựa chọn quần áo phối trang sức, hơn nữa thử điều chỉnh gương xem các góc độ khác nhau và biểu tình nào xinh đẹp nhất.

“Cái này tôn lên làn da ta, nhưng mà… kiểu dáng không đẹp cho lắm.”

Trên giường thiếu nữ chất đầy quần áo, trang sức thì tùy ý rơi vãi trên bàn.

Không phải nơi này, sâu nhỏ nghĩ ngợi. Nơi nó muốn tìm là gian phòng chứa đầy sách vở kia.

Nó bò qua phòng quý tộc thứ hai, đó là phòng một nam quý tộc. Người nọ buông xõa tóc dài, dáng người cao gầy, đang đỏ mặt tía tai kéo tay một nữ binh dân: “Ta sẽ không lựa chọn giao phối với các cô ấy, ta thích em…”

Nữ binh dân cao lớn rất nhiều so với hắn chỉ cười cười, vẫn chưa hứa hẹn điều gì.

Phòng thứ ba có hai nữ quý tộc đang trò chuyện, trong đó một người là thiếu nữ váy hồng đã từng xuống tầng hai. Thoạt nhìn các cô có tình cảm không tồi, một người nói với người kia: “Thành niên hay không ta cũng không để ý. Đợi sau này đến quốc gia của thần, chúng ta vẫn còn làm chị em tốt.”

“Được.” Nữ quý tộc còn lại cười híp mắt vui vẻ.

Tuy rằng bọn họ luôn bày ra biểu tình hung thần ác sát đối với đám “người hạ đẳng”, nhưng giữa quý tộc với nhau quả thật rất hòa hợp.

Sâu nhỏ cẩn thận ghi nhớ tin tức “sau này đến quốc gia của thần”, mặc dù có vẻ chỉ là chuyện truyền miệng tầm phào lừa gạt quý tộc.

Nó tiếp tục thở hổn hển bò đi. Không ngờ mới bò ra ngoài vài centimet, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng chấn động mặt đất.

Thì ra là một đội binh dân tuần tra. Khí thế bọn họ trang trọng nghiêm túc, trong tay cầm vũ khí, đi thành đội ngũ chỉnh tề ngang qua người sâu nhỏ.

Nó vừa mới gặp một đội không lâu, đương nhiên không phải đội ngũ này. Cũng không biết đêm nay có bao nhiêu binh dân tụ lại một chỗ.

Hành lang dài không thấy điểm cuối, sâu nhỏ bò mất hai tiếng cũng không tìm được gian phòng chất đầy sách vở. Nó chỉ trông thấy một đám quý tộc ăn diện lộng lẫy bước ra từ các gian phòng. Bọn họ đi về hướng yến tiệc, tiến hành nghi thức cuối cùng của lễ thành niên.

Mà sau lưng các quý tộc là binh dân bảo hộ an nguy.

Sâu nhỏ cũng nhìn thấy quý tộc mặt bỏng bị mình đánh ngất vào hôm qua. Đối phương hơi xao động ánh mắt, biểu tình có chút khác biệt so với những quý tộc còn lại.

“Ồ?” Hôm qua Nhậm Dật Phi xuống tay quá nhanh nên không kịp để ý. Người nọ sẽ là người chơi sao?

Một người rồi một người, quý tộc, binh dân, mấy cái chân liên tục đi ngang qua người sâu nhỏ.

Trong bọn họ không có ai nói chuyện, ngay cả những quý tộc càng không mở miệng. Một đám người biểu tình nghiêm túc, có chờ mong cũng có khẩn trương.

Đợi đến khi tất cả mọi người rời khỏi, sâu nhỏ mới dám vươn đầu. Nó run run râu, nhìn theo bóng dáng từng bộ trang phục hoa lệ.

Suy nghĩ một lát, được ăn cả ngã về không, sau lưng nó lập tức xòe ra hai mảnh giáp xác. Sâu nhỏ mở cánh, nhẹ nhàng chấn động muốn bay về phía bên kia.

“Ba!”

Trên đầu đột nhiên phủ xuống bóng đen, có thứ gì đè lên thân thể nó. Người nọ còn nghiền nghiền mảnh giấy: “Người chơi?”

Đây là thanh âm cuối cùng mà Nhậm Dật Phi nghe thấy. Bởi vì đối phương cố tình hạ thấp giọng, không nghe ra được là nam hay nữ. Nhậm Dật Phi ngồi bật dậy khỏi giường, hắn nghiêng đầu phun ra một ngụm máu.

Dùng chung ngũ quan với con rối đúng là có chút không tốt, một khi con rối bị xử lý thì hắn cũng phải chia chung một ít tổn thương.

“Không biết là kẻ vô đạo đức nào nữa? Người chơi?” Nhậm Dật Phi lau vết máu trên môi, xốc chăn chuẩn bị thay quần áo. Chuyện náo nhiệt đêm nay tuyệt đối không thể bỏ qua, đây là trực giác của hắn.

Nhưng làm sao đi lên bây giờ?

Dưới cửa có rất nhiều thủ vệ đang ngồi canh chừng, hơn nữa Nhậm Dật Phi đang bị thương, không thể chơi lại chiêu cũ.

Chạy ra đánh? Thế thì lãng phí một quỷ bài, hắn chỉ còn dư lại một quỷ bài mà thôi, trên người cũng không còn bao nhiêu át chủ bài.

Nhậm Dật Phi đi tới đi lui trong phòng, suy nghĩ muốn nổ đom đóm mắt nhưng không nghĩ được cách nào vẹn cả đôi đường cho hắn.

“Nếu mình bỏ thân phận “Cốc Thành”, như vậy cũng không phải hoàn toàn không có đường lui.” Nhậm Dật Phi nhìn nơi nào đó trong góc phòng, trong lòng xuất hiện chủ ý.

___

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio